Thấy anh tự dưng lại “động dục” như vậy, Phong Lăng ngơ ra một lúc. Nghĩ đến hôm qua anh bị kìm nén thành ra như vậy, đến hôm nay đoán chừng ngọn lửa này vẫn không thể dễ dàng dập tắt, hơn nữa ở đây cũng không có người khác, nên cô cũng không giãy giụa.
Cứ mặc cho người đàn ông ôm hôn rất lâu, trong lúc đó Phong Lăng cũng cẩn thận thử đáp lại một chút. Cô không quá giỏi việc đáp lại, chỉ là cảm thấy mình cứ bị động như vậy mãi thì cũng không tốt. Cô khẽ di chuyển bờ môi của mình một chút, cũng học theo động tác của anh mà hôn mút lấy đầu lưỡi đối phương. Trong chốc lát, người đàn ông giống như bị kích thích vào huyệt vị nào đó, ôm chặt cô trong lòng, hôn cô vừa sâu vừa mạnh một lúc lâu.
Nếu không phải vì còn chuyện quan trọng phải làm, Phong Lăng còn nghĩ chắc bản thân sắp bị anh “xử lý” đến nơi rồi.
Từ nụ hôn đầy ướt át nồng nàn ham muốn này có thể cảm nhận được anh đã kìm nén đến mức khó chịu như thế nào.
Cuối cùng Lệ Nam Hành vẫn phải cố gắng kiềm chế bản thân lại, nhưng lúc đang kiềm chế thì anh ôm lấy eo Phong Lăng, cúi đầu xuống bên tai cô hôn một cái, anh vừa hôn lên viền tai Phong Lăng vừa nói: "Đừng cả ngày chỉ chăm sóc cho Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm, mối quan hệ chủ thuê và vệ sĩ giữa em và Quý Noãn căn bản cũng sắp kết thúc rồi. Qua mấy ngày nữa em vẫn là người của anh, với Quý Noãn cũng chỉ là bạn bè, chú ý nghỉ ngơi, đừng quá sức."
Sắp kết thúc rồi sao?
Phong Lăng vẫn cho rằng sau khi sự việc lần này kế thúc, cô sẽ tiếp tục theo Quý Noãn quay trở lại Hải Thành.
Cô cũng không biết cái gọi là kết thúc này là làm sao, ban đầu khi đi cũng là theo giới thiệu của Bác sĩ Tần. Sau này hình như những chuyện như Tiểu Hứa đưa cô đến Ngự Viên gặp Quý Noãn, hay là gặp mặt anh Mặc,... cũng đều có Tiểu Hứa giúp đỡ. Nhưng cô cũng không để ý lắm đến hợp đồng mà cô ký lúc đó, chỉ biết không phải là hợp đồng cả đời. Lúc đó quả thật Tiểu Hứa đã từng nói, để cô sống mấy tháng ở Hải Thành, coi như là cho khuây khỏa.
Mấy tháng.
Vậy mà đã đến thời hạn rồi.
Nhưng cũng không sao, bây giờ tình cảm giữa cô và Quý Noãn đang tốt, cho dù không phải là chủ thuê và vệ sĩ thì sau này cũng là bạn bè. Trên nhiều phương diện, trong lòng cô chắc chắn vẫn hướng về Quý Noãn, bởi vì Quý Noãn đối tốt với cô.
"Sau khi hợp đồng vệ sĩ bên Hải Thành kết thúc, em định thế nào?" Lời nói của anh đột nhiên vọng vào tai cô.
Phong Lăng: "Em chưa nghĩ đến việc này."
"Ở bên anh nhé?"
"..."
Nếu đổi lại là trước đây, cô chắc chắn sẽ chạy xa nhất có thể.
Nhưng bây giờ, cô đã định thuận theo con tim của mình. Trong chuyện tình cảm này, cô không muốn bị động mãi nữa, không thể cứ hưởng thụ lòng tốt của Lệ Nam Hành dành cho mình. Lúc cần bày tỏ thì cô cũng không thể giấu giấu giếm giếm, nếu đã có tình cảm, vậy thì nên thẳng thắn một chút.
Cô do dự một lúc rồi nói: "Tạm thời em chưa có kế hoạch gì, nên trước tiên cứ ở lại đã, để sau khi kết thúc hợp đồng rồi hãy nói. Cho dù bây giờ chỉ còn một ngày hợp đồng thì em cũng vẫn là vệ sĩ của cô ấy.
"Được." Biết tính cách kiên trì của cô, Lệ Nam Hành không hỏi nhiều nữa, vừa cười nhẹ vừa đưa tay lên sờ búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu cô một chút.
Bây giờ cô có thể dần học được cách không lùi lại, mà chủ động bước về phía trước, cho dù là nửa bước, đối với anh mà nói cũng đã đủ rồi.
Bị anh nghịch chỏm tóc, Phong Lăng không nhịn được mà giơ tay định tháo chỏm tóc trên đầu xuống. Nhưng người đàn ông lại thích sờ đến mức không dứt ra được, khi cô đang chuẩn bị giơ tay tháo chỗ đó thì bị anh hất ra, rồi lại sờ một lúc lâu. Có thể nói, sau khi nghịch cả buổi thì điện thoại vang lên.
Anh cau mày, cầm điện thoại lên nhìn số điện thoại, lúc này mới quay người đi ra ngoài: "Được rồi, anh về nhà họ Lệ đã."
Phong Lăng đáp lại một tiếng qua loa, nhân lúc anh đi rồi, cô quay người lại rồi nhìn chiếc gương nhỏ trên tường một lúc. Cô giơ tay chạm vào những sợi tóc mái bị buộc trên đỉnh đầu của mình, lại nghĩ đến động tác yêu thích không rời của Lệ Nam Hành vừa nãy, không hiểu sao lại cảm thấy mặt càng lúc càng nóng. Cứ đứng đó cũng thấy hơi mất tự nhiên, cô mau chóng tháo chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu xuống.
Sau đó, cô nhìn sợi dây thun màu đen nhỏ trong tay, lại không nỡ vứt, quay người lại rồi đặt lên trên tủ khóa bên cạnh giường.
...
Mấy ngày nay Phong Lăng ở trong bệnh viện, Lệ Nam Hành cũng không có thời gian rảnh. Dần dần như vậy, đại khái hai người đã một tuần không có cơ hội nói chuyện hẳn hoi với nhau, mỗi lần gặp nhau trong bệnh viện chỉ vội vàng nhìn nhau được một cái.
Cuối cùng, Lệ Nam Hành cũng không thể nhịn được nữa, nhân lúc bận bịu trong căn cứ, anh dặn dò A Phong vài câu, A Phong nhận lệnh, không dám không làm.
Vì vậy sau khi Phong Lăng đến chỗ Quý Noãn để giúp cô ấy bôi thuốc lên vết bỏng trên tay, lúc vừa về đến phòng nghỉ đã nhận được một món đồ chuyển phát nhanh.
Cô chưa nhận hàng chuyển phát bao giờ, cầm món đồ đi vào, mở ra thì nhìn thấy giấy tờ liên quan đến việc nhậm chức mà trước kia căn cứ XI đã sắp xếp riêng cho cô, ngoài ra còn có giấy tờ sắp xếp chức vụ ở trong căn cứ.
Căn cứ XI đã khoảng ba năm không tuyển thêm người mới. Từng tốp từng tốp người cũ có thành tích sát hạch đạt tiêu chuẩn đều được sắp xếp làm việc ở quân đội và cảnh sát hoặc bộ phận bảo vệ của Liên hợp quốc. Những người cũ ở lại thì đều quản lý các chức vụ khác nhau trong căn cứ. Bây giờ huấn luyện viên có thâm niên lâu năm như Hàn Kình cũng không trực tiếp huấn luyện người mới nữa, địa vị ở trong căn cứ cũng tương đương với A Phong, đều là quản lý trong trụ sở của căn cứ.
Bây giờ trong căn cứ thiếu huấn luyện viên, nhất là huấn luyện viên huấn luyện người mới.
Hiện tại căn cứ đã tuyển thêm người mới của hai đội, mỗi đội hai mươi người, một đội trong đó do một thành viên có thành tích sát hạch khá tốt trong đội Hai trước đây quản lý, đội còn lại, họ định để Phong Lăng quay về dẫn dắt.
Ý là, vừa nhậm chức vừa cho Phong Lăng một cơ hội thực hiện ước mơ. Ban đầu ở trong căn cứ, cô cũng xuất phát từ đội người mới như đội Một, Hai, Ba này. Trước đây cô không chịu chấp nhận cách gọi là huấn luyện viên bắn súng gì đó quá mức trịnh trọng, nhưng nếu hướng dẫn người mới, khả năng cô chấp nhận vẫn sẽ lớn hơn một chút.
Quả nhiên, nhìn những giấy tờ này, Phong Lăng đã do dự, mà không phải là lập tức từ chối.
Quay về như vậy cũng xem như là ngầm chấp nhận quay về căn cứ rồi.
Hơn nữa, cô cũng hiểu khá rõ tình hình trong căn cứ, những gì được nêu trên giấy đều là thật. Bây giờ huấn luyện viên thích hợp cho người mới chắc chắn không dễ tìm. Trong những người trước đây, tùy tiện lôi ra bất cứ ai cũng được. Nhưng muốn thành tích các mặt đều đạt, không làm mất mặt căn cứ trước người mới, lại có thể thật sự giúp người mới có nền tảng tốt, Phong Lăng khá tự tin đối với điều này.
Hợp đồng với cô Mặc sắp hết, nếu đã tạm thời không biết đi đâu nữa, nếu cô đã chọn Lệ Nam Hành...
Phong Lăng lại nhìn giấy tờ trong tay, cầm điện thoại lên gọi đến trụ sở của căn cứ. A Phong nghe điện thoại, cô cũng không hỏi han nhiều, lập tức nói: "Chuyện huấn luyện cho người mới, tôi đồng ý. Nhưng chuyện tôi về căn cứ vẫn nên giữ kín một chút, đừng để những người trong đội Ba trước đây thấy rồi có ý kiến. Dù sao tôi cũng đã rời đi lâu như vậy rồi, không muốn gặp phải bàn tán thị phi gì cả."