Gió Lớn Có Chốn Về

chương 87: có, chính là tại hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chờ hai người đi khuất, cô nương mặc váy vàng kia cũng đi vào sạp trang sức chọn lựa. Hai thị nữ đi cùng dường như đang có việc gì rất gấp, cứ nôn nóng thúc giục nàng nhanh lên một chút, lại nói: “Nếu chủ nhân biết chúng ta lại lén chạy đến đây chắc chắn sẽ tức giận lắm cho xem.”

“Biết rồi.” Cô nương áo vàng cầm lên một cây trâm khảm ngọc khắc hình bươm bướm, xoay xoay trong tay, “Đi thôi, trở về.”

Thị nữ đi cùng như trút được gánh nặng, vội vàng trả tiền rồi dẫn nàng ra khỏi chợ.

Ba người đi đường càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy, mãi đến khi xác nhận không còn ai chú ý đến nữa mới quẹo vào một căn nhà. Cô nương áo vàng gỡ mặt nạ trên mặt xuống, đúng là Ô Mông Vân Nhạc. Thị nữ vừa rồi lại lên tiếng: “Cô nương, để ta giữ cây trâm lại cho cô, người của giáo chủ sắp tới đây rồi, chúng ta nên tranh thủ thời gian thay quần áo đi.”

Không chờ nàng đáp ứng, hai thị nữ đã tiến lên vây quanh nàng, người chải tóc người cởi áo, phân công công việc đâu vào đấy tựa như đang trang trí cho một con rối gỗ tinh xảo không biết nói. Thị nữ thấy nàng cứ mải nhìn ngắm cây trâm, thuận tiện nói: “Loại đá quý th.ô tục này đâu có gì đẹp đẽ, chỉ là hàng giá rẻ ở đâu cũng mua được. Trang sức của thánh nữ chẳng lẽ còn ít hay sao?”

Ô Mông Vân Nhạc nói: “Ta đã gặp bọn họ hai lần, lần này đã là lần thứ ba.”

Thị nữ nghe không hiểu: “Cái gì hai lần?”

“Dung mạo mỗi lần không giống nhau, nhưng vóc dáng lại giống. Hoặc nên nói là đến bóng dáng cũng cố ý ngụy trang thành vai sụp lưng gù, nhưng vẫn là bọn họ.” Ô Mông Vân Nhạc có chút đăm chiêu, “Hóa ra đều là bọn họ.”

Các thị nữ lại nhìn nhau không hiểu nàng vừa nói gì. Lúc này bên ngoài viện đã có tiếng bước chân, rồi tiếng người nói chuyện: “Các tỷ tỷ, đã đưa người đến rồi.”

“Cho vào đi.” Thị nữ nhẹ giọng hạ lệnh.

Hai người đỡ Ô Mông Vân Nhạc ngồi lên ghế, nàng khoác áo bào trắng thoạt nhìn tựa như một đám mây trắng tinh thuần khiết.

Cửa gỗ bị đẩy ra kêu “kẹt” một tiếng, một người đàn ông bước vào, dáng dấp tương tự như ngàn vạn tín đồ Bạch Phúc giáo xưa nay, dưới đáy mắt phản chiếu sự cuồng nhiệt và sợ hãi, vừa gặp đã vội quỳ phủ phục trước mặt Thánh nữ.

Bốn phía tối tăm mờ mịt, ánh sáng cũng bị chặn lại bên ngoài cánh cửa.

……

Liễu Huyền An oán trách: “Xem đi, ta đã nói tất cả mọi người đều trốn tránh Vương gia rồi mà.”

Lương Thú uất hận không tả được, ta không trêu chọc gì bọn họ, chẳng lẽ năm mới lễ lạc cũng không được phép xuống phố dạo chơi à?

Liễu Huyền An bật cười kéo ống tay áo hắn: “Đi thôi, đồ đạc đã mua đủ rồi, chúng ta hồi phủ đi.”

Lương Thú giả điếc tiếp tục sải chân đi loạn khắp nơi, không về, ta chỉ vừa ra ngoài thôi.

