Gió Lớn Có Chốn Về

chương 54: mấy người đi do thám đều như thế này sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn bộ đuốc sáng trong thành đều hướng về nơi có tiếng kêu thê lương thảm thiết kia, vài căn nhà vốn còn sáng đèn lúc này cũng nhanh chóng tắt phụt. Ngoại trừ tiếng bước chân quan binh và tiếng la hét, cả tòa thành Hoài Trinh gần như không có một chút nhân khí.

Lương Thú gõ cửa: “Có bị dọa không?”

Trống ngực Liễu Huyền An vẫn đánh thình thịch, mở cửa phòng ra lại thoáng nhìn thấy bóng dáng vài tên hộ vệ lướt nhanh bên ngoài.

“Cao Lâm đã dẫn người đi dò xét.” Lương Thú nói, “Ta thấy trong phòng ngươi còn sáng đèn nên đi qua nhìn xem, không có việc gì chứ?”

“Không sao, chỉ là hơi kinh sợ.” Gặp phải sự vụ này đương nhiên không thể ngủ tiếp, Liễu Huyền An liền hỏi, “Ta cũng đi qua xem được không?”

Lương Thú cười: “Được chứ, bên ngoài lạnh, mặc quần áo dày một chút.”

A Ninh không có ý kiến gì, trước khi ra cửa còn xách theo hòm thuốc nhỏ, mặc kệ là người hay ma, đã hét thảm đến như vậy tám phần là bị thương không nhẹ. Ba người cưỡi hai con ngựa phi thẳng về hướng thành bắc. Quan sai đã tụ tập quanh một khoảng đất trống dưới gốc cây, có người hô lên: “Mau mau mau, đi mời Mã đại phu!”

Liễu Huyền An ra lệnh: “Đi xem đi.”

A Ninh xoay người xuống ngựa, chạy bình bịch vào giữa đám người: “Người bệnh ở đâu, ta là đại phu đây!”

Giọng thiếu niên trong trẻo khiến mọi người đều chú ý nhìn qua, không hiểu trong thành có vị khách lạ này từ bao giờ. Cao Lâm cũng ở hiện trường, hắn đưa A Ninh đến dưới tán cây, nói: “Người vừa rồi hét lên là đại thẩm này, đầu đầy mồ hôi, ngất xỉu gọi mãi không dậy.”

A Ninh nhanh nhẹn châm kim vào người bà ta, lúc này đã có quan quân trông giống tiểu đầu mục tiến lại gần dò hỏi thân phận Cao Lâm, nghe nói bọn họ chỉ là khách du ngoạn đi ngang qua thành Hoài Trinh, liền nói: “Trong thành đang có quỷ nháo, các vị thiếu gia gan lớn thật, thời điểm này còn dám chạy ra ngoài xem.”

Cao Lâm liếc hắn một cái: “Công tử nhà ta là đại phu chuyên đoạt mệnh từ tay Diêm Vương, nếu sợ quỷ thì đã không làm được nghề này.”

Trong lúc nói chuyện, Lương Thú và Liễu Huyền An cũng tới gần, tên đầu mục trông thấy diện mạo và khí độ của hai người, âm thầm giật mình không nói thêm gì nữa, thái độ cũng cung kính lên mấy phần.

Liễu Huyền An ngồi xổm xuống, lấy hai ngón tay tách mí mắt đại thẩm nhìn qua, lên tiếng: “Kinh sợ quá độ, bị dọa đến ngất xỉu.”

“Đây… chẳng lẽ là nhìn thấy nữ quỷ?” Trong đám đông có người nhỏ giọng nghị luận.

“Tám phần là đúng rồi, Mâu đại thẩm lá gan không nhỏ, đi cãi nhau chưa từng cãi thua, người bình thường không ai dọa nổi bà ta đâu.”

“Này này, tỉnh rồi kìa!”

Mâu Thúy Hoa thều thào “ui da” vài tiếng, hé mắt ra nhìn, thấy trước mắt mình là ánh sáng chói lòa rực rỡ, khóe môi run lên. Những người chung quanh vội kêu tên bà ta tránh để người lại ngất đi. Tiểu đầu mục rót một chén nước, Mâu Thúy Hoa nghỉ mất nửa ngày mới miễn cưỡng ngồi dậy được, Liễu Huyền An cũng muốn thò đầu xem lại bị Lương Thú duỗi tay ngăn cản, nghiêng đầu nói: “Đại thẩm kia vốn chưa tỉnh táo lắm, nhìn thấy ngươi sợ là thật sự cho rằng mình đã lên trời gặp tiên, cứ đứng ở đó đi, đừng động đậy.”

Liễu Huyền An: “……”

Thế cũng được.

Hai người đứng lẫn trong đám đông nghe tiểu đầu mục hỏi chuyện. Mâu Thúy Hoa bóp đùi, giọng run rẩy: “Ta thấy quỷ, đúng là đã thấy quỷ, chính là con gái nhà lão Vạn, toàn thân đầy máu.”

Trong thành có quỷ, mặt trời vừa xuống núi là nhà nào cũng đóng chặt cửa, Mâu Thúy Hoa cũng không ngoại lệ, nhưng bà ta có đứa con trai đi học việc thủ công ở nơi khác, mấy hôm trước nghe nói là sắp về thăm nhà.

“Ta đang ngủ ngon đột nhiên nghe thấy bên tai có người gọi mẹ, tưởng Xuyên Tử đã trở về nhà nên mơ màng dậy mở cửa cho nó, kết quả gặp ngay nữ quỷ đang bay lượn trên trời.”

Nữ quỷ mặc váy áo dơ bẩn, đầu cổ toàn là máu, hai hốc mắt tối om không có tròng nhìn trừng trừng phía trước, thế là Mâu Thúy Hoa kêu một tiếng thảm thiết đánh thức nửa tòa thành dậy.

Chuyện về nữ quỷ mười bài thì hết chín đều tương tự như thế, không hiếm lạ, chuyện lạ chính là Mâu Thúy Hoa đang ngủ yên trong nhà lại bị nữ quỷ gõ cửa gọi mẹ lừa ra ngoài.

Cao Lâm hỏi: “Mâu đại thẩm, bà có từng đắc tội gì với người ta chưa?”

Mặt mũi Mâu Thúy Hoa trắng bệch: “Ta và cha con bé cãi nhau hai lần, nhưng trong thành này có ai mà chưa từng xích mích với lão Vạn Quý? Huống hồ nha đầu kia từ nhỏ đã ăn cơm ở nhà ta, hai lần nó bị bệnh cũng là ta bỏ tiền mời đại phu, đắc tội chỗ nào?”

“Cũng không tính chưa đắc tội.” Một quan sai khá lớn tuổi nói chen vào, “Không phải bà luôn muốn nha đầu kia gả cho con trai bà sao? Lão Vạn không đồng ý, bà nói xấu sau lưng người ta không ít đâu.”

Mâu Thúy Hoa á khẩu không phản bác được nên dứt khoát làm ra vẻ mệt mỏi không chịu nói thêm một chữ, mọi người đành đỡ bà ta vào nhà trước.

Quan quân tìm khắp xung quanh cũng quay trở về, đều nói không phát hiện gì thêm.

Liễu Huyền An nói: “Nếu không bắt được nữ quỷ, trong thành này chẳng phải sẽ không có một ngày yên bình sao?”

Lão quan sai nhỏ giọng nói thầm cho y nghe: “Đại nhân đã báo việc này cho Tổng thống lĩnh quân đồn trú Tây Nam rồi, vài ngày nữa quân đội sẽ vào thành Hoài Trinh. Đến lúc đó việc ra vào thành càng thêm nghiêm ngặt, các vị nên rời thành sớm đi, không cần ở chỗ âm trầm này xem náo nhiệt, sợ lắm.”

Ông ta vừa nói vừa đuổi hết người tụ tập trên đường về nhà, tiếp tục đi tuần tra đêm. Phiến đất trống yên tĩnh trở lại, Lương Thú sai Cao Lâm đưa A Ninh về khách điếm, mình thì nói với Liễu Huyền An: “Nếu đã không muốn ngủ, chi bằng ta đưa ngươi đi dạo trong thành một chút, có lạnh không?”

“Không lạnh lắm.” Liễu Huyền An giấu tay vào áo, “Xem phản ứng của đại thẩm kia không giống như trúng thuốc gặp ảo giác, cũng không phải tinh thần có vấn đề, tám phần là bà ta thật sự nhìn thấy.”

Lương Thú giúp y quấn chặt áo choàng. Áo này do A Ninh mua trên đường, không quá đắt nhưng vừa dày vừa nhẹ, cổ áo viền lông thú càng khiến gương mặt Liễu nhị công tử như quan ngọc, văn nhã tinh xảo hơn lúc mặc áo choàng thường ngày —— từ tiên ngủ đi chân trần lang thang trong rừng trúc biến thành tiên ngủ được hầu hạ trong cung điện lộng lẫy giữa rừng trúc.

Liễu Huyền An đang cân nhắc vụ quỷ nháo máu me, quá tập trung suy nghĩ, kết quả ngẩng đầu lên lập tức đụng phải ánh mắt dịu dàng đến vắt ra nước của Kiêu Vương điện hạ, giật mình hoảng sợ không thua gì vừa rồi nghe thấy tiếng hét giữa đêm: “Vương gia?”

Lương Thú nhướn mày: “Hửm?”

Liễu Huyền An thử quơ quơ tay trước mắt hắn: “Vương gia không nghe ta thảo luận vụ quỷ nháo à?”

“Không.” Lương Thú thuận thế nắm đầu ngón tay y, “Bình thường luôn nhắc ta phải nghỉ ngơi nhiều, bớt suy nghĩ, bây giờ ta nghỉ ngơi thật ngươi lại thúc giục, có đại phu nhà ai như vậy không.”

Liễu Huyền An giải thích: “Ta không thúc giục.” Ta chỉ hỏi thử một chút thôi.

Hiện tại đúng là giờ nên nghỉ ngơi, chuyện cần hỏi ngày mai hỏi cũng được, vì thế y nói: “Vậy ta cũng nghỉ ngơi.”

Lương Thú quá thích phong cách lười biếng đến đúng lý hợp tình của y, hoặc có thể là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tóm lại nếu là Cao phó tướng õng ẹo phun ra câu “ta muốn nghỉ ngơi”, Kiêu Vương điện hạ tám phần sẽ đá văng người về quân doanh tiếp tục làm việc. Nhưng đổi thành Liễu nhị công tử, hành động này nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu, đừng nói nghỉ một buổi, dù y nói muốn nghỉ ngơi cả đời, phủ Kiêu Vương cũng lập tức dọn ra một chiếc giường thật lớn cho y.

Liễu Huyền An thả lỏng đầu óc đi theo Lương Thú lang thang không mục tiêu, một tòa thành đang có quỷ nháo đương nhiên không có gì hay để xem, nhưng y vẫn cảm thấy tản bộ thế này cũng rất tốt, suy nghĩ lại vô thức bay xa tám ngàn dặm. Lương Thú liếc mắt trông thấy liền nhắc nhở: “Chú ý nhìn đường.”

Chân Liễu Huyền An lập tức vấp một cái.

Không nhắc thì chắc đã không sao.

Lương Thú kéo cánh tay y không buông ra nữa. Có người dắt, Liễu nhị công tử càng vô tư không thèm nhìn đường, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại chân thấp chân cao bước đi. Tuy đúng là không biết phía trước sẽ đạp trúng cái gì, nhưng lại biết mình tuyệt đối sẽ không té ngã, loại nhập nhằng giữa biết và không biết này trước giờ y chưa từng trải nghiệm, rất mới lạ, thế là muốn bước về phía trước nhanh hơn, nhưng cuối cùng lại bị Lương Thú nhanh tay xách cổ trở về.

“Hả?”

“Đừng chạy loạn.”

Trước mắt là một tòa nhà cũ kỹ bị khóa chặt, không quá lớn, thềm nhà phủ đầy bụi bặm. Liễu Huyền An lấy lại phản ứng: “Thành nam, đây là ngôi nhà của cha con Vạn gia?”

“Đúng vậy.” Lương Thú nói, “Vào xem thử.”

Vào xem cũng được, Liễu Huyền An nói: “Hóa ra Vương gia đã nghỉ ngơi xong rồi.”

Lương Thú bật cười: “Nhìn ngươi nhắm mắt đi đường cũng coi như nghỉ ngơi, chỉ là tình cờ rẽ vào nơi này thôi.”

Hắn giữ chặt eo đối phương, nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, đồng tử hơi co lại.

Liễu Huyền An cũng nhìn ra manh mối, căn phòng ở đối diện hình như có người, bóng người dưới ánh trăng hiện ra rồi nhanh chóng biến mất.

Lương Thú ra hiệu cho y đừng lên tiếng, hai người lặng lẽ đáp xuống sân, lại lẩn ngay vào chỗ tối. Chỗ tối đương nhiên không thể rộng rãi, Liễu Huyền An áp sát vào lồng ngực Lương Thú, cảm thấy tim mình đang đập dữ dội, nhịp tim đối phương cũng nhảy đến ù tai, liền cố y xoay đầu sang hướng khác, muốn nhìn ma nhìn quỷ để bình tĩnh lại một chút.

Kết quả không có quỷ.

Lương Thú đè lưng y lại: “Đừng lộn xộn.”

Liễu Huyền An nghĩ thầm, nhưng khoảng cách giữa chúng ta thật sự quá gần.

Gần đến mức có thể nghe được hơi thở đối phương dừng lại dưới vành tai, làm cả vùng da dưới đó nóng bừng lên. Lúc này Lương Thú cũng nhận ra độ ấm từ vành tai y, đỏ rực, nhìn thế nào cũng không giống tiên nhân bốn vạn tám ngàn tuổi vô dục tắc cương, bèn nhẹ giọng bật cười.

Hắn cười làm Liễu nhị công tử càng mất tự nhiên hơn, mấy người đi do thám đều như thế này sao, không phải nên căng thẳng kí.ch thích mới đúng à, ý của ta không phải là kiểu căng thẳng kíc.h thích kia. Y hơi khép kín vạt áo choàng mình, lại không cẩn thận đụng phải một đống gỗ vụn bên góc tường, mẩu gỗ “lạch cạch” rơi xuống, phòng trong lập tức không còn động tĩnh gì nữa.

Nếu đã bại lộ, Lương Thú không định tiếp tục trốn, mang theo Liễu Huyền An đẩy mạnh cánh cửa: “Ra đây!”

Đối phương không hiện thân, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhẹ đến gần như không nghe thấy. Sau một lúc lâu, một bóng đen đột ngột nhảy ra phóng về hướng cửa sổ, lại bị một tia sáng bạc nện vào cẳng chân, toàn thân người kia tê liệt ngã xuống.

Nương ánh trăng có thể thấy rõ đối phương là một thanh niên trẻ tuổi, hắn kéo thân thể tê mỏi, cảnh giác nhìn hai người trước mắt: “Các ngươi là ai?”

Lương Thú hỏi: “Có chút công phu đấy, người giả quỷ là ngươi?”

“Cái gì giả quỷ, ta tới để bắt quỷ.” Thanh niên khập khiễng đứng lên, “Các ngươi là người nơi khác đến, vì sao lại chạy vào ngôi nhà có quỷ nháo?”

“Trùng hợp quá, chúng ta cũng tới bắt quỷ.” Lương Thú hỏi, “Ngươi tên gì?”

“Lưu Mãnh.” Thanh niên kia suy đoán, “Các ngươi là vu sư do Dư lão gia mời về?” Nói xong lại nhíu mày, “Không, nhìn không giống.”

Hắn hoạt động hai cẳng chân: “Ta phải đi bây giờ, nếu để quan sai phát hiện lại bị nghi ngờ tra hỏi nửa ngày, mẹ ta ở nhà sẽ thêm phiền toái. Ta không phải người xấu, các ngươi nhìn cũng không giống người xấu, nếu mọi người đều đi bắt quỷ như nhau, việc ngày hôm nay cho qua đi, đừng ai tiết lộ ra ngoài.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio