Edit: Mèo máy màu hồng
Thời Niệm Ca kiềm chế vỗ bàn tay mình một cái để kiểm soát sự run rẩy, kết quả khiến Tần Tư Đình bật cười.
“Tay tôi bị thương, không phải tay cậu, cậu run cái gì?” Tần Tư Đình hỏi cô.
Nói thừa, bởi vì là tay của Tần Tư Đình chứ gì!
Thời Niệm Ca im thin thít, chỉ giúp anh quấn băng, sau đó giơ tay anh lên trở qua trở lại kiểm tra một hồi: “Thế nào? Dễ chịu không? Nếu như băng không thoải mái nhớ nói mình nới lỏng ra một chút.”
Tần Tư Đình nhìn bàn tay được cô cầm lên, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thương tiếc của cô, không vội vã rút tay lại, ngắm nhìn tiếp đôi mắt đang bắt đầu phơn phớt hồng của cô, nghĩ một chút, sau đó rút tay về, rốt cuộc không nói thêm gì cả.
Thời Niệm Ca biết rằng biểu hiện của mình có hơi quá một chút, bởi vì cô thật sự rất đau lòng.
Bàn tay đẹp thế này mà bị thương thành ra như thế.
Cô nhanh chóng vừa dọn dẹp hộp sơ cứu bên cạnh vừa nói: “Mấy ngày tới không được để tay chạm nước nhé, nếu không muốn đến bệnh viện thì mỗi ngày cậu có thể đến đây để mình thay thuốc một lần, gần đây trời bắt đầu nóng lên, nếu cứ băng liên tục thì không tốt, hôm nay cứ thế này đi, ngày mai mình đi mua loại băng gạc thoáng khí hơn, tránh cản trở tốc độ liền miệng vết thương bên trong.”
Tần Tư Đình vẫn ngồi đó yên lặng nghe cô nói.
Cho đến khi Thời Niệm Ca lê dép về phòng cất hộp thuốc, sau đó lại đến ngồi đối diện anh, anh vẫn đặt bàn tay băng kín trêи bàn, nhìn thấy vẻ sốt ruột của cô, khóe môi anh khẽ cong lên.
“Cậu không nói nguyên nhân, mình không thèm hỏi cậu nữa.” Thời Niệm Ca ngồi đối diện với anh, nhìn thấy bàn tay được băng gọn gàng của anh: “Nhưng sau này nếu cậu có chuyện gì không thể đi học, không quá nếu gọi cho mình một cuộc điện thoại hoặc gửi một tin nhắn đúng không? Hôm nay mình lo lắng đến tận trưa.”
Đôi mắt rạng rỡ của Tần Tư Đình khẽ động: “Lo tôi thế nào?”
“Đương nhiên là mỗi ngày mình đều cùng cậu đến trường, sáng nay đợi hoài không thấy cậu, mình sẽ lo lắng, tuy rằng cảm thấy hơi quá phận, nhưng vẫn gọi điện thoại cho cậu, nhưng cậu lại liên tục không bắt máy.” Đương nhiên nguyên nhân Thời Niệm Ca lo lắng là vì chuyện này liên quan đến anh rồi, rõ ràng hôm qua vừa phải kiềm nén tình cảm mà giờ đã gọi điện không chịu bắt máy.
Tần Tư Đình khẽ cười, cụp mắt nhìn bàn tay mình, khẽ động đậy vài cái, cong miệng nói: “Băng bó đẹp lắm, rất chuyên nghiệp, bác sĩ Thời.”
Biết anh đang chọc cô, nhưng Thời Niệm Ca vẫn vì câu nói này của Tần Tư Đình mà tự hào một chút, trái tim vừa rồi vẫn còn đau âm ỉ vì anh giờ tốt hơn một chút.
Cũng may chỉ là bị thương ở tay, không tổn thương đến thần kinh, vết thương ngoài da, qua vài ngày sẽ lành.
Sau đó hai người lại bắt đầu rơi vào tình trạng không còn đề tài gì để nói.
Nhưng Thời Niệm Ca không muốn hỏi khi nào anh về.
Lúc này Tần Tư Đình nhìn ra ngoài, cô tưởng rằng sau khi băng bó xong anh định rời đi, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn cái không muốn, khó chịu, nhưng nếu giữ anh lại, cô phát hiện bản thân mình cản bản không thể nói nên lời.
Thật khó để cô hỏi anh có thể ở lại lâu hơn một chút được không?
Trễ thế này rồi, bây giờ đã chín giờ, mấy biệt thự đối diện không ai ở, cho nên từ góc độ này nhìn ra, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có đèn đường nhỏ bên ngoài, cũng không có ai qua lại, vô cùng yên tĩnh.