Ban đầu Liễu Huyền An còn chạy theo một đoạn, sau đó thì theo không kịp nữa, chủ yếu là do lười và mệt. Lương Thú đi được mấy nước, thấy phía sau không có động tĩnh gì nữa bèn xoay người xem thử mới biết người ta đã chạy đi xếp hàng mua điểm tâm từ lâu rồi, nhất thời vừa tức vừa buồn cười, vòng về lại kéo dây cột tóc của y: “Nực cười!”

Dân gian đồn rằng, nếu Kiêu Vương điện hạ thốt ra câu “Nực cười” thì hiện trường lúc đó phải có người rơi đầu, nghe qua rất đáng sợ. Nhưng bầu không khí lúc này rõ ràng không giống, Liễu Huyền An đã sớm có chuẩn bị, bị kéo ngửa ra sau mấy bước cũng không hoảng hốt, ngược lại còn bật cười.

Lương Thú đúng lúc đỡ thắt lưng để người không ngã khỏi bậc thang: “Cẩn thận một chút.”

“Ăn không?” Liễu Huyền An chìa bao giấy dầu trong tay ra, “Bánh nếp que* này.”

*Bánh nếp que – Giang mễ điều 江米条: Loại bánh hay được ăn vào mùa xuân, làm từ gạo nếp và bột đậu nành luộc chín giã nhuyễn, nặn thành từng que dài, phơi khô rồi chiên ngập dầu, cuối cùng lăn qua đường bột và các loại bột đậu hoặc vừng.

Lương Thú nói: “Vừa ngọt vừa ngấy, còn cứng như nhai đá.”

Liễu Huyền An vẫn cố đưa cho hắn một que, Lương Thú nhíu mày cắn vào miệng. Bá tánh chung quanh buồn cười mà không dám cười, chờ Vương gia và thần y đi xa mới có một người trẻ tuổi lớn gan nói: “Hình như Vương gia cũng không máu lạnh như trong lời đồn.”

Mọi người đều tán đồng, đâu chỉ không hung tàn, quả thực là rất gần gũi bình dị, hơn nữa Liễu nhị công tử cũng không lười biếng như người ta hay kể. Các ngươi nhìn đi, y tự mình đi đường, còn đi lâu như vậy kìa, thật lợi hại.

Người ta khen chưa dứt miệng, đệ nhất lười biếng Đại Diễm đã không muốn tiếp tục đi nữa, chỉ đứng trên bậc thang nhìn ngó xung quanh.

Lương Thú hỏi: “Ngươi lại tính toán ngủ ở đây luôn đấy à?”

Liễu Huyền An đáp, thế cũng không phải là không được.

Lương Thú xoay người đưa lưng về phía y: “Leo lên đi.”

Thế là Liễu nhị công tử thoải mái nằm sấp lên lưng Kiêu Vương điện hạ khiến sắc mặt bá tánh xung quanh không khỏi khiếp sợ, nhưng tiên ngủ trước nay luôn không quan tâm người ta sợ hay không sợ, vẫn vô tư ôm túi bánh nếp que nhập mộng, mời một vị Kiêu Vương điện hạ khác đang ngâm mình trong ao cùng ăn một hồi.

Sau khi tỉnh ngủ y kể lại chuyện này cho đương sự nghe, Lương Thú đau buốt răng hỏi: “Vì sao ta vẫn không thoát khỏi thứ kia vậy?”

Liễu Huyền An đứng bên bàn châm trà cho chính mình, không có “trốn tránh” gì hết, Vương gia ở trong ba ngàn thế giới không cần ta nài nỉ cũng ăn rất nhiều.

Lương Thú dùng một tay ôm eo người trong lòng, kéo y về phía mình rồi ra lệnh, lần tới ngươi cũng phải đưa theo ta vào mộng để ta giáo dục hắn một chút, đừng có ăn uống ngon lành xấu hổ như vậy nữa.

Cao Lâm đúng lúc dừng bước ngoài cửa, nhìn xem, ta đã nói là nhảy nhót lên xuống hăng lắm mà.

Nhưng nhảy nhót nhiều thế nào đi nữa thì cũng phải đến lúc làm chính sự, Cao phó tướng chủ yếu đến là để bẩm báo rằng bảng cáo thị của quan phủ đã soạn xong, sáng sớm ngày mai sẽ mang ra ngoài dán.

Nội dung bảng cáo thị chính là lời giải thích của quan phủ về chân tướng vụ phát nổ trên đỉnh Bạch Đầu, trong đó cũng nhắc tới Tống Trường Sinh, nhắc tới gia đình vốn mỹ mãn của hắn, nhưng sau đó vì nghe lời Bạch Phúc giáo dụ dỗ mà từng bước rơi vào thảm kịch. Quan địa phương vùng Tây Nam rất rành rẽ công việc sáng tác truyền thuyết, múa bút lưu loát ra một thiên văn chương vừa dài vừa mùi mẫn.

Câu chuyện mùi mẫn đến mức sau khi bảng cáo thị được dán lên, dân chúng toàn thành đều không ngừng nghị luận về sự kiện này, hơn nữa còn có bàn tay người Kiêu Vương phủ cố ý dẫn đường, thế nên Tống Trường Sinh nhanh chóng biến thành nghĩa sĩ xả thân nổ chết tà giáo vì bá tánh. Thế là mọi người thi nhau tặng cá tặng trứng hoa tươi điểm tâm đến phủ nha, chất đầy trong viện đến không có lối đi.

Thường Tiểu Thu bước vào viện không thể không đi đường vòng, lại hỏi: “Bên ngoài sao lại ồn ào như thế?”

“Đều là hàng xóm láng giềng, tặng đồ xong vẫn chưa chịu đi, còn đứng bên ngoài hỏi thăm thương thế của Tống tiên sinh có nghiêm trọng không.”

Rất nghiêm trọng, bị nổ gãy mất mấy cái xương sao lại không nghiêm trọng. Lính gác cửa do quan phủ sắp xếp đứng ngoài bậc tam cấp mô tả sinh động như thật, thế nhưng nghiêm trọng hơn nữa thì cũng có đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang ở đây rồi, cho nên mọi người không cần lo lắng.

Bá tánh tỏ vẻ không quá tin tưởng, bởi vì tuy nói Bạch Hạc Sơn Trang lợi hại, nhưng Liễu nhị công tử thì… Có điều nếu suy nghĩ cho kỹ, trước kia luôn có tin đồn Kiêu Vương điện hạ mặt mũi hung tợn gặp thần sát thần, lấy giết người làm vui, nếu so sánh với hình ảnh Vương gia anh tuấn đứng giữa chợ ăn bánh nếp que hôm trước, ai ai cũng phải thừa nhận lời đồn đãi hình như có hơi thái quá.

“Chuyện trúng độc thì sao?”

“Trúng độc thì phiền toái hơn một chút, nhưng vẫn giải được. Tóm lại mọi người cứ yên tâm, Tống tiên sinh nhất định không có chuyện gì đâu, người ta có công tiêu diệt Bạch Phúc giáo, Vương gia thưởng cho hắn rất nhiều vàng bạc, lại cho phép hắn phụ trách rèn binh khí cho đại doanh Tây Bắc, ngày tháng sau này rất tốt đẹp.”

Thưởng tiền thưởng bạc thưởng cả mối làm ăn, chuyện tốt dồn dập làm bá tánh hâm mộ không thôi, thậm chí có người bắt đầu trông ngóng mình gặp được mấy tên Bạch Phúc giáo sẽ lập tức trói lại dẫn đến trước mặt Vương gia lãnh thưởng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, làn gió thanh trừng tà giáo chậm rãi thổi quanh tòa thành, mọi người gặp mặt không còn hỏi nhau “Đã ăn chưa” nữa, mà đổi thành “Đã có chưa”, người biết thì hiểu đang hỏi thăm tà giáo, người không biết còn tưởng đang hỏi thăm bụng dạ nhau.

Trong phủ nha, Liễu Huyền An đang châm cứu cho Tống Trường Sinh, những đường vân màu lam trên mặt đối phương mấy ngày trước còn đậm màu dữ dằn bây giờ trở nên nhạt đi khá nhiều. Đại thẩm phụ trách quét dọn vệ sinh nhìn thấy cũng phải khen ngợi một câu, Liễu nhị công tử nhìn vậy mà lợi hại quá.

“Cũng không lợi hại như bên ngoài đồn thổi đâu.” Liễu Huyền An nói, “Ta quả thật không biết độc này là thứ gì, chỉ có thể sử dụng biện pháp do đại ca chỉ dạy tiêu độc từ từ, may mà có hiệu quả, cứ kiên trì thế này thêm ba đến năm tháng nữa, hoặc chậm hơn, khoảng một năm sau là có thể khỏi hẳn rồi.”

Nha hoàn đứng một bên nói chen vào: “Phải cần thời gian lâu như vậy sao?”

“Ta cũng muốn chữa nhanh, nhưng không nhanh hơn được.” Liễu Huyền An thu hồi ngân châm, “Hôm nay Tống tiên sinh cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn nhiều.” Tống Trường Sinh đáp, “Đa tạ Liễu nhị công tử.”

Thoạt nhìn hắn rất có tinh thần, khí sắc cũng ổn định, trừ chuyện không thể nhúc nhích ra thì đích xác là không bị chất độc ảnh hưởng bao nhiêu. A Ninh ngồi trong phòng bếp sắc thuốc, một tên hầu thấy cậu buồn ngủ liền tiến lên nói: “Để ta làm cho, tiểu công tử, mấy hôm nay ngài mệt nhọc rồi, nên quay về nghỉ ngơi một lát.”

“Không được, công tử nhà ta đã dặn dò không cho phép người ngoài lại gần thuốc của Tống tiên sinh.” A Ninh ngáp dài lắc đầu, “Ta phải tự mình sắc, đề phòng Bạch Phúc giáo mua chuộc người bỏ độc vào thuốc.”

Người hầu kia nghe xong, gương mặt lộ vẻ do dự. A Ninh nhìn ra manh mối bèn hỏi: “Sao thế, người Bạch Phúc giáo đến tìm ngươi thật à?”

“Không có!” Người hầu kinh hãi liên tục xua tay, căng thẳng nói, “Những lời này không thể nói lung tung được đâu, bị người khác nghe thấy ta lại không có cách gì chứng minh trong sạch, không khí trong thành bây giờ… Ta, ta có chuyện quan trọng thật.”

“Mấy ngày rồi ta không ra khỏi cửa, làm sao biết không khí trong thành bây giờ thế nào.” A Ninh cười thả chiếc quạt hương bồ trên tay xuống, “Được rồi, ngươi đừng căng thẳng nữa, nơi này không có người ngoài. Có chuyện gì quan trọng nào?”

“Nhà ta có một quyển sách cũ chuyên ghi lại cách giải các loại độc vật.” Gã người hầu rút từ trong tay áo ra, “Bình thường ta không xem hiểu mấy thứ này, nếu không phải Tống tiên sinh trúng kỳ độc thì đã không lấy ra.”

A Ninh nhận cuốn sách ố vàng vào tay, trang giấy nát mủn có giũ hẳn ra được một con gián cũng không lấy làm kỳ quái. Người hầu thấy cậu nhíu mày thì vội vàng giải thích: “Trong sách này có viết một loại độc khá giống với loại Tống tiên sinh đang trúng, cũng hiện hoa văn màu lam lên mặt nhưng có kèm thêm dược liệu giải độc, không biết có giúp ích gì không?”

A Ninh lật xem mấy trang thấy đúng thật là có, liền vui vẻ nói: “Có chứ, công tử nhà ta đang suy tư khổ sở vì không tìm ra cách giải độc, không ngờ đã lo lắng vô ích rồi!”

“Ha ha, thế thì tốt quá.” Gã người hầu cũng vui vẻ theo, lại lắp bắp hỏi, nếu thực sự có tác dụng, vậy tiền thưởng…

“Tiền thưởng không thành vấn đề, nhưng trước hết phải để công tử nhà ta xem qua đã.” A Ninh nhét sách vào ngực áo, “Đi thôi, ngươi đi theo ta một chuyến đi!”

Lúc này Liễu Huyền An vẫn còn ở trong phòng Tống Trường Sinh, Lương Thú cũng có mặt. A Ninh thuật lại những lời gã người hầu nói một lần rồi giao sách ra cho công tử. Tống Trường Sinh nhấc người lên hỏi: “Giống hệt với loại độc ta trúng?”

“Nhìn qua đúng là không khác biệt.” Liễu Huyền An nói, “Hoan Hỉ Thiềm Tô, trước đây ta chưa từng nghe thế gian có loại độc này, nhưng dược liệu giải độc thì biết, ừm… cũng không tính là khó tìm.”

“Ta cũng không hiểu, nhưng trong nhà tình cờ có nên mới đến hỏi thử thần y.” Gã người hầu hỏi, “Hữu dụng không ạ?”

“Hữu dụng.” Liễu Huyền An gật đầu, “Có thể thử một lần.”

Người hầu kia lộ sắc mặt vui mừng nhìn qua A Ninh ám chỉ chuyện tiền thưởng. A Ninh lại nghiêm túc nhắc nhở công tử nhà mình, đôi khi trong một trăm loại độc dược khác nhau lại biểu hiện ra triệu chứng giống nhau, loại độc Tống tiên sinh trúng đúng là tương tự như trong sách miêu tả, công tử xác định sẽ giải độc theo phương thuốc của Hoan Hỉ Thiềm Tô thật sao?

“Mặc dù không dám chắc về loại độc, nhưng phương pháp giải độc và dược liệu thì không có độc.” Liễu Huyền An nói, “Lỡ như phán đoán sai, chỉ dùng thuốc một hai lần cũng không gây ảnh hưởng xấu cho thân thể, còn dùng đúng thuốc thì thời gian giải độc có thể rút ngắn lại. Cân nhắc qua lại, vẫn đáng để thử một lần.”

A Ninh nói: “Vậy để ta lập tức đi chuẩn bị dược liệu.”

Liễu Huyền An lại đích thân tạ ơn gã người hầu rồi cho người dẫn đi phòng thu chi lĩnh tiền thưởng. Chờ tất cả mọi người đi rồi, Lương Thú cũng mang theo Liễu Huyền An trở lại phòng ngủ, vắt khăn cho y lau tay: “Sau này đừng chạm vào loại sách vở rách nát bẩn thỉu như thế nữa.”

“Sách thì có là gì, ” Liễu Huyền An lơ đễnh, “Ngay cả… Úi.”

“Được rồi, biết ngươi từng làm nhiều chuyện lớn, đến da người cũng từng cầm rồi.” Lương Thú buông y ra, “Sáng nay hoàng huynh sai người đưa đến một phong mật hàm.”

“Nói chuyện gì?”

“Nói ngươi.”

“Nói ta cái gì?”

“Nói hóa ra ngươi không phải một con sâu lười thất học thất nghiệp.”

Lương Thú ôm người ngồi xuống bàn, cúi đầu đối mặt với y.

Hơi thở gần gũi đan xen, Liễu Huyền An hơi co người về sau né tránh, ta đúng là lười thật mà, chỉ không đến mức thất học thất nghiệp thôi.

Suốt một đường Liễu nhị công tử chữa đông chữa tây chạy nam chạy bắc, ngự tiền thị vệ trông thấy hết đương nhiên phải bẩm báo rành mạch về hoàng cung theo tình hình thực tế. Lương Dục xem mà tấm tắc không thôi, trong lòng cũng khá hối hận, sớm biết tin đồn nghe được đều là giả thì trước kia đã phê chuẩn hôn sự giữa Bạch Hạc Sơn Trang và công chúa rồi. Vì thế hắn tự viết một phong thư dài phê bình đệ đệ, đệ đã cùng Liễu nhị công tử ở chung hòa thuận phối hợp ăn ý, lý ra phải nhìn rõ y là đối tượng phù hợp để kết đại sự chung thân, vì sao lại chậm trễ không chịu báo cáo?

Lại hỏi, hiện tại y có người trong lòng chưa?

Lương Thú vung bút lên viết mấy chữ thật to ——

Có, chính là tại hạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio