Hai ngày liền không có nổi một giấc ngon lành. Xe điện ngoài cửa sổ chạy ầm ầm, thậm chí tới tiếng gió thổi lá rụng đập vào chấn song cũng khiến cô trở nên thần hồn nát thần tính. Tuy sau nửa đêm đã có thể chìm vào giấc ngủ, song vẫn không được ngủ ngon. Trời vừa hửng sáng là lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cô giật mình choàng tỉnh, chưa kịp thay đồ đã đẩy cửa đi ra.
Tạ Trạch Ích vẫn như trước: cứ mỗi sáng là lại đến đây, dọn dẹp bếp núc hay thu dọn mấy thứ đồ lặt vặt cô để lung tung.
Sáng sớm ngày thứ Hai anh xuất hiện rất đúng giờ, lái xe ra đường mua bánh rán nhân thịt cho cô —— cô cũng không biết gọi tên là gì.
Hiếm khi thấy Tạ Trạch Ích mặc quân phục. Bộ quân phục của lính Anh trông còn đen hơn cả âu phục của người bình thường, đen tới nỗi tưởng chừng như có thể trích ra mực. Đó là cái màu đen tối tăm tựa màn đêm buốt giá, và cúc áo sáng bóng lấp lánh trên đó lại trông như chòm sao Sư Tử khuyết ngôi sao Denebola*, càng tôn lên nước da trắng bóc lẫn khí chất uy nghiêm. Anh có vóc dáng như người mẫu, nay mặc quân trang và thắt thêm thắt lưng, sự nghiêm túc đó đã sinh ra khí thế áp đảo.
(*Sao Denebola là ngôi sao sáng thứ hai của chòm Sư Tử.)
“Pierogi* đấy, có hợp khẩu vị không?” Còn chưa kịp khen thì Tạ Trạch Ích đã chỉ vào tên nhãn hiệu trên túi giấy, “Ba chữ này đọc là… Xương Đại Lão, hay Lão Đại Xương?”
(*Pierogi là một loại hoành thánh của vùng Bắc Âu, có vỏ không có men và nhân thịt hay nhân ngọt.)
Cô câm nín. Dạo này các cửa hàng ở Thượng Hải có rất nhiều bảng hiệu được đọc từ trái sang phải, nhưng cũng có không ít bảng hiệu vẫn đọc từ phải qua trái như cũ.
“Là Lão Đại Xương chứ nhỉ?” Cô nghĩ ngợi rồi nói với vẻ cũng không mấy chắc chắn, “Xương Đại Lão thì nghe ngông quá, giống như cửa tiệm do người Quảng Đông mở vậy.”
Tạ Trạch Ích chậm rãi lái xe, trên mặt nở nụ cười “xem ra em cũng không hiểu, vậy thì tôi yên tâm rồi”.
Cũng vì thế mà bánh rán nhân thịt vỏ vàng rụm không dầu mỡ cũng không thể lấp được miệng cô: “Làm tuần cảnh rảnh rỗi thế hả? Anh ở Mỹ học tập xuất sắc tới mức nhận được chìa khóa vàng của Phi Beta Kappa, thế mà quay về tô giới lại có thể rảnh đến độ đi mua đồ ăn sáng đem tới cho tôi, lại còn làm tài xế riêng, đúng là đặt sai chỗ rồi… Chẳng trách ngài Tạ lại giận đến vậy.”
“Nếu không thì làm gì, tôi chỉ có cái mạng rách này là đáng giá vài đồng, bảo tôi bán mình cho người Anh ư? Gặp người Anh ở xứ Cảng rồi mà em vẫn muốn à?”
“Nhưng người anh gặp là người Anh ở nước Anh.”
“Thì có gì khác nhau? Không ít tuần cảnh bây giờ đều là người tôi quen hồi ở Anh, có ai mà không ra vẻ chính nhân quân tử? Đến tô giới bất khả xâm phạm mà vẫn vô cớ đánh phu xe, giở trò tán tỉnh đấy thôi…” Dừng một lúc, anh đổi lời: “Cả Thượng Hải có ba triệu năm trăm bảy mươi ngàn người, mà người phương Tây lại chưa đến một trăm ngàn. Người Anh hả? Còn ít hơn nữa. Vậy thì đương nhiên tuần cảnh phải rảnh rỗi rồi.”
Cô nghe anh nói vậy thì chỉ biết cười khổ. Với tình hình trước mắt, mảnh đất này làm gì có tiền đồ.
Xe rẽ vào đường vượt giới rồi dừng lại, người thanh niên Do Thái sải bước đi đến gõ cửa kính. Cô mỉm cười với người ngoài xe, sau đó quay sang hỏi: “Hôm nay gặp nhau mấy giờ đây?”
Tạ Trạch Ích không do dự nói: “Năm giờ mười lăm phút chiều.”
Cô nghi hoặc. Câu đầu tiên cô hỏi Oppenheimer khi xuống xe là: “Chúng ta tan làm vào lúc mấy giờ?”
“Năm giờ mười lăm phút.”
Rồi sau đó, mấy người lính Anh hạ cấp nhiệt tình đi tới chào hỏi Tạ Trạch Ích. Thấy cảnh ấy, cô cũng không còn ngạc nhiên khi anh nắm rõ thời gian làm việc còn trước cả cô.
Robert nhiều chuyện nói: “Bạn trai cô đẹp trai đấy.”
“Không phải bạn trai.”
“Ồ,” Anh ta nghĩ ngợi, cuối cùng tổng kết một câu: “Là bạn trai tin đồn.”
“…”
Hai người rẽ vào tòa nhà thí nghiệm, dưới tầng ghi bốn ký tự Latinh INFT to tướng. Lúc đi lên cầu thang tới tổ I ở tầng năm, hai người không kìm được xỉ vả tên của dự án này. Có nhiều gương mặt lạ đi lướt qua bọn họ, trong đó có người nói: “Nghe đâu bảo hôm nay có nhân vật quan trọng đến. Các anh đoán xem là ai?”
Người khác bảo: “Tôi nghe nói có thư gửi đến Học viện Vật lý và Hóa học ở Paris, cả Học viện Khoa học Hoàng gia ở Ý nữa.”
“Không phải còn có Copenhagen nữa à?”
“Ôi không! Tôi nghe nói Bohr là một nhà toán học hoang tưởng không biết chơi bóng đá! Tôi hy vọng sẽ là Aeron với vợ, xin đừng là Bohr!”
Anh ta vừa dứt lời, thì từ sau lưng Sở Vọng và Robert xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục, sắc mặt lạnh lùng, mắt to mũi cao. Bộ âu phục càng khiến ông thêm cao ráo, im lặng đi tới trước mọi người, hời hợt nhìn lướt qua những gương mặt lạ hoắc kia.
Trong chớp mắt, cả thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Bohr bình thản nói: “Các cậu thuộc tổ nào?”
“Tổ G ạ!” Bọn họ lập tức nịnh nọt.
“Ồ, tổ bộ đếm Geiger*. Nếu các cậu muốn đến tổ I làm tính toán vi phân thì tôi luôn mở cửa chào đón. Có điều hiện tại, tổ I là tổ tinh anh nhất tòa nhà này, và rất rõ ràng, các anh không đủ năng lực —— thậm chí còn thua xa một nhà toán học hoang tưởng.”
(*Bộ đếm Geiger–Müller, hay còn được gọi là Bộ đếm Geiger là một thiết bị rất hữu ích, giúp các nhà khoa học phát hiện ra tia gamma, hạt alpha, hạt beta và các dạng khác của bức xạ ion hóa.)
Tình cảnh này giống hệt ngày cậu bé nhà Gryffindor gặp Snape lần đầu ở Hogwarts, bị giễu cợt công khai vì sự kiêu ngạo tự phụ của mình*.
(*Đây là cảnh Harry Potter bị Snape đánh phủ đầu trong lần đầu gặp mặt. Video cắt từ phimmoi.com: )
Oppenheimer phì cười. Sở Vọng nhéo anh ta, nhưng vẫn đã muộn.
Bohr quay đầu nhìn hai người: “Tổ nào?”
“I.” Oppenheimer lời ít ý nhiều, “Tôi không ngại thi tính vi phân với ngài đâu, hoặc là đá bóng.”
Sở Vọng cũng không nhịn được bật cười.
Đám người trẻ tuổi sau lưng vội tản đi. Bohr lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, “Từng có bài luận văn nào rồi?”
“Nature, tần suất và cường độ của phân tử có quang phổ; Physica, phép gần đúng Born-Oppenheimer.”
“Ồ.” Bohr kéo dài âm đuôi, “Thật đáng tiếc, tôi chưa từng trích dẫn luận văn của cậu.”
Oppenheimer mỉm cười, “Không vội. Tôi hy vọng là ngày đó sẽ đến.”
Bohr xem thường nụ cười kiêu ngạo kia, quay sang hỏi Sở Vọng: “Còn cô?”
“Tên của em không được ghi ạ.”
Oppenheimer bổ sung, “Luận văn cô ấy viết năm nay rất có thể sẽ đạt giải thưởng Nobel lần thứ 20.”
“Linzy.” Ông khẽ cười, “Tác giả thứ ba.”
“Không phân địa vị.”
Sau khi so chiêu ba hiệp, Bohr miễn cưỡng bỏ qua cho hai người, “Lên lầu làm quen trước đi rồi bắt đầu làm việc.”
Văn phòng của tổ I nằm ở tầng năm. Ba lớp chống trộm cộng thêm nhiều lớp cách âm giữa vách tường dày. Trong phòng thí nghiệm, ngoài ba chiếc máy tính cầm tay và hai chiếc máy nhiễu sóng ra thì chỉ có tài liệu và giấy tính.
Tổ I tổng cộng có mười người. Trong đó có năm tiến sĩ toán học, bốn tiến sĩ vật lý, chỉ có mình cô là sinh viên chưa có văn bằng. Cô không biết quá nhiều về các nhà toán học nổi tiếng trong lịch sử cận đại, nên quét mắt nhìn quanh cũng không thấy ai quen. Mà trong số các nhà vật lý có một người rất thanh tú, lúc cười khóe môi cũng cong lên, nhìn rất hiền từ, khiến cô không kìm được nhìn thêm mấy lần.
Khép cửa lại, Bohr đi thẳng vào chủ đề: “Ignite là gì?”
Bên dưới có người trả lời: “Boom!”
Mọi người phá lên cười. Bohr vẫn sầm mặt nói: “Cho nên, ở nơi này, dù là nhà vật lý hay nhà toán học thì trong tương lai, tất cả chúng ta chỉ dừng lại ở giai đoạn suy nghĩ và tính toán. Vì đây là thành phố, chúng ta có sân bãi, chính là sân đá bóng ở bên dưới mà mọi người thấy đấy —— chắc chắn rằng trong lần thí nghiệm đầu tiên phải cẩn thận hết sức có thể, tránh dẫn đến những cái nhìn không cần thiết.”
Nhà vật lý hiền từ kia nói: “Nhưng lý thuyết và thực hành luôn có sai số rất lớn. Dù chúng ta có tính chuẩn tới mấy thì vẫn sẽ có sai lệch.”
“Vậy thì hạ trị số sai lệch xuống.” Bohr nói như đinh đóng cột, rồi phát tài liệu từ viện nghiên cứu đại học Hương Cảng cho mọi người.
Trong bốn nhà vật lý thì ngoài Bohr và Sở Vọng ra, những người còn lại đều không biết gì. Chiều hôm ấy, cô nhàm chán ngáp lên ngáp xuống trong tiếng la hét của các nhà vật lý, tiếng bấm bàn phím và ghi sột soạt ra nháp của các nhà toán học.
Thời gian một buổi chiều không đủ để mọi người thông qua câu “boom” kia, từ phương thức bom phát nổ mà động não nghĩ đến vấn đề ngăn các nơtron thoát ra lúc phân hạch. Chỉ có anh chàng đẹp trai kia là vẽ vời gì đấy trong lúc tính toán —— bộ lọc cà phê dạng pít-tông. Vì thế mà khi nộp báo cáo kết quả công việc ngày hôm nay, anh ta đã bị Bohr trách mắng ngay trước mặt mọi người: “Tôi ngờ là Từ mời nhầm họa sĩ đến đấy. Nếu ngày mai cậu không chịu làm việc gấp đôi cho tôi thì không cần đến đây nữa.”
Sở Vọng rất sợ điều đó sẽ khiến anh ta từ bỏ nghĩ cách tìm ra kích nổ dạng súng, thế là hốt hoảng đi tới trấn an: “Tôi hiểu suy nghĩ của anh mà: Trong trạng thái áp lực cao thì mật độ sẽ tăng lên rất nhanh. Có đúng vậy không?”
Oppenheimer nhìn cả vào mắt, “Cô không cần phải an ủi anh ta. Giáo sư Fermi là đàn anh của tôi, tự anh ta hiểu rõ hơn bất cứ ai. Chẳng qua anh ta không thích Bohr mà thôi.”
Sở Vọng biến sắc, “Giáo sư gì cơ?”
Giáo sư hiền từ thân thiện bắt tay với cô, “Enrico Fermi. Lâm Trí, tôi đã đọc qua luận văn của em.”
Sở Vọng lại suýt nữa không kìm nén được tâm trạng mừng hớn, cầm tay anh ta lắc lên lắc xuống không buông, “Chỉ là tác giả thứ ba mà thôi. Viện sĩ Fermi! Ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu! Nghe nói thí nghiệm của anh toàn là hạng nhất, quả đúng là lợi hại!”
Oppenheimer đứng cạnh nhìn bàn tay háo sắc của cô: “Đối tượng tin đồn thứ tư.”
Fermi vẫn thân thiện mỉm cười, nhưng e rằng đã bị nhiệt tình của cô gái phương Đông này dọa sợ.
Cô lo trạng thái fan cuồng của mình sẽ ảnh hưởng đến hình tượng vốn đã không tốt đẹp của quốc gia, thế là vội vã kìm nén cánh tay kỳ lân của mình.
Ba người họ là ba người rời khỏi phòng thí nghiệm muộn nhất. Lúc xuống đến tầng hai, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu trắng đẩy cửa bước ra, bên trong có hơn mười cô gái ngồi trước thiết bị vô tuyến giám sát, đeo tai nghe tiến hành công việc giám sát.
“Bọn họ đang nghe ai vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Ai mà biết? Nhất định có chúng ta đang giữ chương trình bí mật.” Oppenheimer bĩu môi.
“Mọi lúc mọi nơi?” Fermi hỏi.
“Mọi lúc mọi nơi. Dù không bao trùm toàn không gian nhưng lại bao trùm tâm lý toàn diện.” Oppenheimer nói.
Cô cười bảo: “Vậy em đoán, vừa nãy bọn họ cố ý mở cửa cho chúng ta nhìn là vì để dọa chúng ta.”
“Tôi cho rằng việc đó thật sự quá ngu ngốc. Không được phép mang bất cứ tài liệu nào rời khỏi phòng thí nghiệm, vậy cái đầu này thì sao? Nghe thì nghe, chẳng lẽ tôi không biết dùng bút viết?” Oppenheimer nói.
Anh ta vừa dứt lời thì từ đằng sau xuất hiện một người lính đội mũ đen áo đen. Người lính mặc đồ đen dễ dàng trở ngược đè Oppenheimer xuống đất. Mọi người xung quanh kêu lên đầy sợ hãi, lập tức giải tán.
Oppenheimer như đã biết có người đi theo, lập tức la lớn: “Dĩ nhiên tôi biết còn có người theo dõi, tôi không phải là đồ ngốc ——”
Người lính kia chẳng hề nể nang, đè đầu gối lên lưng anh.
Oppenheimer bị đè nằm trên đất, la oai oái: “Lần sau tôi không nói lung tung nữa, tôi thề.”
Cuối cùng người áo đen cũng buông anh ta, chỉ hai ba bước đã lẩn vào đám đông biến mất.
Sở Vọng giật mình. Thì ra ngoài việc nghe giám sát dự án theo thời gian thực, còn có cả người giám sát đối tượng theo thời gian thực.
Fermi vỗ vai anh, thuật lại nguyên văn câu nói của Bohr: “ ‘chắc chắn rằng trong lần thí nghiệm đầu tiên phải cẩn thận hết sức có thể, tránh dẫn đến những cái nhìn không cần thiết’.”
***
Tuần đầu tiên ở viện nghiên cứu chỉ có việc ngồi xem và tham gia vào cuộc cãi nhau của hai đại lão bom nguyên tử của thế hệ sau. Trong một tuần đó, thành quả duy nhất của tổ I là: Đưa ra khái niệm hạt nhân uranium mật độ cao mang tính tức thời thông qua sự thoát nơtron.
Tuy tiến triển chỉ đi từng bước nhỏ, nhưng lại là một bước dài trong lịch sử nhân loại.
Cô vô cùng thỏa mãn.
Sáng sớm mỗi ngày Tạ Trạch Ích đều lái xe chở cô đến viện nghiên cứu, đến năm giờ mười lăm phút lại đón cô về nhà ăn tối hoặc ăn tối rồi về nhà, chưa bao giờ trễ dù chỉ một lần. Mới đầu Tạ Trạch Ích còn hỏi khẩu vị của cô; nhưng chỉ trong thời gian một tuần, anh gần như đã nhìn rõ thói quen ăn uống sinh hoạt của cô, lần nào đặt bàn gọi món cũng toàn là những món hợp khẩu vị của cô.
Có một lần cô từ chối ăn hải sản. Mới đầu Tạ Trạch Ích tưởng cô bị dị ứng, hoặc đơn giản chỉ là không thích hải sản. Nhưng sau khi phát hiện cô thích trái cây nhiệt đới, không thích nho, lựu và táo, thì trên bàn ăn tối lại xuất hiện cá, tôm và cua —— đã được bóc vỏ hoặc nghiền nát.
Thật ra cô chỉ lười tiêu hao tinh lực về phương diện ăn uống cầu kỳ mà thôi. Tuy thích ăn, nhưng cô chưa bao giờ làm phiền người khác, cũng không muốn phí thời gian sức lực ra tay, cho nên đã tự động quy chúng thành đồ không thích ăn. Nhưng nếu trước mặt có táo đã gọt, nho đã lột vỏ, tôm đã bóc vỏ, cua đã tách thịt, thì cô vẫn rất thích thú tận hưởng chú —— chuyện cũng vậy mà cũng sống cũng thế. Cô chưa bao giờ để ý đến đặc điểm này của mình, nhưng chỉ trong một tuần lại bị Tạ Trạch Ích nhìn thấu.
Tuy không có người hầu giúp việc cùng các đầu bếp trứ danh ở biệt thự bà Cát, chất lượng cuộc sống ở đường Ferguson vẫn không hề kém chút nào. Cô rất nghi ngờ: có lẽ con người Tạ Trạch Ích từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu thốn thứ gì. Nhưng nay mọi thứ đã bị huân tước Tạ triệt tiêu, vậy mà một tay anh vẫn đảm đương nhiều việc: tài xế đưa đón đúng giờ, người giúp việc sạch sẽ, đầu bếp nấu ăn ngon đều là anh. Mà cậu ấm ưu nhã cầu kỳ kia vẫn là Tạ đại thiếu gia anh.
Đột nhiên rơi vào cảnh sa sút không có gì, cô từng đinh ninh hẳn cuộc sống của anh phải tệ lắm, cũng vì áy náy và đồng cảm với anh nên mới mời anh vào ở đường Ferguson. Nhưng sau đó cô lại đột nhiên phát hiện, con người này vẫn sống như một quý tộc, không hề có vẻ nghèo nàn. Cô từng hỏi thăm, anh rất sảng khoái tiết lộ: “Lương của tuần cảnh ở cục là ba trăm đồng một tháng, mà tôi có thể lấy nhiều hơn họ.”
Cô xấu hổ toát cả mồ hôi. Tuy sống trên cùng một mảnh đất, nhưng tiêu chuẩn tiền lương theo bảng Anh và theo đồng bạc vẫn quá khác biệt.
Anh là người mang đến cảm giác tồn tại rất mạnh, có anh ở đây thì chẳng lo thiếu chuyện tán gẫu. Bao giờ cũng vui vẻ trò chuyện, đến lúc chuyện trò xong thì bạn lại chẳng nhớ đã nói những gì; những lúc cần biến mất thì đến và đi như một cơn gió, không hề nán lại dù chỉ một giây, thậm chí khiến bạn phải nghi ngờ không biết người này có từng đến đây không.
Chăm sóc cô chu toàn như thể đấy là chuyện quan trọng nhất của anh. Mà anh lại cực kỳ chu đáo, khiến người ta có cảm giác như anh thật sự một lòng một dạ theo đuổi cô, thậm chí ngoài đương sự ra thì chẳng ai nhận ra sơ hở.
Cô có thể cảm nhận được Tạ Trạch Ích có hảo cảm với cô. Ở cái chốn này, bất cứ người đàn ông nào gặp một người phụ nữ có sắc đẹp lại ở độ tuổi thích hợp, thì cũng sẽ có sự hảo cảm như anh dành cho cô mà thôi. Dẫu sao điều kiện tiên quyết để cánh đàn ông yêu từ cái nhìn đầu tiên là đối phương phải đẹp, chấm hết. “Chẳng có gì phải ngại ngùng cả, nếu ngại ngùng thì âu cũng do cả hai đều quá đẹp”, nhưng chút ngại ngùng ấy không đủ để hai người nảy sinh ham muốn bước vào sinh hoạt của đối phương.
Với Tạ Trạch Ích, ngoài lý do quá phổ thông là “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” ra, thì hành động của anhp phần nhiều xuất phát từ việc giữ chữ tín, anh xem trọng lời bà Cát, coi một lời đáng giá nghìn vàng, nên mới cung cúc đi theo làm tùy tùng, không để cô gặp chút bất trắc, bởi vậy nên rất để tâm, cũng rất cẩn thận.
Cô đã cho anh lựa chọn rồi. Nhưng anh vẫn lựa chọn làm một quý ngài lịch lãm vất vả, thế thì việc gì cô phải áy náy. Hơn nữa, cô cảm thấy quan hệ như hiện tại rất tốt.
Sự có mặt của Tạ Trạch Ích khiến cuộc sống của cô ở đây càng thêm an toàn, nhưng đồng thời cũng có bất an. Cô tự nhận mình giỏi quan sát, vậy mà tới nay những gì cô biết về Tạ Trạch Ích vẫn chỉ dừng ở ngoài mặt: con người anh có bản năng động vật. Có khí chất riêng, biết tiến biết lùi, biết cách giấu mình vào những lúc cần thiết. Khi bạn không hay biết gì thì anh đã sớm nhìn rõ bản tính và tính cách của bạn. Hai phần hứng thú còn lại, anh giữ cho mình từ từ thưởng thức, coi như thú vui tiêu khiển. Anh thuận theo tính bạn, dĩ nhiên cũng làm bạn vui vẻ.
Hoặc nên nói là anh giấu bản chất thật của mình quá kỹ, chỉ cho người ta nhìn thấy tính cách anh biểu hiện ra ngoài, khiến bạn không tài nào đoán được anh. Nhưng bạn cũng không cần phải áy náy, bởi vì anh quá chu đáo tinh tế, không lúc nào là không thể hiện với bạn rằng: em không hiểu tôi cũng không sao, em không cần hiểu tôi.
Cho nên không cần phải phòng bị.
Có lẽ ‘vào đêm nương cánh gió’ là điểm đáng sợ nhất của người này.
Điều đáng ăn mừng là cô không phải con ếch bị đun sôi*.
(*Nước nóng nấu ếch là cách nói ám chỉ mưa dầm thấm đất.)
***
Cuộc sống ở đường Ferguson cứ trôi qua trong yên ắng, tới chiều ngày thứ Sáu thì Chân Chân đến đã mang náo nhiệt đến.
Hôm đó Tạ Trạch Ích định dẫn cô đi ăn gan ngỗng ướp cam ở nhà hàng Hungary, bụng kêu rồn rột đi vào cửa nhà hàng, đâu ngờ đêm hôm qua có hai thế lực đấu đá khiến mặt tiền nhà hàng bị hủy, ăn không nổi. Hai người đổi ý về nhà nấu thịt kho, khi vừa mua đồ xong đến dưới nhà trọ thì vừa hay gặp Chân Chân và Lâm Tử Đồng đang hỏi bảo vệ về cô.
Lâm Tử Đồng ngày càng khôi ngô tự phụ, đi theo sau là Tiết Chân Chân là sườn xám trắng đính lông chồn, vừa trắng vừa đẹp. Còn cô thì mặc áo khoác màu vàng nghệ bên ngoài váy len dài màu xám, đi theo sau Tạ Trạch Ích quân trang màu đen từ đầu đến chân, tay cầm thức ăn. Bốn người bất ngờ mặt đối mặt, Sở Vọng và Tạ Trạch Ích vô cùng bình tĩnh, nhưng hai người đối diện lại giật mình khiếp hãi.
Bốn người im lặng nhìn nhau trong phút chốc, cuối cùng Tạ Trạch Ích lên tiếng trước, “Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi lên nấu cơm trước.”
Giơ gà vịt cá trong tay ra cho bọn họ xem, rồi anh xoay người nghênh ngang rời đi, để lại ba người á khẩu không biết nói gì.
“Sao lại đến đây?”
Cô vốn hỏi vì sao Chân Chân lại đến Thượng Hải sớm thế, nhưng Lâm Tử Đồng đã vội vã giải thích với cô lý do mình tới đây: “Em ba à, lần trước từ biệt vướng vào nhiều chuyện quá, với thân phận của anh mà đến Hương Cảng thì phải bị giữ lại kiểm tra rất phiền toái… Mấy hôm trước mới tới thì cô Cát lại nói em đã đến Thượng Hải. Cô ấy không chịu cho anh biết em đang ở đâu, mà em lại không có chỗ ở tại Thượng Hải, nên anh mới nhờ cô Tiết dẫn anh đến đây.”
“Cám ơn.”
“Anh đã đọc tin cha đăng trên báo rồi…”
Chân Chân thấy hai người có vẻ xa lạ xấu hổ thì vội hòa giải: “Trong hai năm qua chính phủ ta làm nhiều chuyện đại sự, trên dưới cả nước có ai không biết? Thêm năm trước trong quân đội giảm biên chế, trung úy Lâm bận rộn nhiều chuyện, về tình âu cũng có thể tha thứ.”
Hai năm trước có cuộc càn quét ở Quốc quân, cắt giảm biên chế 380 ngàn người, ấy thế mà Lâm Tử Đồng vẫn có thể ở lại, thậm chí quân hàm còn tăng cao, e rằng cũng tất bật thật.
Cô không muốn nghe chuyện của Lâm Tử Đồng, chỉ quay sang hỏi Chân Chân: “Chị đấy, sao lại về sớm vậy?”
“Mới thi xong đã chạy tới đây ngay. Diệp thi rớt một môn năm sau thi lại, nếu không phải có trung úy Lâm đây hộ tống dọc đường, thì chưa chắc chị đã có thể gặp em sớm thế này đâu.” Cô nàng vừa nói vừa đi vào nhà, nhìn quanh đánh giá, “Hơi cũ, cũng không sang lắm, may mà còn có thang máy.” Thấy bảo vệ cứ nhìn ba người săm soi, Chân Chân hùng hổ bước tới, quét mắt nhìn bảo vệ một lượt từ đầu tới chân, tới nỗi làm ông ta lúng túng không biết đặt tay vào đâu, thì cô nàng mới tổng kết một câu, “… Bảo vệ ở đây sao nhìn keo kiệt thế, trả bao nhiêu tiền vậy? Đổi đi đổi đi! Không thể phá hủy diện mạo nhà cửa ở đây được.”
Dứt lời, cô nàng lập tức bấm chuông thang máy, vừa nói vừa ngoái đầu hỏi Sở Vọng: “Tầng mấy?”
“Tầng ba.”
Đi vào thang máy, buồng thang máy im ắng chở ba người lên tầng ba. Ra khỏi thang máy, Chân Chân cười hỏi: “Im lặng thế làm gì?”
Sở Vọng mở cửa, Chân Chân nhanh như chớp lẻn vào nhà, câu đầu tiên là: “Thịt kho kìa, thơm quá đi!” Rồi cô nàng rất tự nhiên đi một vòng quanh nhà: “Có cả bơ Devonshire nữa á! Anh Tạ đúng là biết thưởng thức.”
Sở Vọng chỉ vào mình, cười bất đắc dĩ: “Sao chị biết không phải em?”
Chân Chân đẩy cô: “Em biến lẹ đi! Em là ai hả?”
Lâm Tử Đồng vẫn ngại ngùng đứng trước cửa. Không được Sở Vọng cho phép, anh tiến không được mà lùi cũng không xong.
Tạ Trạch Ích vặn nhỏ bếp, vừa rửa tay đi ra thì bắt gặp Tiết Chân Chân.
“Chào cô Tiết, đã lâu không gặp.” Không đợi cô khách sáo hàn huyên, câu tiếp theo của anh đã khiến mọi người ngạc nhiên: “Dưới lầu mới mở cửa tiệm bánh Muffin, mẻ bánh mới ra lò vào 7 giờ kém 15 phút mỗi ngày cứ như thể hồi chuông báo động vang giữa trời. Có muốn đi xem không?”
Chân Chân ngửi mùi trong không khí: “Đâu chỉ mỗi mùi bánh Muffin? Tôi còn ngửi thấy mùi lan trắng nữa.”
Tạ Trạch Ích người cao tay dài, im lặng dẫn cô nàng đi ra ngoài, nhường lại không gian riêng cho hai anh em đang lúng túng.
“Ngồi đi.” Cô ngồi vào bàn ăn, cũng mời Lâm Tử Đồng ngồi xuống đối diện.
“Ba à, gần đây em có xem “Trăng non” và “Ngữ ti” không?” Anh gọi cô không quen, đối mặt với cô cũng hơi lúng túng.
“Anh cả.” Khó có dịp cô có thể thoải mái bộc bạch với anh, “Em làm một bài thơ không ra gì, anh lại nể mặt khen ngợi em. Em không biết thi từ ca phú, nên cũng không đọc tiểu thuyết.”
Nghe cô nhắc lại lần làm thơ, Lâm Tử Đồng chợt mỉm cười: “… Gần đây đang có cuộc thanh trừng quy mô lớn, tuy anh không đến Lưỡng Hồ nhưng lại được phái đi ‘thanh trừng’ Trăng non và Hồ Thích, nên cũng biết được một hai.”
“À… Thế thì cũng không vất vả mấy.”
“Văn nhân hai phái Trăng non và Ngữ ti không hợp nhau, lại không xem trọng Ngôn Tang, nói cậu ta ‘rời cố quốc quá lâu, đã thấm đẫm tiếng Anh thì khó mà sành sõi tiếng mẹ đẻ’.”
“Anh nói chuyện này với em làm gì?”
“Anh nghe nói Ngôn Tang tham gia biểu tình chống Phát xít nên đang gặp nhiều khó khăn ở nước ngoài. Mà hiện tại văn nhân trong nước lại do Trăng non và Ngữ ti cầm đầu, nếu cậu ta về nước, chỉ sợ con đường tương lai khó mà thuận buồm xuôi gió. Năm nay bác Tư càng không được lục thiếu trọng dụng, không có cuộc hôn nhân này, e là em cũng không được lợi…”
Sở Vọng mỉm cười, “Anh đến làm thuyết khách cho Lâm Du đấy hả? Anh đã đọc mẩu tin trên báo thì nên biết rõ, dù ông ta đăng báo với mục đích gì đi chăng nữa, thì đều đã tuyệt đường lùi của em rồi, để cả nước biết cô con gái ba nhà ông vô liêm sỉ đến đâu. Vậy thì em được lợi gì?”
“Anh đến đây không phải là làm thuyết khách của ông ấy. Anh chỉ muốn khuyên em nên suy nghĩ kỹ về hôn sự với nhà họ Tư, chứ không phải xin em tha thứ.”
Nghe thấy anh nói lời bất kính với Lâm Du, đột nhiên cô hỏi, “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Mấy hôm trước anh vừa nhận được điện báo, bọn họ sắp đi thuyền về Thượng Hải, ngày 27 tháng 3 sẽ đến.”
“Ừm, nên là?”
“Ông ấy dẫn Chu thị về.”
“Ồ. Một nhà đoàn tụ, cũng tốt còn gì.”
Lâm Tử Đồng cụp mắt, “Dù các em muốn làm gì với người nhà này thì cứ việc tùy. Đó là điều họ nên gánh chịu.” Dừng lại một lúc, anh nói tiếp, “Anh cũng không phải cầu tình cho Doãn Yên.”
Sở Vọng ngạc nhiên.
“Nợ cha, con trả.” Anh nói.