Hắn bị Phù Bình Cư liên tục đánh ra mấy chường, nhưng chưa bị thương đến căn bản. Khi mới chạv trốn, khí huyết còn có chút không thông, nhưng chỉ chạv vài bước, tinh lực đă hồi phục, một hòi chạv như điên. Phù Bình Cư cũng truy cản không nổL
Tiêu Bố Y khi mới đến thế giới này. mới đẩu là chạv lên xuống trên núi để luyện tập. võ còng tuy chưa đến đàu. nhưng công phu chạv trốn thật ra cũng không kém. Hôm nay được Cẩu Nhiêm Khách truyền thụ Dịch Cân kinh, bốn năm cằn tu khổ luyện, đến bâv giờ bộc phát chạv trốn, trong cơ thể trân ngập tinh lực. bản lãnh chạv trốn có thể nói là cao hơn một tầng, cho dù Trương Tu đã năm đó đến đuổi- cũng không dễ dàng bị bắt.
Phù Bình Cư không nhất thiết đã cao minh hơn Trương Tu Đậ muốn đuổi kịp hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng Phù Bình Cu mặc dù tạm thời đuổi không kịp Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y muốn thoát khỏi hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tiêu Bố Y chi cảm thấv gió mạnh cắt mặt. núi đá câv cối ờ hai bén bay ngược trờ lại. cũng kinh ngạc về thể lực cùa mình, hắn hỏm nay đem thể năng phát huy đến đinh điểm, rõ ràng cảm giác được Phù Bình Cư đang từ từ kéo gần lại khoảng cách, nhưng muốn nói dùng chưởng đánh hắn. thì vẫn còn khoảng cách rất xa. Nhưng một màn này cùng với lúc trước bị Trương Tu đã đuổi giết cũng có chút tương tự? Khác biệt chính là. Trương Tu đã là vì triều đình, còn Phù Bình Cư này không biết vì mục đích gì mà muốn giết hắn? Lúc nãv thì có một La Sì Tín... giờ lại thêm hắn...
Khi nghĩ tới đâv. Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn về nơi xa. nhìn thấv phía trưỡc có một tảng đá lớn. bóng loáng bẳng phắng. ờ trên cũng không có bóng người, phần khởi khí lực vọt tới trước tảng đá lớn. mới thờ phào một hơi. chậm lại vài bước. Phù Bình Cư đã chạv tới. một chưởng đánh về phía lưng hắn.
Tiêu Bố Y sỡm đã có phòng bị. lắc mình, sang một bên. cổ tay hơi lắc đã có hai điểm hàn quangbắn ra. Phù Bình Cư như sớm đă có dự liệu, nhìn thấv Tiêu Bố Y cổ tay chớp động, đă biến ảo thân hình, tránh né hàn quang. Nhưng một chưởng đánh lệch, rơi vào trên tảng đá. đá vụn bắn tung tóe.
Tiêu Bố Y thấv vậy âm thẩm hàn người. Ám khí của hắn vốn do Lý Tĩnh phát minh ra. kình đạo mạnh, tốc độ nhanh có thể so với nò cứng, lúc trước cho dù Đỗ Phục Uy. Lý Từ Thông đều không thể tránh né. Phù Bình Cu lại xem như không có gì. mấy lần áp sát đều dễ dàng tránh né. Bất quá Tiêu Bố Y cũng rò ràng mắu chốt trong đó, biết cao thủ cằn tu nội ngoại, vô luận động tác cùng cảm giác đều hơn xa người thường, hắn sau khi phóng ra nò tiễn mới né thì cũng chưa chắc. Nhưng hắn phóng ra nỏ tiễn lại cần phải nâng cánh tay nắm quyền, động tác rất nhò này người thường không thể đề phòng, nhưng rơi vào trong mắt cao thủ lại là điềm báo trước khi phóng ra nò tiễn, Phù Bình Cư mấv lẩn né qua nỏ tiễn cùa Tiêu Bố Y, cũng không phải tốc độ cùa hắn nhanh hơn nò tiễn, mà bắt quá là nhanh hơn thời gian Tiêu Bố Y phóng ra mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này. Tiêu Bố Y trong lòng có chút lo lắng, biết Phù Bình Cu này cao minh, hơn mình nhiều, hóm nay đánh một trận, cũng dữ nhiều lành ít.
Nhưng hắn dù sao cũng thân kinh bách chiến, mặc dù lâm vào thế yếu, nhưng nhìn thấv Phù Bình Cư lại đánh chưởng tới, cũng không phóng ra nò tiễn nữa, mà hét lớn một tiếng, một chường đárib. ra.
Phù Bình Cư mừng rỡ. thầm nghĩ tiểu tửnày không biết sống chết. Một chường này đụng nhau, bảo đảm sẽ làm cho Tiêu Bố Y đứt gân gày xương. Hắn không sợ Tiêu Bố Y liều mạng, nhưng lại sợ hắn bại trốn, lập tức cánh tay ngưng kình, muốn một chường này đánh gày tay Tiêu Bố Y. sau đó mới giết! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Chi lả chường này còn chưa đánh trúng, đột nhiên nhìn thấv Tiêu Bố Y rung cánh tay, Phù Bình Cu giật mình, biết tiểu tử này còn đang có trá. thân thể tung bay. đă thay đổi phương vị. Nhưng Tiêu Bố Y lẩn này cũng không có phát ra nò tiễn, mà là trên tay bỗng nhiên xuất hiện một tharib. đoản kiếm, hàn quang lặp lòe.
Tiêu Bố Y đoản kiếm nơi tay. bỗng nhiên xung lẽn. Phù Bình. Cu thu tay lại không kịp. đã bị Tiêu Bố Y một kiếm đárib. bị thương lòng bản tay. Phù Bình Cư ánh mắt phát lạnh, tay trái đẩv lên trên vách đá. đă cách Tiêu Bố Y ngoài ba bước, ngưng thần đứng đợi. Tiêu Bố Y thẩm nghĩ đáng tiếc, nhưng lại dậm chân một cái. thân thể tung cao lên. đã vọt lẻn trên tảng đá. cười lớn nói: "Phù Bình Cư. đến đâv... chúng ta không cần âm thầm xuống tay... cứ trực tiếp mà đárib. một trận".
Hắn đứng ờ trên cao. trong nháy mắt đă đoạt chiếm địa lợi. Phù Bình. Cu quá nừa cũng không ngờ hắn lại có lá gan nhưthế. lạnh lùng nhìn Tiêu Bố Y. nhưng lại không lên tiếng.
Tiêu Bố Y trông có vè nhàn nhã. lên tiếng châm chọc nói: "Phù Bình Cư. đă lâu không gặp. lại biến thành câm điếc sao?"
Phù Bình Cư ánh mắt chợt lóe. đột nhiên thin hình cắp bách xoay chuyển. hướng về phi núi đá bén trái mà chiếm lấy. Tiêu Bố Y hiện tay cẩm bảo kiếm, chiếm ờ trên cao. cho dù hắn võ công cao cường, nhưng lại cũng không dám trực tiếp mạo muội xông lên. Hắn hiển nhiên tâm trí cực cao. nghĩ muốn cướp lắv cao điểm rồi mới giết Tiêu Bố Y, núi đá bên trái hơi bẳng phắng, địa thế cũng cao. có thể dùng để đối phó Tiêu Bố Y.
Trong khi hắn suy nghĩ đã định ra kế hoạch để đối phó Tiêu Bố Y; nhưng Tiêu Bố Y nhìn thấv hắn bỗng nhiên lắc mình, như lại nẳm trong dự tính, khẽ quát một tiếng, ờ trên tảng đá lớn vọt lẽn. lăng không đárib. ra.
Tiêu Bố Y đột nhiên ra tay. gió núi gào thét, trên tảng đá lớn lá đò bay múa như roi. giống như bị sát khí cùa Tiêu Bố Y làm cho động, đang cổ động trợ uy. Một kích này lực đạo so với lúc này kịch chiến với La Sĩ Tín còn muốn dũng mãnh hơn. Phù Bình Cư vốn hướng về bén trái mà vọt quạ nhìn thấv Tiêu Bố Y đoạn hậu lộ, gầm nhẹ một tiếng, dưới chân dùng sức, cũng đã nhảv lên cao. Hai người trong không trung nghênh đón, Tiêu Bố Y tay trái nắm lại. ám khí bắn ra. tay phải cầm bão kiếm liên tục bổ ra mười ba nhát!