"Xẹt... Đùng... Đùng..." Những tia chớp xanh lét lấy một tốc độ không gì sánh bằng từ giữa con mắt lao ra, điên cuồng đánh lên hình thể kim quy, thanh thế vô cùng lớn. Bất cứ ai có mặt gần đó đều cảm nhận được, không khí đang điên cuồng nóng lên, một số cụ già và trẻ nhỏ thân thể không kịp thích nghi nên đã trực tiếp ngất lịm.
Đầu váng, mắt hoa... Người dân nhao nhao lui dần về phía xa, không ai dám đứng gần dù chỉ là , trăm mét.
Tất nhiên vẫn còn một số người không có ý định lùi lại. Những người như vậy chỉ đứng lẻ tẻ, ước tính cũng không quá người.
Một lão già có khuôn mặt lưỡi cày, râu tóc xồm xoàm. Một phụ nữ trẻ có mái tóc búi cao, khoác trên mình một chiếc áo choàng màu xanh dương. Đứng gần nhất là một người đàn ông. Người ngày chỉ mặc một chiếc quần dài, tóc húi cua, lông mày kiếm ông ta chỉ cần đứng đó thôi đã khiến người khác không tài nào thở nổi.
Đứng cách người đàn ông tóc húi cua không xa còn có người nữa, hai người này khoác trên mình một chiếc áo choàng màu đen thêu lá phong màu đỏ, dài tới gót chân, đầu đội mũ rộng vành, vô cùng thần bí.
- Các vị bằng hữu! Thuận Thiên kiếm vốn là bảo vật trấn quốc của An Nam chúng ta, hi vọng các vị không nên nhúng tay tranh đoạt thì hơn.
Người đàn ông tóc húi cua lẳng lặng nhìn con mắt quỷ dị trên trời cao, miệng nhàn nhạt nói.
- Lê huynh lại nói đùa, bảo vật vốn là vô chủ, nó chỉ thuộc về những người có thực lực thật sự. Lê huynh nói vậy không phải khiến mọi người chê cười rồi sao?
Mạc lão quỷ đứng cách người đàn ông họ Lê hơn mét không cho là đúng, nói.
- Mạc huynh nói không sai, bảo vật này vốn không phải cứ ở quý quốc thì nhất thiết nó là bảo vật của quý quốc, ai cầm được nó trong tay và sai sử được nó mới chính là chủ nhân.
Một trong hai người đàn ông mặc đồ đen cất tiếng nói.
- Vậy sao? Mạc huynh cũng Danh huynh có vẻ rất chắc chắn vào bản lĩnh của mình thì phải.
Người phụ nữ mặc áo choàng màu xanh dương vẫn ngồi ở một bên, lạnh nhạt nói một câu.
- Ha ha! Bà Phan nói không sai, chuyến này ta cùng đại sư huynh tới đây tuy không dám chắc % lấy được Thuận Thiên kiếm, nhưng đoán trừng % là không thể sai.
Một người mặc đồ đen khác thấy Phan Thúy Lan nói vậy thì bật cười ha ha, vô cùng chắc chắn nói.
- %... Xem ra Vô Cực môn đã bỏ ra một số vốn không nhỏ để có thể thu Thuận Thiên Kiếm về tay a.
Mạc lão quỷ nghe Danh thị huynh đệ khẳng định như vậy thì chân mày khẽ nhíu lại. Thật ra ông ta cũng không dám không tin chuyện này là sự thực. Đầu tiên, Danh thị huynh đệ vốn là hai trong số dị năng giả đứng đầu thế giới. Hơn nữa họ lại có lợi thế về hợp kích, đừng nói là Mạc Tà lão, ngay cả "Richard" cái tên khủng bố nắm bài danh số dị năng giả cũng không dám trêu chọc vào cả hai người họ. Lại nói, đằng sau Danh thị huynh đệ lại có sự hậu thuẫn của Vô Cực môn, môn phái lớn nhất trên thế giới, bao gồm cả dị nhân và người tu luyện võ thuật. Suy đi tính lại, việc họ nắm chắc % cơ hội thật sự không ngoa chút nào.
- Không sai! Nhưng nếu bảo vật này nằm ngoài Việt Nam thì cơ hội tới tay của chúng ta còn cao hơn rất nhiều. Rất tiếc, nó lại nằm trong tầm kiểm soát của Lê huynh a.
Danh thị huynh đệ có chút trầm ngâm một chút, cuối cùng quay sang hỏi người đàn ông tóc húi cua.
- Nhắc mới nhớ, nghe nói "chân" giới lại xuất hiện một chí tôn nữa, Lê huynh không phủ nhận tin đồn này chứ?
- Xem gia "Chân" giới đã không còn giữ được sự trong sạch như trước kia nữa. Không sai! ta đã tiến vào Chí tôn hình cảnh, các vị nên biết tự lượng sức thì hơn.
Người đàn ông họ Lê có chút bất ngờ, cuối cùng chỉ biết thở dài, gật đầu nói.
- Chí tôn hình cảnh. Chỉ chưa đầy năm đã tiến vào hình cảnh. Lê huynh quả nhiên tư chất siêu cường a.
Mạc lão quỷ nghe đến đây liền không tự chủ được mà hít một ngụm khí lạnh. Chí tôn hình cảnh, đây là loại tồn tại gì kia chứ? Đây rõ ràng là một tồn tại đại năng a, trừ việc rời non lấp bể ra, người này kể cả đứng yên cho Thiên Lôi oanh kích cũng không hề có lấy một vết xước.
Chân giới. Hay còn có tên gọi là "Chân tu". Chân tu bắt đầu xuất hiện từ thời nhà Đinh, mà người sáng tạo ra phương pháp tu luyện không phải ai khác chính là "Đinh Tiên Hoàng". Chân tu là phương pháp tu luyện chân nguyên tương thích với thể chất của người Việt Nam. Cũng không biết loại thể chất này có đặc thù gì đặc biệt hay không, một khi người ngoại quốc cố ý tìm hiểu và học theo đều dẫn tới hậu quả "bạo thể" mà chết. Cũng vì môn võ thuật quỷ dị này chỉ tương thích với người Việt nên nó hoàn toàn không có tác dụng với người nước ngoài. Lại nói! Chân giới có quy định vô cùng nghiêm khắc đối với người học, nếu như trong một năm mà không bước vào đệ nhất thức sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi môn phái.
Chân giới đệ bát thức. Thiết, Chỉ, Dịch, Huyễn, Phi, Cước, Tiểu Hoàn, Đại Hoàn.
"Thiết" hay còn gọi là Vách sắt. Tên cũng như ý nghĩa, người luyện sẽ dùng chân nguyên bao phủ bên ngoài cơ thể, biến cơ thể thành một tượng sắt bất khả xâm phạm. Người có chân nguyên càng mạnh sức phòng thủ càng cao.
"Chỉ" Dùng ngón tay để tạo sát thương. Người luyện có thể bao bọc chân nguyên vào ngón tay " ngón cũng có thể cả ngón", từ ngón tay bắn ra một dòng chân khí mạnh mẽ như đạn, có thể chọc thủng cả bê tông.
"Dịch" Dịch chuyển từ vị trí này tới vị trí khác với một vận tốc cực nhanh, khoảng cách di chuyển phụ thuộc vào chân nguyên người luyện.
"Huyễn" Dùng mắt tạo ra ảo thuật. Chỉ những người điểu khiển tốt chân nguyên mới có thể dùng.
"Phi" Đưa chân nguyên tới chân, kích phát một dòng chân khí, giúp cơ thể người luyện bắn về phía trước. Có thể giúp người luyện di chuyển trên không trung với độ cao thích hợp.
"Cước" Dùng chân nguyên kích phát một luồng đao phong. Khi dùng người luyện sẽ đá một cước vào không khí, chân nguyên sẽ làm không khí biến thành đao phong tấn công đối phương. Chiêu này vô cùng mạnh, có thể dễ dàng bổ đôi một ngọn núi nhỏ.
"Tiểu Hoàn" Dùng hai tay đánh vào người đối thủ, khiến đối thủ chết ngay lập tức. Những đối thủ mạnh tuy không chết nhưng trên người sẽ xuất hiện một chiếc vòng nhỏ màu máu. Khi chiếc vòng nhỏ này chuyển thành màu đen thì người này sẽ chết.
"Đại Hoàn" Dùng hai tay xuất một kích vào cơ thể đối thủ, khiến đối thủ trực tiếp vong mạng. Bất cứ ai tiến vào đại hoàn đều có khả năng trực tiếp bước vào Luân hồi chi đạo.
Trong chân giới đệ bát thức. Từ thức thứ nhất tới thức thứ được gọi là "Minh". Thức thứ tới thức thứ được gọi là "Ngục". Thức thứ tới thức thứ được gọi là "Chiêu". Thức thứ được gọi là "Hình". Thức thứ được gọi là "Thần".
Từ xưa tới nay ngay cả vị tổ sư sáng lập ra chân giới bát thức cũng chưa thể đột phá tầng thứ . Khi Đinh Tiên Hoàng sắp bước vào cõi hư vô mới có thể ngộ ra tầng này. Nhưng tầng thứ có thực sự luyện được hay không vẫn là một câu hỏi vô cùng khó, bởi vì chẳng ai luyện được đến đó cả, mà cũng chẳng có phương pháp gì để luyện nó.
Tuy nói tầng thứ không thể ngộ ra, nhưng chỉ cần luyện tới tầng thứ đã quá mạnh rồi, đằng này người đàn ông tóc húi cua lại luyện tới tầng . Đừng nói một gã dị năng nhà quê như Mạc Tà lão, ngay cả tên điên Richard có tới đây cũng chẳng dám hành động lỗ mãng nữa là.
- Bà Phan! Trên trời có dị tượng...