Con đường từ thị trấn vào thôn dài khoảng mấy chục km, lái xe thì mất tầm hơn hai giờ, mấy người đang ngồi trên xe chở hàng, tài xế luôn dặn dò bọn họ đừng giẫm lên rau củ khoai tây ở trong xe, lúc này mới xuất phát đi vào núi.
Sáng sớm vẫn còn có sương mù, xe chở hàng không có mui xe, gió lạnh thổi từng cơn.
Quý Bắc Chu và Lâm Sơ Thịnh ngồi cạnh nhau, còn Hắc Tử lại ngồi đối diện với Du Đại Vinh và Ôn Bác.
Khi mới vừa vào núi, chiếc xe vẫn xóc nảy cả đoạn đường, xương cùng của Lâm Sơ Thịnh bị va chạm khiến cô thấy hơi đau, mấy người kia lại nói chuyện với nhau một cách hăng say.
Vừa nghe nói Quý Bắc Chu là người Giang Đô, Ôn Bác đã phấn khích, “Đàn em, em cũng là Giang Đô nhỉ, hai người là đồng hương đấy.”
Lâm Sơ Thịnh lại cười gượng, không chỉ là đồng hương đâu, còn có một đoạn duyên phận không rõ ràng nữa.
“Đúng rồi, có một điều mà tôi vẫn luôn muốn hỏi, anh đã kết hôn chưa?” Ôn Bác dò hỏi.
Quý Bắc Chu lại cười lên, “Còn chưa có bạn gái.”
Ôn Bác lập tức liếc mắt ra hiệu với Lâm Sơ Thịnh, Quý Bắc Chu cũng không phải kiểu người gặp dịp thì chơi, mọi người ở trong xe đều nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Lâm Sơ Thịnh suýt nữa đã bị đàn anh chọc tức.
Du Đại Vinh lại cười hỏi, “Anh em các cậu vào núi làm gì thế?”
“Du lịch thôi ạ.” Quý Bắc Chu không nói thật.
Lâm Sơ Thịnh có thể đoán được mục đích của chuyện đi này của anh, nhưng cũng không nói gì cả.
Cô chỉ cảm thấy gần đây cô khá đen đủi, đầu tiên thì bị hai vợ chồng Quý Thành Úc gài bẫy, lần này thì lại là đàn anh.
Bọn họ nói chuyện phiếm, Lâm Sơ Thịnh chỉ yên lặng lắng nghe, mãi đến khi vài thôn làng nhà cửa xuất hiện trong tầm mắt cô, xe đi qua vài cánh đồng rộng lớn, trên đường đi cũng không xảy ra chuyện gì.
Bác tài chỉ chở bọn họ đến gần cửa thôn, mấy người lần lượt đi xuống xe.
Quý Bắc Chu xem xét địa hình ở xung quanh, còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, Hắc Tử lại đưa chút tiền cho cho tài xế, rồi đưa một điếu thuốc cho ông ấy, “Chú có biết con đường núi nào gần đây không? Anh em bọn tôi muốn đi vào núi.”
“Vào núi à?”
“Đúng vậy.” Hắc Tử bật lửa châm điếu thuốc cho tài xế.
“Cậu phải hỏi người dân ở đây, tôi chỉ là người chở rau đến thôi, chưa đi vào núi lần nào cả.”
…
Đường đi quanh co xóc nảy, những bộ phận trên người Lâm Sơ Thịnh như đảo lộn hết cả vị trí.
Khi xuống xe, mông đau, chân cô cũng mềm oặt.
Cô bám lấy bên thân xe một cách cẩn thận, di chuyển từ từ, nhưng còn chưa dẫm xuống đất, chân cô đã nhũn ra, cơ thể bỗng chốc nghiêng ngã.
Tay Lâm Sơ Thịnh còn nắm chặt lấy tay vịn của xe, chưa đến mức ngã xuống, nhưng Quý Bắc Chu đã vươn tay giữ lấy vai cô, đỡ cô một cách vững vàng.
Cả người Lâm Sơ Thịnh cứng lại, trái tim lại đập nhanh, sức lực của anh rất lớn, có thể đỡ lấy cô chỉ bằng một cánh tay.
“Cảm, cảm ơn anh.” Lâm Sơ Thịnh nói khẽ.
Nhưng lúc này, mặt cô gần như dựa vào cổ Quý Bắc Chu, khi nói chuyện, hơi thở lại hơi dồn dập…
Hơi thở ấm áp thổi ở bên cổ, đời này Quý Bắc Chu chưa bao giờ trải qua cảm giác này, cả người anh cũng cứng lại.
Dù bị gió thổi vào, nhưng bên tai anh nóng hừng hực, trong lòng cũng nóng như lửa đốt.
Sau khi Lâm Sơ Thịnh đứng vững, hai người liền giãn khoảng cách ra, Quý Bắc Chu cúi đầu châm lửa hút thuốc, rồi lại xoa lỗ tai đang nóng đến mức ửng đỏ.
“Anh, còn phải đi hỏi người dân ở đây nữa.” Hắc Tử đến gần.
“Ừm.” Quý Bắc Chu khẽ đáp lại.
“Một nơi rộng lớn như thế này, chúng ta biết tìm ở chỗ nào chứ, lỡ như nhóm người này trốn ở trong núi luôn không ra ngoài thì làm sao được?”
“Sắp đến Tết rồi, bọn họ còn phải đem đi bán, nếu để những thứ kia lâu ngày, thì chẳng còn ai muốn mua đâu.”
“Cũng có lý, nhưng mấy món ăn từ đông vật hoang dã kia, dù cho chọn được hàng tươi sống, nhưng khi nấu lên cũng không chắc loại bỏ được hết vi khuẩn với nấm, vậy mà vẫn có nhiều người thích ăn, họ không sợ ăn vào rồi mắc bệnh gì à.” Hắc Tử ngậm điếu thuốc, rồi nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Anh, anh không sao chứ?”
“Sao trăng gì?”
“Sao anh xoa lỗ tai liên tục thế, đỏ hết cả lên rồi kìa.”
“Cậu nói nhiều quá, khiến tôi đau cả tai.”
“…”
“Tiểu Chu à.” Lúc này Du Đại Vinh mới lại gần, “Tôi đã liên lạc được với mấy người trong thôn, bọn họ sẽ lập tức tới đây, chúng tôi sẽ ở nhà trưởng thôn, cậu có muốn ở cùng với chúng tôi luôn không, tôi đã hỏi trưởng thôn rồi, nhà ông ấy vẫn còn phòng để không, không thu tiền đâu.”
“Vậy thì ngại quá ạ.” Quý Bắc Chu cũng không từ chối ý tốt của giáo sư Du.
“Không ngờ lại có duyên gặp mặt như vậy, cậu còn là người đã cứu sinh viên của tôi nữa, chúng ta cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Tầm bảy tám phút gì đấy, trưởng thôn lái một chiếc xe ba bánh đến đây, giúp bọn họ chở hành lý lên xe.
Chỉ có một mình Lâm Sơ Thịnh được ngồi ở trên xe.
Hai năm trước, con trai của trưởng thôn đã lấy vợ, nên đã xây lại phòng mới, vợ chồng con trai trưởng thôn thì đi làm ở trên thị trấn, hiện giờ chỉ có đôi vợ chồng già ở nhà.
Trưởng thôn ở trong một căn Tứ hợp viện, ở giữa sân trồng một cây to lớn xù xì, có nhiều phòng để trống, nên mới đồng ý cho mấy người ở lại, buổi trưa nhà trưởng thôn còn làm một mâm cơm tiếp đãi bọn họ.
Tứ hợp viện: là một hình thức kiến trúc kiểu nhà bốn cấp, có bố cục xây dựng theo hướng Đông- Tây- Nam – Bắc.
Ăn cơm xong, giáo sư Du kéo Lâm Sơ Thịnh và Ôn Bác ngồi một chỗ rồi sắp xếp về chuyện nghiên cứu, hôm nay nghỉ ngơi một chút rồi sáng mai lại khởi hành đi đến nhà những người dân ở đây để thu thập tài liệu tiếng địa phương.
Quý Bắc Chu và Hắc Tử lại nói chuyện với trưởng thôn, rồi hỏi thăm đường vào núi, cũng hỏi cả về việc vào thôn ra thôn như thế nào.
Trưởng thôn cũng nhiệt tình, còn giới thiệu một người quen thuộc đường núi cho hai người, trưa hôm đó hai người ra khỏi cửa, cũng không về ăn cơm chiều.
“Mọi người đừng đi lung tung, ở gần đây có không ít dã thú, còn có người nhìn thấy cả hổ nữa, nhất là buổi tối, đừng ra ngoài một mình, có việc thì cứ đến tìm tôi.” Trưởng thôn luôn dặn đi dặn lại.
Mặc dù nhà trưởng thôi mới được xây lại, nhưng cũng không có điều kiện tắm rửa mỗi ngày, trước khi đi ngủ cũng chỉ có thể dùng nước ấm để lau người.
Tuy rằng Lâm Sơ Thịnh tò mò không biết Quý Bắc Chu đi đến nơi nào, khi nào sẽ trở về, hoặc anh có trở về đây không, nhưng cô cũng đã bôn ba mệt mỏi cả một ngày, đầu vừa chạm vào gối đã buồn ngủ rồi thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã là hơn mười một giờ đêm, cô bèn đứng dậy đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh kiểu tự xây nằm ở phía sau vườn, nam nữ dùng chung.
Khi mở cửa ra, cô rất kinh ngạc với cảnh tượng ở trước mắt.
Bầu trời đầy sao, dày đặc như không hề có một khe hở trong không gian, màu đen xen lẫn sao sáng.
Ở dưới bầu trời đêm, con người chỉ nhỏ bé giống như phù du.
Trong thôn không giống với thành phố, đâu đâu cũng chỉ có ngọn đèn dầu, Lâm Sơ Thịnh ra khỏi cửa còn cầm đèn pin theo.
Cô vừa ngắm sao trời vừa đi về phía sau vườn, hoàn toàn không để ý đến tiếng động ở cách đó không xa.
Khi cô đến khúc cua, ánh sáng của đèn pin rọi vào, cô lập tức ngây người–
Là Quý Bắc Chu!
Anh chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, cạp quần kéo thấp xuống dưới, có thể nhìn rõ được cả thắt lưng và xương hông nhô ra, vòng eo gầy nhưng rắn chắc, trần trụi.
Cô nhìn rõ cả nửa người trên, ngực, cánh tay, và cả đường cong cơ bắp, trên người anh vẫn còn dính nước, có vẻ như anh đang tắm bằng nước lạnh.
Trước ngực và cánh tay có những vết dao, vết đạn đan xen.
Hình ảnh này đập vào mắt cô.
Cô bỗng cảm thấy hơi thở dồn dập hơn, nhịp tim cũng đập nhanh.
Quý Bắc Chu vào núi đến đêm mới về, cả người bẩn thỉu, anh cũng không muốn dùng nước ấm, bèn dội nước lạnh vào người, khi nghe được tiếng bước chân, anh còn tưởng là Hắc Tử, nhưng không ngờ người tới lại là Lâm Sơ Thịnh.
Anh duỗi tay vò đầu, bọt nước văng khắp nơi, giọng nói anh vang lên: “Lâm Sơ Thịnh…”
“Hả?” Cô vẫn đang ngây người, chỉ bất giác thốt lên.
“Vẫn còn nhìn à?”
Giọng nói của anh xen lẫn cả sự vui vẻ.
Lâm Sơ Thịnh vội vàng gục đầu xuống, khuôn mặt đỏ rực, cô mím chặt môi, dường như đã quên rằng mình vẫn đang cầm đèn pin, còn rọi lên người Quý Bắc Chu nữa…
Hết chương .