Luôn kiêng dè vấn đề này, luôn khiến Liên Tĩnh Bạch phải cố nén ngọn lửa, tất nhiên cũng sẽ khiến hôn nhân của cô vừa không tính phúc vừa không hạnh phúc!
Đó cũng không phải kết quả cô muốn, cô cần đối mặt với tất cả vấn đề khả thi.
Cô sợ lúc chân chính kết hợp, đau đớn bị xuyên qua, nhưng cô cũng sợ nếu như vẫn không giả trừ được, Liên Tĩnh Bạch sẽ có một ngày không thể nhịn được nữa đi tìm người khác hay không, loại đau lòng bị phản bội đó, có lẽ còn đau đớn khó mà chịu được hơn thân thân thể.
Cho nên, Liên Tĩnh Bạch vẫn luôn thu hồi dục vọng, anh luôn kiềm chế mạnh mẽ dù sao vẫn không phải cách, cô cần tìm phương thức mà hai người đều có thể tiếp nhận, cô hoàn toàn không nghĩ đến biện pháp giải quyết vấn đề trước tiên, ở giai đoạn giao thời này, xử lý thích đáng bộ phận "Tính phúc" của bọn họ.
Hôm nay, cô nguyện ý to gan thử một chút những phương thức khác ngoại trừ kết hợp ra, làm những động tác trước kia chỉ tồn tại trên lý thuyết. . . . . .
Cô cũng muốn biết mình có thể làm đến cực hạn là chỗ nào, cô muốn thông qua nghiên cứu thực tế, có thể dùng những cách khác để hóa giải dục hỏa của Liên Tĩnh Bạch không, để hôn nhân tương lai của bọn họ hạnh phúc và tính phúc.
"Cái gì. . . . . . Em muốn làm như thế nào?" Liên Tĩnh Bạch ngây người, anh có chút không rõ những phương thức khác theo lời Mịch Nhi là có ý gì, căn bản không cách nào bắt kịp suy nghĩ của cô.
Anh càng không cách nào tưởng tượng được, Mịch Nhi ngay cả dũng khí cuối cùng cũng không có, lần này đề nghị buông lỏng chừng mực rộng rãi như vậy ——
"Anh nằm xuống, không được nhúc nhích! Không cho nói chuyện! Em. . . . . . Em thử một lần. . . . . ." Mịch Nhi đỏ mặt đẩy ngã Liên Tĩnh Bạch, để anh ngửa mặt nằm trên giường, sau đó mình lật người ngồi lên eo của anh, lấy giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến che giấu sự ngượng ngùng của mình, "Anh phải đồng ý với em, bất luận em làm cái gì, anh đều không đượ cười em. . . . . ."
"Được." Liên Tĩnh Bạch khẽ cười gật đầu, anh rất ít khi thấy Mịch Nhi đỏ mặt xấu hổ như vậy, mặc dù nói không biết rốt cuộc trong hồ lô của cô bán thuốc gì (ý là không hiểu Mịch Nhi nói thế là có ý gì), nhưng chỉ cần là yêu cầu của cô, anh tuyệt đối sẽ gật đầu đồng ý.
"Vậy. . . . . . Em muốn bắt đầu!" Mịch Nhi khẩn trương xoa xoa tay, ở đáy lòng cô lặng lẽ ôn tập một số quá trình trong đoạn phim trước kia, cuối cùng cắn chặt răng, ôm tinh thần gan dạ chuẩn bị bắt đầu.
Nhưng cô cúi đầu nhìn lều nhỏ nhô lên giữa hai chân Liên Tĩnh Bạch, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nhẫn nại của với vẻ tò mò, vẫn là chùn bước thu ngón tay về.
Suy nghĩ một chút, cô nghiêng người tắt đèn lớn sáng rực trong phòng, chỉ để lại ánh đèn ngủ vàng yếu ớt nhất, dường như không thấy rõ mặt Liên Tĩnh Bạch, cuối cùng cô cảm nhận được cảm giác an toàn.
Không bị ánh mắt mong chờ của anh nhìn thẳng, không có đôi mắt khác nhìn chăm chú, Mịch Nhi cảm thấy lần này nhất định không có vấn đề, cô có thể, nhất định có thể!
Cô nhẹ nhàng di chuyển đến của Liên Tĩnh Bạch, mắt nhắm khoanh tay, đưa tay cởi quần ngủ của anh xuống, tiếp theo, bàn tay mềm mại của cô lại lột tầng hơi mỏng kia xuống, lửa nóng cực đại giống như đạn bay vọt ra, đột nhiên nảy lên, nó dữ tợn khoe ra uy thế và sức mạnh, hiện ra trước mặt cô.
Mịch Nhi vừa thấy bộ phận uy vũ lãi mảnh khảnh này ở khoảng cách gần, vừa không khỏi vui mừng trong lòng, cũng may cô tắt đèn đối mặt với nó ở gần như vậy hoàn toàn tối om, nếu không, cô nhất định sẽ vừa thấy được cự vật chân thật to lớn này, liền bị dọa mất hết dũng khí đi. . . . . .
Mịch Nhi cắn môi dưới, trong lòng không ngừng tự thuyết phục mình, cuối cùng cô chậm rãi vươn tay về phía trước.
Bàn tay hơi lạnh như băng nhẹ sờ lên thứ nóng rực đó, hai tay theo hình ảnh trong ký ức khép lại nhốt chặt nó, năm ngón tay thoáng dùng lực, thử chuyển động lên xuống ở mặt ngoài nóng bỏng kích động của nó.
Ngay lúc tay Mịch Nhi chạm được phần thân trong phút chốc, Liên Tĩnh Bạch bỗng mở to đôi mắt, cơ thể của anh như con cá mới vừa vớt lên bờ, chợt nảy lên ngồi dậy. Cổ họng của anh tràn ra rên rỉ khó nhịn: "Uh ô ——"
Anh hoàn toàn không tin được cảm nhận thân thể truyền tới!
Toàn thân anh nóng rực, vậy mà hiện tại đang hưởng thụ đối đãi thoải mái nhất, Mịch Nhi —— cô thế nhưng chịu tự thân động thủ phục vụ anh!
Đây là tiến triển anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, là sự ướt át anh nằm mơ cũng không tưởng tượng được, loại kích thích này như đầm rồng hang hổ, thật sự là quá khổng lồ quá kinh người rồi!
Vừa rồi cho dù Mịch Nhi cởi quần của anh, anh còn tưởng rằng nhất định là cô lại phát minh ra thuốc gì đó, có thể dùng thuốc để anh tỉnh táo lại. Nhưng ai biết, lần này suy đoán của anh thế nhưng cách xa vạn dặm với sự thật, sự thật hoàn toàn làm phá hủy huyết mạch của anh!
Đôi tay mảnh khảnh trắng noãn của cô, hiện tại đang vuốt ve nóng bỏng của anh, luật động quanh nó!
Mặc dù tối đen anh hoàn toàn không thấy rõ cụ thể động tác của Mịch Nhi, nhưng chỉ cần tưởng tượng, chỉ ở não suy nghĩ cảnh tượng đó, cũng khiến anh suýt nữa máu mũi phun trào rồi.
"Mịch Nhi —— em. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch khàn khàn đứt quãng nỉ non, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
Anh chỉ cảm thấy máu toàn thân tuôn xuống phía dưới, máu của anh theo động tác của đôi tay nhỏ của Mịch Nhi mà nhảy lên, toàn thân anh từng tế bào tất cả đều kêu gào sung sướng, anh nghĩ muốn nhiều hơn, còn muốn Mịch Nhi làm nhiều hơn!
"Anh. . . . . . Anh không cần lên tiếng. . . . . ." Mặt của Mịch Nhi lại càng đỏ lên, cô dừng động tác ở tay lại, cắn môi dưới ra lệnh cho anh, "Không phải nói anh không được nhúc nhích không được nói chuyện sao, nhanh lên một chút nằm xuống, một chữ cũng không cho nói. . . . . ."
Cô rất sợ Liên Tĩnh Bạch nói ra một chữ, sợ anh thấy bất kỳ động tác của cô, đây là lần đầu tiên cô nếm thử chuyện này, cô không tự tin có thể làm tốt, chỉ có đêm tối lờ mờ tại như vậy, ở trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, cô mới dám tiếp tục làm, mới có thể không ngượng ngùng vùi đầu không dám gặp người.
Liên Tĩnh Bạch ngập ngừng hai tiếng, lý trí còn muốn nói gì đó, nói thí dụ như bảo Mịch Nhi không cần miễn cưỡng chính mình làm được loại trình độ này, nhưng thân dưới bộc phát lửa dục cũng theo ngón tay Mịch Nhi rời đi, bùng cháy mãnh liệt hơn.
đã vững vàng khống chế được tư tưởng nửa người trên, thân thể của anh lên án không muốn cô dừng tay, bản năng của anh đang kháng nghị muốn tiếp tục hưởng thụ vừa rồi, vô số tế bào bắn ra ý kiến phản đối, mãnh liệt chỉ trích lý trí ích kỷ!
Cuối cùng, lý trí sụp đổ, Liên Tĩnh Bạch nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng nằm trên gối, bàn tay của anh yên ổn trên ra giường, bộ dáng mặc cho Mịch Nhi khống chế.
Liền một lần, anh chỉ ở lễ đính hôn tối nay một lần!
Để lý trí đi gặp quỷ đi, anh muốn loại phục vụ này của Mịch Nhi, anh khát khao cô đụng vào như vậy, anh tuyệt đối không muốn cô dừng lại. . . . . .