Dãy núi Kiến An nguy nga sừng sững, hùng cứ cả một phương trời, phía Tây xuyên qua Hải Minh, phía Bắc giáp với biển đỏ, hơi đi về phía Nam lại bắt gặp vô số thôn trấn, thành thị. Có thể nói Kiến An là một nút thắt gắn kết cả thiên hạ.
Kiến An kéo dài liên tục hàng vạn dặm, nhấp nhô trùng điệp, đỉnh ngọn núi vươn ngập trong mây, ngày thường chỉ thấy mây trắng vờn quanh sườn núi, không thể nhìn thấy đỉnh. Trên núi còn có vô số phong, thắng cảnh tuyệt đẹp, nếu nói đây là thiên đường của nhân gian quả thực cũng không ngoa cho lắm. Nhưng không hiểu lý do tại sao, khoảng năm về trước dãy núi này bỗng dưng bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng, một ít người không tìm được lý do nào để giải thích đành hàm hồ nói do "Tiên nhân" trong truyền thuyết làm.
Tuy phàm nhân suy đoán chỉ mang tính "mê tín" nhưng thực sự cũng không hề sai. Dãy Kiến An cùng với một vài ngọn núi khác đúng là trước đây có xảy ra chiến tranh giữa những người tu luyện.
Kiến An bị tàn phá, nhưng không thể không nói, nó vẫn còn rất đẹp. Tuy nhiên ngọn núi này sau khi bị tàn phá lại không biết tại sao quanh năm bị mây mù bao phủ, người bình thường chỉ nhìn thấy một chút gì đó như mờ như tỏ ở dưới chân núi mà thôi.
Sáng hôm nay, không biết vì lý do gì, ngọn núi bỗng dưng vang lên nhưng tiếng xuy xuy xé gió. Mây mù theo đó từ từ tản đi, trên đỉnh núi xuất hiện vô số dải ánh sáng đủ loại màu sắc, hơn một phút sau từ một nơi nào đó trên đỉnh núi bỗng dưng phát ra một tiếng hí vang. Một con bạch mã trên chân đạp không khí cứ thế lao đi, hình thể to lớn vô cùng, tất cả màn này âu cũng chỉ diễn ra trong vòng vài phút ngắn ngủi, sau đó ngọn núi lại khôi phục dáng vẻ huyền bí như trước.
Tuy động tính khá lớn, nhưng trên thực tế đám người trần mắt thịt lại chẳng thể thấy được gì, có chăng là nghe vài tiếng ầm ầm như sấm chớp báo hiệu một cơn giông sắp kéo tới mà thôi.
Vô vàn dải ánh sáng cùng con bạch mã cứ thế một đường bay đi, cuối cùng từ từ hạ xuống một cái hồ nước rộng lớn vô cùng. Kì lạ ở chỗ trên mặt hồ lại hiện hữu vô số màn ánh sáng. Những màn ánh sáng này được gắn kết lại với nhau vô cùng tài tình, nếu nhìn cẩn thận sẽ thấy tất cả đều có hình vuông và đều được pháp trận gia cố. Chỉ cần người có ánh mắt quan sát, những lồng ánh sáng này có cả thảy cái, có chút giống với đấu đài mà mọi người vẫn bàn tán.
- Vừa rồi ta đã ban cho tất cả các ngươi một thủ đoạn để tự bảo vệ mình, nếu cảm thấy không ổn lập tức sử dụng, nên nhớ không nên gượng ép bản thân.
Đứng trên lưng con bạch mã to lớn, Nam Thiên Lý lạnh nhạt nói với năm người ngồi ở phía sau, trên mặt biểu hiện không ít sự quan tâm, dù sao đi nữa sự thành bại của cả môn phái đều phải nhờ vào trận chiến này đây.
- Vâng! Sư tổ yên tâm, chúng đệ tử đã hiểu.
Năm người ngồi phía sau không dám chậm trễ gật đầu lia lịa.
Nam Thiên Lý thấy vậy cũng mỉm cười gật đầu. Nghĩ ngợi một lúc hắn lại nói.
- Ba huynh đệ các ngươi đã vướng phải bình cảnh rất lâu rồi, cuộc chiến lần này âu cũng là một cơ hội tốt để tham ngộ, nếu may mắn còn có thể bước thêm một bước. Thôi, ba ngươi hãy xuống dưới tĩnh tu một chút đi, tốt nhất nên giúp tình thần bình ổn lại, càng giữ được bình tĩnh cơ hội sống sót và chiến thắng càng lớn.
Ba gã Luyện khí hậu kỳ nghe vậy thì không khỏi có chút chờ mong, dù sao bọn họ cũng vướng phải bình cảnh quá lâu rồi, thọ nguyên cũng sắp đoạn, nếu không tiến giai lần nữa coi như cuộc sống sẽ chấm dứt tại đây. Mà đối với người tu luyện, khi vướng phải bình cảnh thì cách tốt nhất là tham gia những trận chiến, đôi khi trải qua thời khắc sinh tử lại tham ngộ ra đạo lý gì đó cũng chưa biết trừng. Ba gã lập tức gật đầu vâng dạ rồi phi thân xuống bờ hồ, nhắm mắt đả tọa.
Sau khi ba người ngồi xuống không lâu, phía xa xa cũng đã thấp thoáng hiện ra vài đạo ánh sáng, hiển nhiên đây chính là đám người quản sự của Hóa Ảnh môn đi theo để kịp thời ứng cứu.
Tất cả bọn họ chỉ dám đứng từ xa cúi đầu chào Nam Thiên Lý một tiếng rồi cũng từ từ hạ xuống bờ hồ, thấp giọng nghị luận. Trong đám độn quang chỉ có duy nhất ba đạo là tiến gần tới chỗ Nam Thiên Lý đứng, thân hình hiện ra, hiển nhiên là ba gã trưởng lão có tu vi Tâm Liên của Hóa Ảnh môn.
Ba người này pháp lực tương đối cao nên không cần phải xuống dưới đả tọa làm gì, chỉ lẳng lặng khoanh chân ngồi giữa hư không.
Nam Thiên Lý cũng không quá để tâm tới mấy người này lắm, chỉ tùy tiện nói vài câu rồi lại quay sang nói chuyện với hai người Dương Tuấn và Nguyễn Cường.
- Hai người các ngươi tu vi tuy không cao nhưng dù sao cũng đã nhận được pháp khí bảo mệnh, ta tin rằng muốn thắng thì không có khả năng, nhưng nếu muốn sống thì lại có vài phần nắm chắc. Nếu như lần này các ngươi thành công thoát chết, ta sẽ giữ lời hứa để các ngươi rời đi, ngoài ra còn xuất một ít đan dược hỗ trợ con đường tu luyện sau này...
Nói xong hắn liền lạnh nhạt liếc nhìn hai người Dương Tuấn. Nhưng kì lạ ở chỗ, khí hắn liếc tới người Dương Tuấn, ánh mặt chợt lóe lên sự nghi hoặc.
- Dương Tuấn, hình như hôm nay ngươi có chút vấn đề, tại sao huyết sắc lại trở lên nhợt nhạt như vậy?
Dương Tuấn có chút giật mình, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, vội vàng trả lời.
- Nếu thực sự sư tổ đã nhìn ra con cũng không dám nói lời bịa đặt, kì thực Dương Tuấn con cũng chẳng sống được quá một năm nữa.
Nam Thiên Lý có chút không hiểu. Hôm qua khi ở trong đại điện hắn đã âm thầm quan sát huyết sắc của Dương Tuấn, nhưng rõ ràng hôm qua huyết sắc của hắn vẫn rất hưng thịnh kia mà. Nhưng vì sao chỉ chưa đầy một ngày tên tiểu bối này lại trở lên khó coi như vậy chứ? Thật sự vô cùng khó hiểu.
Kì thực việc này đến ngay cả Tuấn cũng hoang mang không kém.
Sự tình kể ra có chút dài dòng, tóm lại hôm qua khi hắn đi về khu nghĩa trang bỗng dưng thân thể có chút khó chịu, càng về sau càng trở lên suy yếu. Hơn thế nữa, từ bên ngoài thân thể còn xuất hiện vô số dòng khí lưu cắt qua. Như kiểu không muốn thừa nhận sự tồn tại của hắn, muốn bài xích hắn ra khỏi thế giới này vậy. Tuấn thật sự không nghĩ tới bản thân lại vướng phải sự bài xích này. Hơn nữa thân thể hắn càng ngày càng suy yếu đi, da dẻ từ từ chuyển sang nhăn nheo như lão già sắp chết.
Đầu óc Tuấn lúc đó trở lên trống rỗng vô cùng, trong lúc vô tình nhớ tới "Định niên đăng" Ngọn đèn gia trì sức sống của tử thần. Truyền thuyết kể rằng, ngọn đèn này là sự kết tinh của vô số giới diện, nó được thắp lên bởi linh lực của người đứng đầu Hồn giới "Linh Vương" tuy vị Linh Vương này đã biến mất cách đây khá lâu, nhưng linh lực cùng niệm lực còn lại của ông ấy vẫn còn tại thế nên mới có thể duy trì "Định niên đăng" luôn luôn cháy. Nhưng loại kết nối này rất mỏng manh, nếu gây tác động lớn sẽ hoàn toàn biến mất và khi kết nối ấy mất đi tất cả tử thần sẽ chết. Và nếu mọi suy đoán của Tuấn là chính xác, vậy thì "Định niên đăng" chắc chắn đã xảy ra sự cố.
Nghĩ tới đây hắn liền chạy tới một hồ nước nhỏ, rọi bóng mình dưới đó. Khi nhìn thấy cái bóng tiều tụy không khác gì lão già tuổi hắn lập tức minh bạch. Quả nhiên định niên đăng đã bị phá hủy.
Nhưng đúng lúc đó, phía bụng dưới của hắn lại bốc lên một cỗ khí vô cùng thanh thuần mà mát lạnh. Cỗ khí này lập tức gia cố lại thân thể hắn, trong chốc lát tay chân, mặt mũi hắn từ từ bình thường trở lại. Tuấn suy đi nghĩ lại cũng chẳng tìm ra được nguyên do đành ngậm ngùi quay về. Mất một đêm suy nghĩ, cuối cùng Tuấn cũng tính ra số tuổi còn lại của mình "một năm".
Một năm để sống, khi chết đi ngay cả một chút tàn hồn cũng biến mất. Không thể bước vào Luân hồi, cũng chẳng thể xuống địa ngục hay thiên đường. Cuộc đời hắn cứ thế lặng lẽ mà biến mất như vậy đấy.
Nhận ra trong lời nói của Tuấn có vài phần chua xót, Nguyễn Cường cũng có chút nhíu mày quan sát. Quả nhiên Dương Tuấn mà hắn gặp hôm nay và Dương Tuấn hắn gặp hôm qua hoàn toàn khác nhau. Nhưng sự khác nhau này lại khiến hắn có cảm giác như nhìn vào chính mình vậy. Đúng thế, chính mình trước kia và bây giờ lại không hề giống nhau.
Nguyễn Cường không muốn sử dụng thủ đoạn để tra xét nội thể Dương Tuấn, dù sao tu vi của hắn một khi bộc lộ ra, có lẽ ngay cả vị tổ sư đứng ở phía trước kia cũng phải sợ hãi. Trong phút chốc hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, tự nói tự cười một câu "Có người nói tiên đạo vốn không có bến bờ, nhưng ai biết đâu bến bờ vốn dĩ chỉ nằm trong gang tấc"
Hắn nói rất nhỏ, hiển nhiên đám tu sĩ cấp thấp không thể nghe thấy. Nhưng với đám tu sĩ cấp cao thì lại khác. Bọn họ như sực tỉnh từ trong cơn mê, ba bốn cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào hắn.
"Bến bờ chỉ nằm trong gang tấc" Cái câu nói ấy cứ văng vẳng bên tại họ, giống như một hồi chuông bên tháp nhà thờ, ngân mãi mà không nghỉ.
Tuấn ngồi ngay cạnh hiển nhiên cũng nghe rõ từng chữ vị sư huynh kì bí này nói. Hắn cũng tự lẩm nhẩm một vài lần, bỗng dưng như ngộ ra điều gì đó. Sắc mặt đang lặng trịch bỗng dưng vui tươi hẳn lên.
Mọi người đang còn lẩm nhẩm câu nói của Nguyễn Cường thì bỗng dưng từ phía đương chân trời vang lên một tiếng xé gió. Trước mặt bọn họ xuất hiện một con rết to khủng bố, to tới mức che ngang cả nửa bầu trời. Sắc mặt đám tu sĩ lập tức trở lên khó coi, hít thở cũng không dám làm.
- Tất cả bình tĩnh lại đi, đây thực ra chỉ là con linh thú cấp thấp, lấy tu vi của bất cứ ai trong các ngươi cũng có thể giết chết nó vô số lần.
Nam Thiên Lý hừ lạnh một cái, dùng thần thức truyền âm cho đám đệ tử.
Nghe được câu nói ấy, đám quản sự lập tức bình tĩnh trở lại, không còn vẻ sợ hãi như lúc vừa rồi nữa.
- Ha ha! Nam đạo hữu, nghe tên gia hỏa Trân Hữu Hào nói ngươi đã tiến giai tới Ảo Ảnh ta còn không tin, nhưng bây giờ gặp mặt, quả nhiên không phải là giả. Cũng không nghĩ ra, ngươi lại ngang nhiên thu phục được một đầu Mã Hồn biến dị, quả thực là kì dị nha.
Con rết to lớn trên bầu trời tự dưng nhỏ lại, trên lưng nó xuất hiện một lão già tầm , tuổi gì đó. Ông ta khoác trên mình một bộ trường bào trắng xám, mặt mũi hồng hào, râu tóc bạc phơ khí độ xuất trần.
Ngồi trên lưng con rết đen thùi lùi còn có hơn chục tên nữa, Tuấn đoán bọn họ đều là tinh anh của Ly Hỏa môn tới đây coi náo nhiệt.
- Hàn Liên, nhà ngươi cũng không cần giả vờ giả vịt làm gì? Ta còn không biết trong bụng ngươi nghĩ gì sao?
Nam Thiên Lý nhìn lão già trước mắt mà không hề biểu lộ ra một nét vui vẻ, ngược lại càng trở lên âm trầm hơn trước. Đối với ông ta, Hàn Liên là một con cáo già, chuyên gia tìm chỗ sơ hở để cắn người, nếu không cẩn thận rất dễ bị hắn sỏ mũi.
- Ha ha! Ta nào dám, Nam đạo hữu thần thông quảng đại, chỉ chưa đầy trăm năm đã tiến giai Ảo Ảnh thật sự là tư chất hơn người. Lần này đám tiểu bối tham gia quyết đấu, ta và ngươi hay là chơi một trò chơi đi.
Lão già có tên Hàn Liên ha ha cười nói, mặt mũi nhìn vô cùng phúc hậu.
- Trò gì? Ngươi lại tính dẫn ta vào bẫy sao.
Nam Thiên Lý cười lạnh một cái, vô cùng cẩn trọng trong lời nói.
Hàn Liên cũng không so đo lắm, nhàn nhạt đáp.
- Trong tay ta có một khỏa Kiếp Anh, ngươi nghĩ thế nào.
- Kiếp Anh? Ngươi nói là Kiếp Anh ư? Không thể nào, với năng lực của ngươi cũng đòi trảm Hóa Kiếp thú lấy Kiếp đan. Ngươi đừng có hàm hồ.
Nam Thiên Lý bỗng bât cười ha ha. Hắn đã sống mấy trăm năm, đã từng tung hoành bao nhiêu lâu ở nhưng nơi hiểm địa sao không biết Hóa Kiếp thú là gì cơ chứ. Nói trắng ra nó là một trong mười đại hung thú cường đại nhất ở thế giới này. Năng lực của một con Hóa Kiếp thú thấp trưởng thành còn có thể sánh ngang với một gã tu sĩ độ qua Ma kiếp. Đừng nói tới một tên tu sĩ chỉ vừa đạt tới Ảo Ảnh sơ kỳ, ngay cả Ma kiếp kỳ tu sĩ cũng phải ngán ngẩm quay đầu nữa là.
- Không sai! Ta không thể giết chết Hóa Kiếp thú, nhưng nếu nó độ lôi hình phi thăng không thành thì sao đây? Nói trắng ra, lần đó ta có gặp may, khi đi ngang qua U Minh đã gặp được con yêu thú này đang độ lôi kiếp, mà lại là lôi kiếp thất bại. Tuy nội đan của con thú này đã bị hư hao, nhưng quá trình chế luyện cũng đã tạo ra bốn khỏa Kiếp Anh. Ta đã dùng hai khỏa để trả ơn cho hai vị sư huynh giúp ta luyện chế, trong tay ta hiên giờ vẫn còn hai khỏa. Thế nào, ngươi có muốn một lần nữa tiến giai hay không?
Hàn Liên không nhanh không chậm trả lời, khuôn mặt còn mang theo vài phần kiêu ngạo.
Đối mặt với sự mê hoặc này, Nam Thiên Lý quả nhiên đã động tâm, dù sao với ông ta tiến giai một lần nữa chính là một lấc thang vô cùng khó nhọc. Chỉ nghĩ tới bị Mà kiếp kéo xuống địa ngục mà đã sởn cả gai ốc rồi. Nếu thực sự nắm trong tay một khỏa Kiếp Anh đan, khi độ Ma Kiếp chẳng phải sẽ giảm bớt sự khó khăn vài phần hay sao. Tuy biết mình khó lòng có cơ hội thủ thắng nhưng vẫn cắn răng đồng ý.
- Được! vậy điều kiện là gì.
- Ha ha! Tốt. Như vậy đi, nếu bên đạo hữu thắng ta sẽ nhượng lại một khỏa Kiếp Anh đan. Còn nếu bên đạo hữu thua, ta chỉ cần một khối Huyết ngọc trên tay đạo hữu, sao hả.
Hàn Liên chợt nở một nụ cười khinh khỉnh.
- Huyết Ngọc, chẳng nhẽ ngươi đã tế luyện phân thân ảo ảnh tới cực trí.
Nam Thiên Lý âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hơi thở có chút ngưng trọng. Nếu quả thực tên gia hỏa đứng trước mặt này đã tôi luyện Ảo Ảnh tới mức cực trí, có khác gì một mình hắn sánh ngang với hai gã có tu vi Ảo Ảnh kỳ kia chứ. Nên nhớ phần lớn tu sĩ bước vào Ảo Ảnh kỳ chỉ có thể tế luyện phân thân của mình tới một mức tương đối mà thôi. Có được đến % năng lực đã là quá cao siêu rồi. Còn nếu luyện tới mức cực trí lại còn nghịch thiên hơn nữa. Phân thân ngang nhiên sánh ngang với bản thể, nếu gia cố thêm Huyết ngọc, không những khiến bản thân tu vi tăng vọt mà còn khiến phân thân gắn kết vững chắc hơn trước cả ngàn lần. Phân thân Ảo Ảnh nếu đã gắn kết với bản thể qua Huyết ngọc, chỉ cần bản thể suy nghĩ phân thân tự thân sẽ làm theo, tuy hai mà như một, tiện lợi vô cùng.
Kiếp Anh đan tuy là bảo vật ngàn năm khó gặp, nhưng Huyết ngọc cũng là thứ trăm năm khó cầu, trong lúc nhất thời Nam Thiên Lý rời vào trầm mặc.
Trong lúc Nam Thiên Lý còn đang âm thầm cân nhắc, một tên tiểu bối không có tên tuổi gì đang ngồi trên lưng bạch mã lại xuất hiện một nụ cười quỷ dị. Nụ cười này chỉ hiện lên trong vài cái tích tắc rồi biến mất không một vết tích. Kẻ này không ai khác chính là Nguyễn Cường, vị sư huynh có tu vi bí hiểm mà Tuấn vẫn không tài nào thăm dò nổi.
- Được! Vậy thì cùng đánh cược, xem ai sợ ai.
Nam Thiên Lý cắn răng nói ra một câu, mặc dù hắn biết tỉ lệ thắng của bên mình gần như bằng không.