Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 1146: nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (407)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù người phụ nữ mặc lễ phục đứng ở chỗ góc phòng ánh sáng không rõ ràng lắm, nhưng từ quần áo trên người và túi xách trong tay cô ta, người khác vẫn có thể nhận ra đó chính là Phong Minh Châu. Không biết cô ta ở trong góc phòng dặn dò nhân viên tạp vụ những gì mà lấy ra một tấm thẻ ngân hàng bỏ vào trong tay đối phương.

Chỉ mới xem hai, ba giây mở đầu này, ánh mắt Phong Minh Châu đã thay đổi, vội vàng chạy xuống lầu.

Nhưng vì hôm qua, vốn dĩ cô ta đã ngã rất đau trong phòng tắm, sau đó lại bị bà Lưu đè xuống đất đánh cho một trận, giờ cô ta lại chạy như thế, người giúp việc ở phía sau định đỡ cô ta nhưng lúc này cũng không đuổi kịp. Mới vừa chạy xuống cầu thang, khi còn cách bậc thềm tầm bốn năm bậc thang nữa, Phong Minh Châu lại bị ngã xuống. Cô ta vô cùng chật vật ngã nhào ra đất, phát ra một tiếng hét thảm thu hút ánh mắt của mọi người.

Hai ông bà cụ nhà họ Phong và mấy người lớn nhà họ Lệ, bao gồm cả mấy người giúp việc của nhà họ Phong đang có mặt, trông thấy bộ dạng hoảng hốt lo sợ này của cô ta tựa như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, tất cả chỉ nhìn về phía cô ta, yên lặng không nói gì.

Phong Minh Châu lại như thể không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, chỉ tới lúc người giúp việc vội vã chạy xuống nâng dậy, cô ta mới lảo đảo đứng lên, bất chấp đau đớn ở chân, chỉ về phía màn hình tivi nghẹn ngào bảo: "Đừng xem, Lệ Nam Hành đang vu cáo hãm hại con, anh ấy đã muốn thoát khỏi ràng buộc của nhà họ Phong từ lâu rồi, vì muốn cắt đứt với nhà họ Phong, cho nên chuyện gì anh ấy cũng làm được. Anh ấy đang hãm hại con đấy..."

Cô ta vừa nói vừa chạy tới, dang hai cánh tay chắn trước màn hình tivi, mắt đỏ hoe quay lại nhìn về phía tầm mắt của tất cả mọi người: "Đừng xem, đừng xem nữa!"

Vốn mọi người vẫn chưa hiểu rốt cuộc Lệ Nam Hành muốn phát thứ gì cho mình xem, thế nhưng phản ứng quá kích động của Phong Minh Châu đã khiến ông bà cụ nhà họ Phong thoáng lưỡng lự, như có điều suy nghĩ mà nhìn nét mặt của cô ta, đoán được có lẽ đúng là đứa nhỏ nhà mình đã nói dối, có thể sẽ bị tổn hại đến thể diện, cho nên lúc này cũng không nói gì thêm. Nhưng bây giờ người nhà họ Lệ đều đang ở đây, Lệ Nam Hành đang ở xa xôi nghìn dặm cũng bị gọi về, chuyện này làm sao có thể dừng lại như thế được.

Hai ông bà cụ nhà họ Phong chau mày, nhìn Phong Minh Châu đầy vẻ nghi ngờ. Mấy ông cụ nhà họ Lệ đã nhận ra được điều gì đó kỳ lạ từ vẻ mặt và giọng nói kích động của cô ta. Họ lập tức nhìn thoáng qua Lệ Nam Hành đang yên lặng đứng ở bên cạnh, rồi lại nhìn về phía hai ông bà cụ nhà họ Phong đang ngồi trên ghế sofa: "Nếu Nam Hành đã nói mọi việc xảy ra đều có nguyên do, bây giờ mấy người lớn chúng ta cũng đều ở đây, rốt cuộc chuyện là thế nào, hay là cứ xem kỹ rồi hãy nói vậy."

"Đừng xem, đừng xem nữa... Nam Hành đang muốn hãm hại con..." Mắt Phong Minh Châu đỏ lên, nhìn về phía ông cụ Lệ với vẻ bất lực: "Ông Lệ, ông tin con đi, ông phải tin con..."

Ông cụ Lệ ngồi trên xe lăn chỉ nhìn cô ta một cái, sau vài giây yên lặng, ông mở lời bảo: "Tâm trạng của cô Phong quá mức kích động, trước hết cứ ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta xem xét tình hình trước đã."

"Ông Lệ..."

Ông cụ Lệ vừa nói xong lời này, tất cả mọi người bèn hiểu thứ trên màn hình dù không muốn phát cũng không được. Người giúp việc cũng đoán ý qua lời nói và sắc mặt mà đi lên phía trước kéo Phong Minh Châu ra: "Cô chủ, cô đừng quá kích động."

"Buông tôi ra, đừng xem... Mọi người đừng xem..."

Phong Minh Châu bị kéo qua một bên, ánh mắt của mọi người lại một lần nữa hướng về phía màn hình tivi.

Sau khi nhận lấy tấm thẻ ngân hàng Phong Minh Châu đưa cho, tên nhân viên phục vụ kia gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, tiếp đó trên màn hình liền đổi sang một cảnh khác, tất cả mọi cảnh đều là những nơi Phong Minh Châu từng xuất hiện sau đó.

Sau khi đi ra khỏi góc phòng đó, Phong Minh Châu không đi tới sảnh tiệc nữa mà bước thẳng tới một gian phòng nghỉ chuyên dụng phía trên. Chỉ thấy trong camera trên hành lang, trước khi vào phòng cô ta đã quan sát bốn phía một lúc, rồi trực tiếp đẩy cửa vào.

Sau đó camera không thay đổi nữa mà vẫn dừng ở trong lối đi nơi hành lang này, thời gian chờ đợi trong lúc đó đã được tua nhanh, thế nhưng có thể thấy được thời gian theo dõi hiển thị ở phía trên góc phải. Không đến nửa tiếng sau, tên nhân viên phục vụ kia đỡ một người đàn ông bụng bia hơi hói xuất hiện ở hành lang, đồng thời trực tiếp dìu người đàn ông kia vào căn phòng Phong Minh Châu đang ở.

Căn phòng mà camera quay chính là căn phòng của Phong Minh Châu, nhân viên tạp vụ kia rõ ràng chính là tên đã nhận tiền vào nửa tiếng trước, cũng chính là tên bị Phong Minh Châu mua chuộc. Suốt toàn bộ quá trình trước đó đều không trông thấy bóng dáng của Lệ Nam Hành. Hơn nữa, chỉ ngần ấy video cũng đủ khiến cho tất cả mọi người hiểu rõ, bất kể đã xảy ra chuyện gì thì cũng đều do một mình Phong Minh Châu điều khiển, không có bất cứ ai hãm hại cô ta cả.

Phong Minh Châu cũng xem toàn bộ quá trình trên màn hình, rồi mới chợt hiểu ra lúc ấy rốt cuộc mình đã trải qua chuyện gì!

Cô ta hung hăng quay sang nhìn về phía Lệ Nam Hành bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng người đàn ông ấy không nhìn cô ta lấy một lần.

Phong Minh Châu gắt gao nắm tay lại, cắn chặt môi của mình. Lúc này cô ta còn chẳng kêu lên được dù chỉ một câu, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đã lan đến đỉnh đầu.

"Cô chủ..." Người giúp việc đang đứng bên cạnh đỡ Phong Minh Châu cảm giác được cơ thể cô ta lạnh ngắt và run rẩy, người nọ vừa lo lắng vừa sợ hãi gọi cô ta một tiếng.

Mà video giám sát trên màn hình tivi vẫn còn đang tiếp tục.

Sau khi người đàn ông kia được đỡ vào phòng, tên nhân viên phục vụ lặng lẽ rời đi, ống kính chuyển sang cảnh tên nhân viên phục vụ đưa một tấm thẻ ngân hàng ra. Trên màn hình, tấm thẻ ngân hàng kia được phóng to, có thể những người khác không biết, nhưng người nhà họ Phong đều nhận ra tấm thẻ màu hồng kia quả thực thuộc sở hữu của Phong Minh Châu, là một trong số thẻ hạn mức thấp bình thường cô ta tự quản lý. Nhưng bởi địa vị của nhà họ Phong ở Los Angeles rất cao, trong ngành ngân hàng cũng có địa vị nhất định, nên trên thẻ ngân hàng của người nhà họ Phong đều sẽ có một vài dấu hiệu đặc biệt, dấu hiệu mà chính họ cũng có thể nhận ra thì không sai được.

Tiếp đó, ống kính một lần nữa quay trở về cửa phòng của Phong Minh Châu, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, họ thấy cảnh Phong Minh Châu quấn khăn tắm vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Trông thấy bộ dạng lộ ra vai trần của cô ta, hai ông bà cụ nhà họ Phong và mấy cụ ông nhà họ Lệ đều nhíu mày lại. Vốn dĩ họ đang cân nhắc rốt cuộc có xem tiếp hay không thì vào lúc này, trong màn hình cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng của Lệ Nam Hành nhưng anh lại chỉ đứng bên ngoài hành lang, hiển nhiên chuyện này ngay từ đầu đã không có liên quan gì tới anh. Song tại sao sau đó anh lại xuất hiện ở bên ngoài, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, bấy giờ mới tiếp tục xem.

Những chuyện đã xảy ra sau khi bà Lưu xông lên còn đặc sắc hơn, đến lúc khăn tắm trên người Phong Minh Châu đột nhiên bị lột đi, mấy người lớn mới nhắm hết mắt lại. Lúc này ông cụ Phong vỗ một cái thật mạnh lên bàn trà: "Đủ rồi! Đừng chiếu tiếp nữa!"

Nghe thấy ông nội mình quát lên, Phong Minh Châu vừa nãy còn đang nhìn đoạn video giám sát giống như cơn ác mộng lặp đi lặp lại kia, cơ thể gần như đã sắp đóng băng của cô ta lại càng thêm cứng đờ, hơi chột dạ nhìn về phía ông cụ Phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio