Đ ến trước cửa biệt thự, Mặc Giai Tuyết hoàn toàn không thể khống chế được sự khô nóng kỳ lạ trong cơ thể mình nữa, vẻ mặt hoảng hốt đi vào trong.
Vừa rồi Mặc Bội Lâm kiên quyết bắt cô ta uống một bát ngân nhĩ hạt sen rồi mới cho ngủ. Nhưng sau khi cô ta uống xong thì bà ta lại đưa thêm một bát khác, bảo cô ta thay váy ngủ rồi tự mình đưa tới cho Mặc Cảnh Thâm.
Lúc đầu Mặc Giai Tuyết còn không hiểu, mãi tới khi trong người dâng lên từng đợt khô nóng kỳ quặc thì mới hiểu được đôi chút.
Từ nhỏ Mặc Giai Tuyết đã không có chính kiến, chuyện gì cũng nghe theo mẹ. Nhưng trước đây lúc còn đi học, cô ta đã xem qua một vài bộ tiểu thuyết và một số phim ảnh, lúc này cũng đoán được, hẳn là Mặc Bội Lâm đã cho cô ta uống loại thuốc kia. Cô ta cũng đoán được cái bát đưa tới cho Mặc Cảnh Thâm chứa loại thuốc gì.
Tuy rằng Mặc Giai Tuyết không có gan đưa những thứ này cho Mặc Cảnh Thâm, nhưng hiện giờ, đã đến nước này thì cô ta cũng không từ chối được. Huống hồ, đúng là từ nhỏ cô ta đã thầm thích anh.
Sau khi vào trong biệt thự, Mặc Giai Tuyết cẩn thận bê bát lên lầu. Đi đến trước cửa phòng Mặc Cảnh Thâm, cô ta gõ nhẹ một tiếng.
Cô ta gõ được một lúc cũng không có ai đáp lại.
Mặc Giai Tuyết gõ tiếp lần nữa. Cô ta nhớ trước đó mẹ mình đã dặn, trước khi cửa được mở ra thì không được lên tiếng. Nếu như nghe được tiếng nói của cô ta thì chưa chắc Mặc Cảnh Thâm sẽ mở cửa. Thế nên cô ta không lên tiếng, nhưng sự khô nóng trong cơ thể làm cả người cô ta không thấy thoải mái, chân cũng mềm ra, không thể chịu được. Cô ta không còn chút sức lực nào, dựa vào cửa, tiếp tục gõ không ngừng.
Mãi cho tới khi cửa phòng được mở ra, Mặc Giai Tuyết vội vàng lùi về sau một bước. Gương mặt cô ta đỏ bừng, cẩn thận nâng cái bát trong tay lên rồi rụt rè nhìn người đàn ông mặt lạnh như tiền đứng trước ngưỡng cửa.
***
Biệt thự phía bên kia vẫn chìm trong yên lặng rất lâu, Quý Noãn không nghe thấy tiếng động gì.
Cô bắt đầu hoài nghi, phải chăng Mặc Bội Lâm đã cho con gái bà ta uống thuốc gì đó, sau đó để Mặc Giai Tuyết cho thuốc vào trong đồ ăn khuya rồi bảo cô ta đưa đến?
Từ cuộc trò chuyện trước đó của hai mẹ con bà ta, Quý Noãn cũng có thể đoán ra. Vừa rồi nhìn sắc mặt của Mặc Giai Tuyết, cô có cảm giác cô ta đã bị bỏ thuốc.
Đã hơn nửa đêm rồi mà còn đưa đồ ăn khuya, chắc hẳn Mặc Cảnh Thâm cũng sẽ đoán ra. Với lòng đề phòng của anh và thái độ không mấy tốt đẹp đối với hai mẹ con nhà này, nếu không có chút thủ đoạn thì có thể Mặc Giai Tuyết có gõ cửa anh cũng không mở.
Nhưng cô ngồi ở trước cửa sổ nhìn rất lâu cũng chỉ thấy Mặc Bội Lâm lén lút đi qua đi lại dưới lầu. Sau khi thấy Mặc Giai Tuyết vào biệt thự đã lâu cũng chưa đi ra thì mặt Mặc Bội Lâm dần lộ vẻ vui mừng.
Nhưng Quý Noãn lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Không nên như vậy chứ.
Chẳng lẽ thủ đoạn vụng về như thế này mà Mặc Cảnh Thâm cũng trúng kế được sao?
Cô lại nhìn một lúc, thấy Mặc Bội Lâm đã đi đến cửa biệt thự kia, rồi dường như cố ý, bà ta đứng bên ngoài giữ cửa giống như để người giúp việc khỏi tới quấy rầy.
Quý Noãn khựng lại trong giây lát rồi đứng dậy định đi ra ngoài. Nhưng cô lại do dự, cầm điện thoại di động lên định gọi cho bác Âu để bác ấy đi xem thử. Thế nhưng bác Âu lại tắt máy, chắc là quá muộn nên đã đi nghỉ.
Quý Noãn đành rảo bước đi ra ngoài. Vừa đi tới trước cửa biệt thự, cô không nói không rằng mà đi thẳng vào trong.
“Này? Cô làm gì thế?” Mặc Bội Lâm đang đứng trông chừng ngoài cửa thấy Quý Noãn định đi vào thì vội vàng xông tới, đẩy Quý Noãn một cái.
Quý Noãn không chỉ không bị đẩy ra mà trái lại, bởi vì cô giơ tay lên ngăn cản quá nhanh mà Mặc Bội Lâm bị đẩy lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa không đứng vững. Bà ta lảo đảo mấy bước rồi trừng mắt nhìn Quý Noãn: “Ôi… Sức lực lớn quá nhỉ? Đêm hôm khuya khoắt, cô chạy đến đây làm gì?”
Quý Noãn lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi vừa mới từ biệt thự đối diện đi ra thôi. Sao? Tôi không thể vào biệt thự này à?”
“Đương nhiên không thể vào. Cô và Cảnh Thâm đã ly hôn rồi, đây là chỗ ở của Cảnh Thâm, đêm hôm khuya khoắt cô đi vào là định làm gì?”
“Thật thế sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Quý Noãn lộ ra ý cười lành lạnh làm cho Mặc Bội Lâm không kiềm được mà run rẩy một chút dù bây giờ đang là giữa mùa hè.
“Vậy thì ai có thể đi vào? Con gái bà hả?” Quý Noãn cong môi, hỏi một câu đúng trọng điểm.
“Cô nói gì đó? Cái gì mà con gái tôi? Hiện giờ Giai Tuyết đang ngủ yên ổn trong phòng. Là tôi đột nhiên có chút chuyện muốn tìm Cảnh Thâm, nhưng không biết thằng bé đã đi nghỉ chưa nên mới đứng ở đây một lúc. Quý Noãn, tôi cảnh cáo cô, ở đây là nhà họ Mặc, cô đừng ăn nói lung tung. Cô đã không còn là con dâu của nhà họ Mặc nữa, không có ai chống lưng cho cô nữa đâu. Cô đã ở đây cả buổi tối rồi thì nhanh đi đi. Sao ở đâu cũng có mặt cô hết vậy?”
“Cô họ à, nếu nói đến nhà họ Mặc thì bà nên rõ, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Dựa vào việc ông cụ mềm lòng nên bà mới được ở lại nhà họ Mặc, đây đã là chuyện tốt lắm rồi. Hiện giờ nếu như bà lớn gan đến mức muốn lao vào họng súng của Mặc Cảnh Thâm, bà xác định hai mẹ con bà có thể gánh nổi hậu quả này hay sao?” Khóe miệng Quý Noãn nở một nụ cười lạnh lùng.
Mặc Bội Lâm cười khẩy, mạnh miệng nói: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Dù sao hiện giờ cô đã không còn là người của nhà họ Mặc nữa, không phải cô muốn đi đâu thì đi đấy đâu. Dù cô muốn đi cũng không thể vào chỗ của Cảnh Thâm được. Cô mau đi đi!”
Nói rồi bà ta giơ tay lên, đứng cản ngay cửa.
Quý Noãn lạnh lùng nhìn bà ta, rồi lại liếc mắt nhìn căn biệt thự vẫn luôn yên lặng. Cô ngước mắt nhìn lên lầu, ánh đèn vẫn sáng như cũ, nhưng không nhìn thấy bóng dáng ai cả.
Mặc Giai Tuyết đã đi vào lâu như vậy rồi, thật ra bản thân Quý Noãn cũng chần chừ một chút.
Cô có cần phải đi quan tâm tới loại chuyện vô bổ này hay không?
Nếu như Mặc Cảnh Thâm đồng ý trúng kế thì sao?
Nếu như hiện giờ cô đi vào cản trở, có phải trái lại trở thành quấy rầy chuyện tốt của người khác hay không?
Cho dù Quý Noãn hiểu rõ Mặc Cảnh Thâm không phải là người như vậy, nhưng dường như cô thật sự không có lý gì để đi ngăn cản cả.
Dường như Mặc Bội Lâm đã nhìn ra sự do dự của Quý Noãn, bà ta lập tức cười khẩy, nói: “Quý Noãn, cô không nhìn thử xem dáng vẻ của mình hiện giờ ra sao. Nhà họ Mặc chẳng có chút quan hệ gì tới cô cả. Chẳng qua là ông cụ nhớ tới cô, niệm tình cũ mà thôi. Vì thế nên ông cụ mới bảo cô tới ăn một bữa cơm, để cô ở lại một tối, rồi ngày mai không phải vẫn chia tay như thường hay sao? Cô không phải là người nhà họ Mặc thì nên nhìn lại thân phận của mình đi, giữ vững bổn phận là đủ rồi, còn phải để ý tới những chuyện vô bổ làm gì?”
Thấy Mặc Bội Lâm không có ý định rời khỏi cửa trước, vẻ mặt Quý Noãn thì bình tĩnh nhưng tâm trạng không hiểu sao lại bực bội.
Cô cúi đầu, nhìn đồng hồ.
Tính ra Mặc Giai Tuyết đã đi vào ít nhất hơn hai mươi phút.
Nếu Mặc Cảnh Thâm muốn đuổi người đã đuổi từ sớm rồi, đâu cần một người ngoài như cô tới đây?
Nghĩ tới đây, Quý Noãn nghiêm mặt, không nói gì mà xoay người rời đi.
Mặc Bội Lâm đắc ý nhìn theo bóng lưng của cô. Nhưng ánh mắt đắc ý vừa nhìn tới lưng của Quý Noãn thì cô đột nhiên dừng bước, đột ngột nhìn sang thì thấy trong lòng bàn tay của Mặc Bội Lâm đang nắm chặt một cái túi nhỏ màu bạc, trông hơi quen mắt.