Giới Thần

chương 12: tỉnh rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy cha nằm thiếp đi trên giường mẹ, giọt nước mắt còn vương trên gò má. Trí tim Thu như thắt lại, nước mắt trực trào.

Thu nghẹn ngào đặt hộp cơm xuống rôi đến bên cạnh cha, khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt

Cô đau đơn đến bên giường nắm bàn tay mềm nhũn của mẹ.

Trong trạng thái nửa thực vật, mẹ cô đã gần như đã chết, sở dĩ tim còn đập đó là do máy móc trợ giúp mà thôi.

"Hân...em...em phải không...ha...em tỉnh rồi phải không....hjhj....ah...oaaa..huhu...em.." trong giọng nói mớ đầy chua sót của hà phàm.

Lúc lại cười lúc lại khóc, nghẹn ngào như con thú bị tổn thương. Khóc lóc rét lạnh trong đem tối cô quạnh.

Thu ôm chầm lấy người cha gầy gò, ôm chặt vào lòng, 2 cha con run rẩy bi thương trên giường bệnh.

"Thu...con..con bớt đau thương...mẹ con...sẽ tỉnh lại thôi...sẽ tỉnh mà.."

"Oaaaâ....aahhh..." thu khoc lớn

"Rồi gia đình chúng ta sẽ lại..lại như xưa..nín đi con...ngoan..." ông khuyên con nín khóc, nhưng tiếc rằng chính ông cũng phải đang mếu máo để nói ra điều đó.

Lời nói mếu với kẻ khóc thì làm gì có sức thuyết phục được.

Nhưng trong lúc bi thương thăm thẳm này, không hiểu sao bỗng nhiên thu lại nhớ tới 1 người.

1 người con trai, không hiểu sao tự nhiên trái tim lại hơi ấm áp lại.

Khuôn mặt hắn, nét mặt, nụ cười..cử chỉ...lời nói...ah...và cả...lá phù.

Miệng cô nín khóc ngay, nhanh như 1 diễn viên chuyên nghiệp vừa kết thúc vai diễn. Mắt cô mông lung, mờ mịt rồi lại như hé ra tia hi vọng.

Người cha bên cạnh cũng bất ngờ, ta nãy giờ khuyên răn muốn chết, sao muốn nín là nín liền vậy mém nữa làm ta giật mình

Thu quẹt quệt nước mắt nước mũi trên mặt, vội vàng đứng dậy, tay sờ túi quần móc ra 1 lá phù mầu bạc trắng, trước ánh đèn huỳnh quang nét hoa văn mầu vàng ẩn hiện bên trên phù, sống động như muốn nhẩy ra.

Bây giờ cô mới kịp nhìn thấy nó, và biết thì ra nó lại xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không thô thiển như cái nhìn đầu tiên.

Như 1 hồ cá, có vô số cá bơi lặn, sống động như 1 bức tranh 3d lại như 1 kì quan trong phim ảnh thần thoại. Càng nhìn càng thích mắt, nhưng cô còn chưa biết chỉ chớp mắt hình ảnh vừa nhìn thấy liền quên ngay như chưa từng xem

"Con gái...đây là cái gì...là bùa của mấy tên lừa đảo sao...con còn tin mấy cái này sao..."

"Cha biết..mẹ con như thế con rất đau lòng...nhưng dù thế nào thì vẫn có bác sĩ...mấy thứ này làm sao có thể tin bậy được...nghe lời cha...vứt nó đi"

"Cha..tin con một lần đi...con có cảm giác..." thu chưa nói xong đã bị cắt lời

"Thu..bùa chú mà cứu được người thì còn có bác sĩ làm gì hả con..."

"Cha...nhưng mà.."

"Nghe lời cha...vứt đi.."

Chung quy lại cũng chỉ vì hà phàm đã không dám cho mình hi vọng nữa, và cả con gái cũng vậy, tại vì chút hi vọng nhỏ nhoi mà lại bị dập tắt thì sẽ càng đau đớn hơn

Nhưng mà thu không hề có ý định nghe lời ông, đây la ̀lần đầu tiên trong đời ông chứng kiến điều đó.

Trong mắt thu là sự kiên định, tay nắm chặt lá phù như 1 con cá còn sống đang há miệng thở

"Nhớ lấy..dán lên trán.." lời nói của thiên còn văng vẳng bên tai

Thu bước vững vàng đi tới, bước qua người cha đang dùng bộ mặt thẫn thờ nhìn mình.

Thu bất chấp, bước tới..trong lòng vẫn tự cho mình 1 lý do.."hắn sẽ không lừa ta..hắn không hề lấy tiền ..và..hắn đẹp trai như vậy...sao lại lừa ta chứ.."

Bàn tay vừa dán lá phù lên trán mẹ, thu vội nhắm chặt 2 mắt, giống như chờ đợi kì tích sẽ sinh ra sau khi mở mắt, lại như che đi sợ hãi nếu bị người nào đó lừa.

Lại vừa lo lắng cho mẹ, vừa sợ cha chửi...chỉ 1 cái nhắm mắt này đủ thứ ngổn ngang trong lòng thu như 1 chiến trường chưa dọn sạch

Cô hé 2 mắt, và ngón tay đang bưng kín mặt ra 1 chút rồi lại sợ hãi che kín.

Trước ánh mắt kì lạ của người cha, thu lại hé mắt ra

Lá phù vẫn nằm yên tĩnh trên trán mẹ, dường như không hề có chuyện gì xẩy ra

Không hề có ánh sáng, không có điện xẹt, không có nước, không có lửa... thiên địa dị tượng không có 1 cái gì, giống như 1 tờ giấy bình thường để trên trán 1 người vậy.

Trong mắt thu ánh lên sự thất vọng, tia hi vọng nhỏ bé của cô đã dập tắt chỉ còn lại tro tàn nguội lạnh, mắt cô hoàn toàn mất đi hào quang, nước mắt tuyệt vọng từ hốc mắt trào ra như suối tuôn không cách nào kìm lại.

Còn đối với cha cô hà phàm ông làm ra biểu hiện "quả là thế"

"Aii...cha biết...hi vọng nhỏ nếu bị dập tắt đi..sẽ rất đau lòng...cho nên cha mới cản con.."

"Tình hình của mẹ..Không phải con không hiểu...bác sĩ giỏi nhất của pháp cũng không có cách chữa.."

Thu chỉ biết nắm lấy bàn tay yếu mềm của mẹ mà nức nở, giọt nước mắt tuyệt vọng của 1 đứa con biết mình sắp mất đi người thân yêu nhất

"Cha đã nói với con...bùa chú cũng chỉ là tà đạo, dùng để lừa đảo người khác kiếm tiền mà thôi"

"Cha thấy con suốt ngày chỉ biết đi chùa, khấn phật, lậy bồ tát..nhưng rồi sao..mẹ con có tỉnh lại được không...không có..."

"Thu ah...mẹ con không còn nhiều thời gian nữa..hãy ở bên mẹ nhiều 1 chút...hãy chấp nhận sự thật đi....ahhh..đây.."

Bỗng nhiên 1 ánh sáng kì lạ hiện lên, rực rỡ và thánh khiết, dịu nhẹ mà ấm áp vào tận tâm trí con người.

Thu như bừng tỉnh từ cơn mê, ánh sáng chiếu sáng tới nơi cô gục đầu, chiếu rọi lên tâm hồn yếu ớt của cô làm ấm áp xoa dịu đi muộn phiền phức tạp trong trái tim cô.

Trong mắt vẫn còn nhòe nước mắt, cô mở to đôi mắt này ra biểu lộ ra sự ngac nhiên trước sự kì diệu phía trước này, miệng nhỏ cũng bắt đầu há to, sắc mặt kích động đỏ bừng, trông đáng yêu như 1 con mèo nhỏ

Lá phù..chính là lá phù đã phát ra ánh sáng đó

Ánh sáng thần kỳ đó chiếu tới làn da ngọc hân sau đó thấm sâu vào trong.

Ánh sáng chui vào trong đầu, bao phủ thân thể bà như 1 kén tằm mềm mại rồi làm như thể lột xác, ánh sáng vỡ ra những tia hào quang mầu vàng.

"Tit..tit...tit...tit. tit .tit..." tiếng tim đập từ máy điện tim nhảy lên, nhảy lên, nhanh dần, nhanh dần ...rồi ổn định đều đều...không còn hạ xuống nữa

Làn da trắng bạch cũng đã hồng hào, dưới ánh đèn như có 1 luồng ánh sáng đang chạy bên trong

Im lặng

Im lặng tuyệt đối

Trái tim hai cha con cũng quên mất nhịp đập, khi ánh sáng lặng đi, 2 cha con như ngơ ngác, mất đi năng lực suy nghĩ.

Toàn bộ gian phòng chỉ còn lại tiếng máy điện tim đang vang lên từng tiếng đập đều đặn, bây giờ tiếng động đó đặc biệt vang dội, nó như 1 hồi chuông vang vọng trong tâm linh yếu ớt của họ.

"Tim đập bình thường, tức là mạng sống bình thường.....a..aa..tức là mẹ con...mẹ con sẽ..."

Đối với ông, chỉ cần vợ còn sống là quá tốt rồi, không nhất thiết phải tỉnh. Trước tuyệt vọng lại tìm về chút may mắn, đó là hạnh phúc lớn lao vô cùng đối với kẻ như ông

"Đúng vậy...cha..tức là mẹ sẽ ..không chết.."

Nghe được điều này vào tai, đối với ông chẳng khác gì tiên âm, ông vội vàng run rẩy đến trước mặt vợ, nắm lấy bàn tay ấm áp đặt lên má.

Giọt lệ nam nhi bất chợt rơi xuống.

Ngay lúc đó, mắt ngọc hân bỗng giật giật

Hà thu nãy giờ luôn chú ý đến mẹ, thật ra trong lòng cô rất có hi vọng mẹ sẽ tỉnh lại, bởi vì cô tin vào lá phù thần kì đó, và ...và cũng tin luôn cả kẻ bán phù đẹp trai vừa gặp 1 lần.

Đó là 1 niềm tin khó hiểu từ trực giác của 1 người con gái.

May mắn, cái chớp mắt của mẹ đã vừa vặn bị cô nhìn thấy

Cơn xúc động như nước lũ xô vào bờ, 2 tay cô vội bịt lấy cái miệng đang nghẹn ngào

Rốt cuộc, mắt mẹ cô cũng nháy lại nháy lên, giật giật...rồi cuối cùng cũng từ từ mở ra.

"Mẹ.....oa...oa...ah" thu như 1 đứa con nít bị bắt nat, và thất lạc mẹ lâu ngày bỗng nhiên tìm lại thấy mẹ mình

Cô như 1 con mèo nhỏ rúc vào lòng mẹ khóc nức nở.

Bây giờ cha cô mới.ngỡ ngàng nhìn lại,..

Đôi mắt đó, đôi mắt đã nhắm lại gần 10 ngày trong tuyệt vọng của ông rốt cuộc đã mở ra

Nhìn sâu vào đôi mắt đó, gò má hốc hác của ông bỗng rạng rỡ.như mùa xuân, miệng còn nấc nấc nhưng không 1 chút bi thương mà tràn đầy hạnh phúc

Hạnh phúc khi 1 thứ vừa chuẩn bị mất đi bây giờ lại tìm lại.

Hạnh phúc của sự mất mát đã tìm về

"Cha...là mẹ...mẹ tỉnh rồi....hức hức..."

Bàn tay ông thoát khỏi trang thái cứng đờ, run rẩy đưa lên khuôn mặt vợ..."em...em phải không..."

Ngọc hân suy yếu nở 1 nụ cười an ủi, là nụ cười đầu tiên của cuộc sống mới, nụ cười của hạnh phúc đoàn viên, và cũng là nụ cười đẹp nhất trong tim 2 cha con.

...........

2 ngày sau, tại 1 biệt thự lớn ở quận 1, trong không khí rộn ràng vui vẻ. 1 căn nhà lớn chỉ có 4 người

1 người đàn ông đẹp trai nở nụ cười tươi rói nhìn vào bếp, quan sát 1 bóng hình thướt tha mặc cái váy hoa trắng đang qua lại nấu ăn trong bếp, đó chính là ngọc hân vừa xuất viện được 1 ngày, bên cạnh bà là 1 bà người ở tuổi chừng 4̉0 đang mặc tạp dề phụ dọn dẹp

Bên cạnh là 1 người con gái thanh xuân thổi 20 đẹp như thiên nga đang như đeo dính lên người mẹ.

"Mẹ..mẹ dừng tay tí đi.." thu ôm lấy vòng eo mẹ nũng nịu

Bị con gái bám dính, nhưng có vẻ bà không hề khó chịu, mặt vẫn vui vẻ cười nói tay vẫn nhanh nhẹ xào rau

"Uhm..mau nhặt tỏi cho mẹ.." đây là cách bà trị mấy kẻ chuyên bám dính như thu

"Uhmm...mẹ..."ấm ức bị tách ra thu xịu cái mặt. Tay lại bóc vỏ tỏi nhanh như cắt, sau đó mang mớ tỏi nhôm nhôm chưa sạch trở về vứt đó xong rồi lại ôm chặt lấy mẹ

Mẹ cô mắng nhẹ "Con nhặt thật là sạch...uhm..đi rửa cho mẹ khóm hành đi..."

"M.e.....ẹ..." thu kéo dài từ mẹ ra cả thước sau đó oán hận đi rửa hành

Thím trương giúp việc Bên cạnh chỉ nhìn mà cười cười. Gia đình này là vậy sống rất là tình cảm, cũng vì đó mà bà không thể bỏ việc được dù là dưới quê có việc gì. Chính bà là người ở nhưng vẫn giống như 1 thành viên trong nhà, vì vậy mà dù đang ở quê làm dỗ chồng mà cũng không thể bỏ được buổi tiệc hạnh phúc đoàn viên của bà chủ vừa bước qua lằn ranh sinh tử này.

Thu lại xong việc trở về, nhìn thấy dĩa rau xào thơm phức, mắt cô tinh nghịch nhúp 1 miếng vào miệng

Ăn vụng thành công.

Sau đó lại tiếp tục công tác bám dính chuyên nghiệp của mình.

Cha cô từ khi vợ tỉnh dậy, cái mặt vẫn hay cười ngây ngốc như vậy. đáng thương cho ông vị trí bên cạnh vợ đã bị tiểu yêu kia cướp đi vô lực dành lại.

Tới cả tối ngủ cũng không được ôm nhớ vợ muốn chết mà không làm được gì, cái cục nợ đó đuổi đi cũng không đi, thật là bám dính tới cực điểm

Thân nam nhi cũng ngại giành đồ với con cái, ráng chờ mấy.ngày chơi chán rồi nó sẽ nhường thôi..ông tự an ủi lòng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio