Rõ ràng kể cả thế này Phong Lăng cũng vẫn rất xinh đẹp, nhưng lúc nào cô cũng có thái độ lạnh nhạt. Rõ ràng cô cũng có nét dịu dàng, ôn hòa, nhưng lại trông chẳng hiền dịu chút nào. Khí chất thờ ơ, lạnh lùng của cô khiến người ta thường xuyên không nhịn được phải liếc nhìn.
Bản thân con người cô có quá nhiều mâu thuẫn, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Phong Lăng bước tới: “Em vừa xuống dưới mua chút đồ, còn tưởng một lúc nữa chị mới đến.”
Nói rồi, cô mở cửa: “Chị vào đi.”
Văn Nhạc Tình bước vào, đặt túi xách xuống, nhận lấy đôi dép lê mà Phong Lăng đưa cho. Cô vừa thay giày vừa tùy ý đánh giá bên trong phòng: “Phong Lăng, em không ở đây một mình đúng không? Gần đây, vì chuyện của mình, chị không hỏi nhiều về chuyện của em nên không biết em chuyển ra khỏi nhà chị từ lúc nào, cũng không biết em sống ở khách sạn này từ bao giờ.”
Phong Lăng ngập ngừng: “Em vào đây ở từ mấy ngày trước, có vài kẻ địch từng bị em truy sát khi ra ngoài làm nhiệm vụ ở Mỹ đã tìm em, nhưng may mà bị thương không nghiêm trọng lắm.”
Văn Nhạc Tình thay giày xong thì bước nhanh vào trong, cô đang định kéo lấy cánh tay của Phong Lăng thì ý thức được trên cánh tay Phong Lăng có vết thương, bấy giờ Văn Nhạc Tình mới thả lỏng: “Bị thương ở đâu? Để chị xem nào?”
“Không cần xem đâu, sắp khỏi rồi.”
“Chị là bác sĩ, em để chị xem một chút, phải biết nó thế nào thì chị mới yên tâm được.”
Nghe thấy Văn Nhạc Tình nói vậy, Phong Lăng cũng không ngăn cản nữa, sau khi Văn Nhạc Tình vén áo và quần của cô lên kiểm tra vết thương, sau đó lại quan sát vết bầm dường như đã sắp mờ trên cổ cô, bấy giờ mới gật đầu: “Đúng chỉ là mấy vết thương ngoài da. Đám người đó dám làm xằng làm bậy ở Mỹ nhưng ở đây thì chắc không có cái gan đó đâu. Mấy thứ như súng ống cũng không dễ gì mà mang qua được, chứ nếu thật sự bị họ đuổi giết, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
“Ừ, đúng vậy.”
Văn Nhạc Tình đi vài bước trong căn phòng rộng rãi này, quan sát xung quanh một lát rồi nói: “Phòng này rộng quá, chắc là phòng hạng sang xịn nhất của khách sạn này, không chỉ có hai, ba phòng ngủ, không gian còn rộng hơn ở nhà của các gia đình bình thường. Dù em có không thiếu tiền, chắc cũng không tùy ý ra ngoài thuê một căn phòng thế này để ở, vả lại chị thấy…” Cô quét mắt nhìn đôi giày đàn ông màu xám tro ở trước cửa: “Chắc còn có một người đàn ông khác ở đây cùng em đúng không?”
Phong Lăng: “… Em tưởng chị biết rồi.”
Văn Lạc Tình dừng bước, ngoảnh lại nhìn cô: “Chị biết cái gì? Biết em ở cùng với người đàn ông nào á? Sao chị biết được, mấy ngày nay chị tự lo cho mình còn chưa xong nữa là.”
“Em cũng chỉ ở đây tạm thời để dưỡng thương thôi, hơn nữa bây giờ đang trong tình trạng bị người ta âm thầm đuổi giết, quả thật chỉ có ở cùng với anh ấy mới thích hợp, nếu không cũng dễ liên lụy đến những người khác. Vả lại, ở đây nhiều phòng ngủ như vậy, phòng ai người ấy ở, cũng không có vấn đề gì.”
“Người đàn ông đó là ai thế? Chị có quen không?”
Văn Nhạc Tình không hề cảm thấy quá ngạc nhiên khi có một người đàn ông ở bên cạnh chăm sóc cho Phong Lăng. Dẫu sao, dù tính cách của Phong Lăng hơi kín kẽ, nhưng có rất nhiều người đàn ông thích những cô gái trầm mặc ít nói, lạnh lùng và khó nắm bắt như vậy. Đối với họ, những cô gái như thế càng có tính thử thách. Lúc trước cô cũng từng thấy rất nhiều đồng nghiệp nam hoặc bạn bè của mình vì theo đuổi một bông hoa cao ngạo lạnh lùng mà đầu rơi máu chảy, còn luôn mồm nói thích kiểu người có cá tính này.
Tính cách của Phong Lăng rất trầm lặng nhưng cũng bình dị một cách vượt trội. Đừng nói là đàn ông sẽ thích, đến phụ nữ cũng không ghét cô được.
“… Lệ Nam Hành.”
Văn Nhạc Tình: “…”
Văn Lạc Tình nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy nhất chỉ không nghĩ tới Lệ Nam Hành, người bị Phong Lăng xua đuổi xa cả ngàn cây số.
“Phong Lăng, giữa em và Lệ Nam Hành…” Cô nhìn Phong Lăng, hỏi: “Rốt cuộc hai người còn có kết quả không? Hai người dây dưa với nhau bao năm qua, anh ấy thật sự luôn rất quan tâm đến em. Còn với chuyện của nhà họ Phong trước đây, ba năm nay, anh ấy chưa từng nhắc đến, lúc đó cũng chỉ có truyền thông đưa tin một chiều thôi, bên cạnh Nam Hành chưa từng xuất hiện bất kỳ người phụ nữ nào. Vì thế, lúc đó rốt cuộc anh ấy đã kết hôn hay chưa, bọn chị cũng thấy rất nghi ngờ. Nam Hành cũng chưa từng giải thích nhiều lời, không biết anh ấy có giải thích với em hay không?”
Phong Lăng ngoảnh sang nhìn cô.
Đúng là anh đã giải thích với cô không chỉ một lần.
Thật sự chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh ư?
Nếu anh đã thật sự kết hôn, thật sự lấy một cô gái nào đó rồi thì không thể nào người đó mãi không xuất hiện như vậy được. Huống chi, hàng ngày Lệ Nam Hành đều lui tới căn cứ XI, ở đó luôn rất đông người, nhiều người thì lắm chuyện. Nếu thật sự có một người phụ nữ hay bà Lệ nào đó, chắc chắn đã bị người ta nhìn thấy từ lâu.
Nhưng hình như đúng như lời Lệ Nam Hành nói.
Anh không hề có người phụ nữ nào khác.
Phong Lăng: “… Los Angeles cũng không phải một nơi nhỏ bé gì, nếu những thông tin mà truyền thông đưa lúc đó là giả, hai nhà Phong - Lệ cũng đã sớm bác bỏ tin đồn rồi. Bất kể tin tức đó là thật hay giả, cũng chẳng có gì đáng để truy cứu hết.”
“Sao lại không có gì đáng để truy cứu? Nếu đúng là Nam Hành chưa từng lấy người phụ nữ khác, vậy chứng tỏ mấy năm nay em đã hiểu lầm anh ấy, chứng tỏ hai người đã hiểu lầm nhau những ba năm. Nếu bây giờ sự thực đã rõ, không phải em nên mau chóng lao vào lòng anh ấy, cùng anh ấy thể hiện tình cảm thắm thiết đi à! Em xem đi, em xảy ra có tí chuyện, Nam Hành đã có mặt bên cạnh em, đi đâu để kiếm một người đàn ông như vậy bây giờ!”
“Chị đừng nghĩ phức tạp thế, lần này chỉ là em bị vài vết thương nhỏ, anh ấy không muốn em ở bên ngoài một mình xảy ra chuyện, nên mới bảo em ở đây, không như chị nghĩ đâu…”
Văn Nhạc Tình nhìn Phong Lăng như nhìn một người không hiểu chuyện: “Em nói cho chị biết đi, rốt cuộc em có nghiêm túc với Nam Hành hay không?”
Phong Lăng trầm mặc một lúc không trả lời, đến khi Văn Nhạc Tình lại đi tới nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn nhìn thấu cô, Phong Lăng mới khẽ đáp: “Đã từng.”
Văn Nhạc Tình lập tức vui mừng ra mặt, mấy ngày gần đây, vì chuyện của anh trai nên cô chẳng thể cười như thế này được, nhưng bây giờ tâm trạng của cô khá tốt, cô cười nói: “Thế thì dễ xử thôi!”
“Thật ra em và anh ấy đã quá quen thuộc với nhau trong căn cứ XI rồi, có lẽ chỉ vì lúc đó trong căn cứ chỉ có một mình em là nữ, anh ấy cũng không có nơi nào khác để bày tỏ tình cảm, cho nên lúc đó cũng chỉ tạm bợ như vậy thôi.”
Văn Nhạc Tình: “…”
Người ta thường nói chỉ số EQ của đàn ông thấp hơn phụ nữ, hai chữ “đầu gỗ” này cũng thường dùng để hình dung về đàn ông.
Nhưng bây giờ dùng hai chữ này để hình dung về Phong Lăng thì quả thật là không thể lệch đi đâu được nữa.
“Tạm bợ? Không lẽ em định nói lúc đó em cũng chỉ tạm bợ thôi à?”
“… Có lẽ là vậy.”
Mí mắt Văn Nhạc Tình giật giật, ánh mắt chợt lơ đễnh nhìn về phía người đột nhiên đẩy cửa bước vào.