Lúc người đàn ông này lên cơn ngang ngược, Phong Lăng không cách nào từ chối được, chỉ có thể ngồi vào.
Phong Lăng đang chuẩn bị đưa tay ra đóng cửa, nào ngờ người đàn ông cũng ngồi vào, mà không phải đi vòng ra trước ngồi ở ghế kế bên người lái.
“...” Phong Lăng rất muốn hỏi tại sao anh không ngồi lên ghế trước, nhưng lời đến đầu môi lại cảm thấy quá phiền phức, cũng chỉ là lời nói nhảm, dứt khoát không nói cho rồi.
Người đàn ông không nhìn mặt cô, sau khi nói với tài xế địa chỉ thì liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đồng thời đưa cổ tay tới trước mặt cô.
Phong Lăng không nghĩ ra, nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay người đàn ông, trên mặt đồng hồ sáng lấp lánh có mấy chữ cái nho nhỏ. Trước kia, khi cô ở căn cứ XI, cũng không biết rất nhiều thứ, sau đó đến Boston, thường xuyên nghe mấy du học sinh gia thế giàu có tán gẫu các thứ đồ xa xỉ phẩm, cũng biết cái đồng hồ màu đen Lệ Nam Hành đeo là đồng hồ Patek Philippe, kiểu đồng hồ theo phong cách thể thao, trị giá hơn mười triệu, là bản giới hạn.
Cô cho rằng người đàn ông đang thể hiện khiếu thẩm mỹ về phương diện đồng hồ của anh, hay dứt khoát mượn chuyện đồng hồ đeo tay tìm một đề tài, tránh nhạt nhẽo, cô cứng nhắc nói một câu khách sáo: “Rất đẹp.”
Lệ Nam Hành: “...”
Anh thật muốn cạy đầu cô ra xem thử, rốt cuộc thứ trong đầu cô trông như thế nào.
“Đã năm giờ rồi, chúng ta đi ăn tối xong thì quay về, tình trạng hiện tại của em không thích hợp đi đi lại lại thời gian dài ở bên ngoài.” Lệ Nam Hành liếc cô một cái, coi như là giải thích việc cho cô xem đồng hồ ban nãy là ý gì.
Phong Lăng hơi sửng sốt, nhận ra ban nãy mình đã hiểu sai ý của anh.
Cô “ừ” rồi không nói thêm nữa.
Mặc dù nơi này cách phố ẩm thực cô muốn đi thật sự rất gần, nhưng dẫu sao đoạn đường sầm uất này thường xuyên bị ùn tắc giao thông. Năm giờ hơn đã xem như là thời gian tan làm cao điểm của mỗi thành phố trong nước, ùn tắc giao thông nghiêm trọng như này đoán chừng phải kéo dài đến sau sáu giờ rưỡi, xe taxi bị kẹt, dừng lại ở chỗ giao lộ hơn mười phút.
Phong Lăng ngồi trong xe, nghe thấy Lệ Nam Hành đang gọi điện thoại, mặc dù anh ở thành phố T, nhưng chuyện ở Mỹ rất nhiều, anh thường xuyên nhận điện thoại bên kia gọi tới.
Cô nhân lúc này đảo mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của đối phương. Lúc nghe điện thoại, anh hơi cân nhắc đôi chút rồi tiếp tục nói gì đó với bên kia, bởi vì không biết rốt cuộc là chuyện gì, cho nên cô cũng không nghe kĩ. Chỉ có điều ở góc độ này, anh ngồi bên cạnh cô, nhìn đèn đường ở ngoài cửa sổ xe chiếu vào, để lại cái bóng dưới sống mũi cao thẳng của anh.
Lại thêm mười phút nữa trôi qua, cuối cùng trong dòng xe đứt quãng, xe cũng chạy tới đối diện, đến cổng chính của phố ẩm thực thì dừng lại.
Lệ Nam Hành mở cửa, xuống xe. Lúc Phong Lăng chuẩn bị xuống khỏi taxi thì anh quay đầu lại đưa tay ra đỡ, nhưng Phong Lăng lại không nắm lấy bàn tay kia, chỉ dựa vào cánh tay trái bị thương nhẹ hơn chống lên ghế nệm đằng sau, từ từ bước ra.
Thấy cô ngay cả tay cũng không muốn động vào anh, Lệ Nam Hành đứng ngoài cửa xe, rất bình tĩnh nhìn cô.
Sau khi xuống xe, Phong Lăng ngẩng đầu nhìn anh: “Vào đi, ăn xong thì về, tôi sẽ không để tốn quá nhiều thời gian ở bên ngoài đâu.”
Ban nãy, mặc dù không biết nội dung cuộc điện thoại anh nhận là gì nhưng cô có nghe thấy Lệ Nam Hành nói tối về sẽ nói tiếp, đoán chừng sau khi về, anh sẽ phải bận rộn ở phòng làm việc một lúc.
Anh “ừ” một tiếng, nhìn cô xoay người đi vào phố ẩm thực, mặc dù trên người bị thương, nhưng bóng lưng vẫn rất thẳng. Có lẽ liên quan đến việc huấn luyện hàng năm ở căn cứ, Phong Lăng bước đi rất thận trọng hơn, không uốn éo hay như đi trên mây giống người trẻ tuổi thời nay, bóng lưng của cô rất cô độc.
Sau khi vào phố ẩm thực, thời điểm này có rất nhiều người qua lại, so với các quán ăn hay tiệm ăn ven đường ở bên ngoài thì có vẻ hỗn loạn hơn. Xung quanh đều là người, vất vả lắm họ mới tìm được một chỗ trống ngồi xuống, bởi vì vừa bị hai người đi đường chen lấn đụng vào vết thương nên Phong Lăng đau tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ là cô không nói. Cô ngồi đó quan sát xung quanh, tìm quán bún Vân Nam lần trước cô và Quý Noãn đã ăn với nhau.
Lệ Nam Hành nhìn thấy sau lúc cô bị đụng phải thì sắc mặt đã trắng hơn rất nhiều, sau khi xác định cô ngồi đây rất an toàn thì nói: “Muốn ăn bún Vân Nam của tiệm nào?”
Phong Lăng quay đầu lại nhìn anh, nhìn thấy Lệ lão đại ngày thường ra vào các nhà hàng lớn, thậm chí tiệc lớn của Liên Hợp Quốc, đang đứng giữa đám người qua lại trong phố ẩm thực, lại không hề tách biệt khỏi mùi thức ăn bình dân này. Chỉ là anh đứng trong đám người như thế trông bớt lạnh lùng hơn nhiều, ánh mắt lúc nhìn cô dường như cũng có mấy phần nuông chiều.
Như thể đừng nói cô chỉ muốn đến phố ẩm thực nhiều người như thế này tìm một cửa hàng nhỏ xếp hàng ăn bún Vân Nam, cho dù hiện tại cô muốn ra ngoài đào một cái hố, muốn ăn gà “ăn mày”*, anh cũng có thể dẫn cô tìm nơi đào hố.
(*) Gà “ăn mày” là món gà được bọc trong lá sen và bọc đất bên ngoài rồi nướng lên.
Phong Lăng nhìn về phía sau, chỉ vào cửa tiệm bún Vân Nam có rất nhiều người đang xếp hàng phía trước khúc ngoặt: “Lần trước cô Mặc dẫn tôi tới tiệm đó ăn, hương vị rất ngon.”
Bên kia có rất nhiều người đang xếp hàng, hơn nữa đó là tiệm có nhiều người nhất, dài nhất trong tất cả các cửa tiệm trong cả phố ẩm thực này, chắc chắn hương vị rất ngon.
“Nhưng xếp hàng đông quá, nếu thật sự không ăn được thì ăn chỗ khác đi.” Ánh mắt Phong Lăng lại nhìn những cửa tiệm khác, trong chốc lát cũng không biết nên ăn cái gì ngon.
Nhìn dáng vẻ lưỡng lự của cô, Lệ Nam Hành không nói, đi thẳng tới tiệm bún Vân Nam kia.
Lúc Phong Lăng quay đầu lại nhìn, anh đã đi đến bên kia.
Người như Lệ Nam Hành, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, cho dù là huấn luyện trong căn cứ XI cả ngày thì từ đầu đến cuối thân phận cũng là cháu đích tôn nhà họ Lệ, rồi sau đó là lão đại, chẳng nơi nào dám để anh phải xếp hàng. Hàng người xếp dài như vậy... liệu có khi nào anh sẽ chen hàng hay làm gì đó không? Với tính cách không kiên nhẫn của anh, có khi anh còn dứt khoát bao luôn tiền bún của mấy người phía sau, để bọn họ đi ra phía sau đợi, anh thì quang minh chính đại chạy lên phía trước?
Bất luận là cách nào Phong Lăng cũng đều không thích. Trước kia, cô rất ít tiếp xúc với những nơi có hương vị khói lửa của đồ ăn, cô cũng không ngờ rằng vợ của Tổng Giám đốc Mặc thị như cô Mặc, đồng thời còn là thiên kim của nhà họ Quý, vậy mà có thể tìm được nơi có đủ loại đồ ăn như này, hơn nữa giá cả rẻ, món nào cũng rất ngon. Phong Lăng mới tới một lần đã thích luôn rồi.
Vì thế, cô không muốn có người phá hỏng sự cân bằng ở nơi này.
Ngay lúc cô đang nghi ngờ rốt cuộc Lệ Nam Hành có làm như thế không, thì thấy người đàn ôn cao lớn rắn rỏi, chỉ vừa nhìn đã thấy rất xuất chúng, đứng phía sau hàng người, đang kiên nhẫn xếp hàng một cách ngay ngắn.
Xem ra dường như anh không tỏ ra mất kiên nhẫn, trong lúc xếp hàng lại nhìn sang những cửa tiệm khác bên cạnh, giống như sợ cô ngồi đợi ở đây một mình buồn chán, tiện thể mua ít đồ ăn vặt khác cho cô.