Edit: Mèo máy màu hồng
Tần Tư Đình nhìn cô, vài giây sau khóe môi cong lên, nở nụ cười với Thời Niệm Ca.
Khoảnh khắc anh cười rộ lên, những giọt sáng vàng nhạt của đèn đường phản chiếu trong đôi mắt dịu dàng của anh, tựa như những ngôi sao đang nhấp nháy.
Thời Niệm Ca nghĩ thầm mấy lời đồn của hội bạn kia thật sự nhảm nhí, liên quan gì đến cô, đi theo sau anh thì thế nào, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy người mình thích, đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Nhưng vừa rồi cô chạy nhanh quá, khi gần đến trước mặt anh lại ho sù sụ.
Thời Niệm Ca nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Tần Tư Đình, cô kìm nén cơn ho khan, thò tay vỗ vỗ lên mặt, tựa như để trấn tĩnh lại, sau đó cười nói: “Sao cậu đột ngột đến đây vậy? Không phải cậu ít khi tham gia những buổi tiệc thế này à?”
Tần Tư Đình cong cong môi: “Đúng là không tham gia thật.”
“Vậy trễ thế này rồi, sao lại bất thình lình xuất hiện ở đây?”
Nói đến đây, cô thoắt chỉ vào KTV phía sau lưng: “À, Triệu Tiểu Thanh và Hác Tu Xã cũng ở trong đó đó, cậu muốn vào ngồi một chút không? Dù sao cũng đến đây rồi, đứng bên ngoài làm gì đúng không? Nếu cậu không muốn hát, chỉ cần ngồi nghỉ ngơi một lúc cũng được, nói chuyện hay ăn chút gì đó, buổi sáng theo thầy hiệu trưởng ra ngoài nhất định chưa được ăn gì.”
Tần Tư Đình vẫn không nói gì cả, ánh mắt anh chỉ dán chặt lên người cô.
Thời Niệm Ca định nói thêm gì đó, chuông điện thoại chợt reo lên.
Cô nhanh chóng bắt điện thoại: “Alo, ông ngoại hả?”
“Ra ngoài chơi với bạn học rồi à?”
“Vâng ạ, ở bên ngoài, không phải hôm qua con nói rồi à, tối nay là sinh nhật bạn con.” Thời Niệm Ca vừa nhìn Tần Tư Đình trước mặt, vừa nói với ông ngoại: “Ông ngoại đang ở nhà con à?”
“Không, vẫn ở phòng thí nghiệm, nhìn đồng hồ nhớ ra tối nay con có hoạt động nên gọi điện kiểm tra sự an toàn của con một chút.”
“Hi hi, chắc chắn là con an toàn rồi, đang ở cùng với bạn bè, yên tâm đi ạ.”
“Mấy giờ về? Có cần lái xe đến đón con không?”
“Không cần đâu ạ, con bắt xe về. Cúp máy nha, ông ngoại, cuối tuần có thời gian con đến chỗ ông.”
Cô bỏ di động vào túi, ngước mắt lên thấy Tần Tư Đình vẫn đang nhìn cô chăm chú, cô ngước cổ lên, đôi mắt long lanh: “Tần Thần rốt cuộc là cậu đi ngang qua hay cố tình đến đây đấy? Trễ vậy cậu còn định đi đâu?”
Tần Tư Đình nói: “Không phải đi ngang qua.”
“À, không phải đi ngang…” Cô gật gù, vừa định nói tiếp thì giật mình.
Không phải đi ngang qua, ý anh là anh cố tình đến đây?
Anh… Cố tình đến đây làm gì?
Cô lại nhìn anh, nhưng lúc này có tin nhắn, hỏi cô về chưa hay đang ở bên ngoài, cô cầm di động nhìn lướt qua, trả lời: [Đợi mình một chút, vẫn chưa về.]
Sau đó cô nói tiếp: “Tần Thần cậu muốn vào không?”
“Bên trong có ai?” Anh hỏi.
“Là mấy bạn học của bọn mình, cậu biết là mình nhảy lớp mà, không quen thân với mấy bạn nữ trong lớp, dù sao cũng học ít tiếp xúc hơn mọi người hai năm, mình chỉ quen Triệu Tiểu Thanh và Hác Tu Xã thôi, mấy người còn lại không thân, nhưng hôm nay là sinh nhật Tiểu Thanh, mình theo họ đến đây chơi một chút.” Nói xong cô thò tay định kéo cánh tay anh, muốn anh vào cùng cô.
Nhưng khi sắp đụng đến cánh tay Tần Tư Đình cô khựng lại, cô và anh có quan hệ gì? Bình thường khi ngồi cùng bàn không cẩn thận mới đụng trúng tay nhau, lúc tay anh bị thương cô chỉ cầm tay để giúp anh băng bó, nhưng bây giờ là buổi tối, còn ở cửa KTV, cứ tự dưng kéo tay anh đi, giống như hai người họ có chuyện gì đó, cô cười xuề xòa: “Hì hì, muốn vào ngồi một lúc không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Tư Đình khẽ động, nhìn tay cô.
Vài giây sau, anh khẽ giơ tay lên, để cánh tay của mình vào lòng bàn tay cô.
Trời lúc này sắp vào hạ, buổi tối không lạnh, nhưng vẫn mát mẻ hơn ngày thường một chút, anh mặc T shirt và quần jeans, khoảnh khắc chạm vào da thịt anh lòng bàn tay cô hơi lành lạnh, cảm giác này từ bàn tay truyền thẳng vào tim cô.
Thời Niệm Ca nhớ lại cảm giác vài ba lần anh nắm tay cô trước đây.
Kiểu rung động khó tả này.
Bây giờ, anh còn chủ động đưa tay cho cô.
Cô trực tiếp kéo cánh tay anh, hai người cùng nhau vào cổng KTV, sau đó bàn tay cô vẫn ngập ngừng đặt trêи cánh tay anh, cần phải duy trì một khoảng cách nhất định.
Cô chưa kịp nghĩ ngợi gì cả, lúc này có mấy người đàn ông say khướt bước tới cổng KTV, vì đi quá nhanh, gần như đụng trúng cô, khiến cô lảo đảo bổ nhào vào lòng Tần Tư Đình, đùng nói là tay ngay cả người cô cũng dán lên người anh.
Tần Tư Đình không quan tâm đến mấy người say đang lảo đảo rời khỏi kia, chỉ cúi đầu nhìn cô: “Có sao không?”
Có chứ! Đương nhiên là có rồi!
Cô đang dựa vào lòng anh đây này!
Nhưng Thời Niệm Ca cố tình “bình thản” rời khỏi lòng anh, vẫn kéo tay anh: “Không sao, những người đó uống hơi nhiều, chuyện thường ngày ở đây ấy mà, không sao không sao, mình vào thôi.”
Sau đó khi đi vào trong, cô vẫn kéo tay anh như cũ, chưa từng buông ra.
Khoảng cách từ cổng chính của KTV đến phòng trêи lầu hai, cũng hơi xa, có thể đi bằng thang máy, nhưng dù sao cũng chỉ là lầu hai thôi, Thời Niệm Ca không muốn rút ngắn thời gian bên nhau, vẫn cùng nhau đi thang bộ trong KTV.
Hai người cứ đi về trước, Thời Niệm Ca cúi đầu nhìn quần jeans Tần Tư Đình đang mặc.
Sao chân anh ấy dài thế nhỉ…
Bình thường lúc mặc đồng phục chỉ biết là anh cao ráo thôi, nhưng cũng không hề lộ dáng, bây giờ anh mặc đồ thế này, đúng thật là quá đẹp.
Với bối cảnh như nhà họ Tần, Tần Tư Đình không thể trở thành minh tinh được, nhưng nếu lỡ sau này bị ai đó phát hiện, nhất định sẽ trở thành ngôi sao được yêu thích nhất.
Nhưng nếu như anh cứ thế thành minh tinh, vậy tình địch của cô sẽ nhiều lắm, nghĩ tới nghĩ lui thôi thì bỏ đi.
Cánh tay Tần Tư Đình bị siết chặt, cô nhìn anh, thấy anh đang dừng ở lối lên cầu thang, cúi xuống nhìn cô: “Tay bị sao thế?”
Cô vừa siết chặt tay một cái, bởi vì cô nghĩ đến chuyện ngộ nhỡ có tình địch, không ngờ cơ thể lại phản ứng, siết chặt tay anh hơn.
Thời Niệm Ca tròn xoe mắt, lảng sang chuyện khác: “Cậu vẫn chưa nói mà, sao tự nhiên đến đây?”