Hỏi như vậy, cho dù cô lá gan rất lớn, nhưng vẫn là con gái, căn bản không thể nói được.
Thiếu nữ mười tám tuổi, có nhiều thứ không còn ngây ngô hồn nhiên như trước nữa, vừa tò mò, lại có thêm chờ đợi, nhưng phần nhiều là thấp thỏm không dám thử.
“Này.” Cô lại dùng cách thức ngốc nghếch để kéo dài câu chuyện: “Cậu có muốn uống chút gì không?”
Tần Tư Đình nhìn cô một cái, đây là quầy rượu, bên cạnh đặt một tủ rượu, chỉ là chú Thái chỉ để rượu đỏ ở đây, nòng độ không cao, bình thường Thời Niệm Ca cũng không uống, những ô rượu khác đều trống không.
Sau khi nói xong cô lại hối hận, hai học sinh trung học dù sao cũng không được uống rượu, sợ anh hiểu lầm, cô nhanh chóng sửa lại: “Trong tủ lành có đủ lại trà trái cây, thức uống, đúng rồi, trà trái cây do dì Hương làm đấy, trước đây mình có mang đến lớp cho cậu uống thử, mình nhớ hình như cậu cũng thích, dì thường xuyên đến đây làm cho mình, uống sau khi để tủ lạnh ba ngày sẽ ngon hơn uống ngày đầu sau khi làm, cậu muốn một ly không?”
Có thể là Tần Tư Đình vì không gian yên tĩnh thế này nên bầu không khí vô cùng thoải mái, có vẻ không cần phải rời đi ngay, chỉ nhìn vào ánh mắt mong chờ của cô, trả lời: “Ừm, nếm thử một chút.”
Ít nhất cũng có thêm một khoảng thời gian uống trà hoa quả, vậy là anh sẽ không đi ngay bây giờ!
Lúc ấy Thời Niệm Ca mặt mày hớn hở đứng dậy tay chân nhanh nhẹn chạy vào nhà bếp, mở tủ lạnh chuẩn bị trà qua hỏa, lúc ở trong nhà bếp còn định làm cho Tần Tư Đình một bát mì hành, trong giây phút đó cô cảm thấy bản thân vô cùng thỏa mãn, căn bản không muốn ra ngoài.
Đợi đến khi cô chuẩn bị xong trà hoa quả, lúc cô bưng ra, trông thấy Tần Tư Đình vẫn ngồi đó, chỉ là trong tay xuất hiện thêm một quyển sách.
Là quyển sách y học hôm qua cô mượn ở thư viện thành phố, ban ngày cô không ở nhà, có lẽ dì Hương đã sang đây giúp cô dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đống sách ở dưới sô pha gọn gàng đặt lên quầy rượu.
Cô biết anh chỉ tiện tay cầm lên đọc, nhưng trái tim Thời Niệm Ca lại đập loạn xạ.
Được người mình thích chạm vào thứ mình mơ ước, cảm giác ảo diệu làm sao.
Cô bưng trà hoa quả đến, sau đó khẽ đặt bên cạnh anh: “Nếm thử đi.”
Ánh mắt anh vẫn chìm đắm trong sách y học, không ngẩng đầu lên, cô cũng không hối thúc anh, trực tiếp ngồi xuống đối diện, uống ly của mình trước.
Không biết anh đọc gì, hình như chữ trêи trang ấy, rõ ràng chữ có bao nhiêu đâu.
Hôm qua cô đã đọc qua, đây là quyển sách viết về những lời cuối cùng của một vị bác sĩ người Đức nổi tiếng đã dành cả đời mình cho bàn mổ, hình như đó là chương đầu.
Vị bác sĩ người Đức kia có rất nhiều thành tựu y học, là một trong những thần tượng của Thời Niệm Ca, chỉ là ông ấy đã mất cách đây vài năm rồi, sách này được xuất bản hơn mười năm trước, đây là quyển tái bản lần hai.
Bất kể bản cũ hay mới thì nội dung vẫn vậy, cô nhìn thoáng qua, cho nên biết hiện tại anh đang đọc gì.
Dường như Tần Tư Đình đọc rất chăm chú.
Thời Niệm Ca vừa uống trà vừa ngắm anh, thấy anh cuối cùng cũng bỏ sách xuống, nhưng không đặt xuồng bàn, chỉ dời ánh mắt ra khỏi trang sách, nhìn về phía cô: “Cho tôi mượn quyển này được không?”