Giới Thần

quy tức công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiểu Thiên...con thật sự muốn làm như vậy hay sao" Tịnh lão hỏi.

"Nghĩa phụ....con có 1 điểm này không giống người,...con không có cách nào nhịn được khi thấy nhân mạng vô tội ngã xuống, kẻ địch lại hả hê....nghĩa phụ con xin lỗi vì lỗ mãng, nhưng lần này con không nhịn được....con muốn đại khai sát giới"

"Sống trong giang hồ...ta không cầu khoảnh khắc bình an phút chốc, đầu đao liếm máu....chỉ cầu 1 lần khoái ý ân cừu...nam nhi thiết huyết, chỉ có máu tươi của kẻ thù mới làm nên sự rắn rỏi...chết..có gì đáng sợ"

1 lời đầy khí thế hào hùng từ miệng Thiên phun ra, bất kể ai ở đây cũng đều máu nóng sôi trào, 2 lão Dịch lão và quỷ lão cũng hiện lên 1 tia thích thú tựa như bị kích phát ra huyết tính.

2 tiểu cô nương Ale, Axe và Trình Anh đều lấp láy tia sáng trong mắt, ánh mắt nhìn Thiên đầy si mê

"Hay....hay lắm...lão đệ...ngươi nói hay, biểu ca ta ủng hộ đệ hết mình, dù chết không từ nan" Tịnh Phú vỗ đùi cái "đét" bộc phát 1 câu.

"Uhm....nghĩa tử...con dù tuổi nhỏ nhưng trước giờ ta chưa bao giờ thiếu lòng tin ở con, con nói không sai....nam nhi là phải có nhiệt huyết...lần này quậy lớn cũng coi như con thay cha làm 1 việc cả đời ta chưa làm được đi....hahahahahaha"

"Uhm...Thiên nhi, con cứ thả tay mà làm, mấy lão đầu khốn kia giao cho 2 ta đi" Dịch lão nói. Trong giọng nói bình tĩnh của lão vẫn còn ẩn chứa 1 chút huyết tính phương cương.

Từ lần tặng quà trước, Dịch lão không thể nghi ngờ chính là người vô cùng cảm kích và 1 lòng kính trọng đối với Thiên. Kể cả Quỷ lão cũng không ngoại lệ.

2 cô gái Ale, Axe cũng nhẹ xiết chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt hiện lên sự kiên định.

Mấy ngày này nhờ có được mấy trăm đạo huyền phù trong đan điền trợ giúp, tiềm lực trong cơ thể họ đã được khai phát đến con số 330 tinh....1 con số khiến chính 2 nàng cũng vui mừng khiếp sợ.

Đến giai đoạn này, trong đan điền họ cũng đã bắt đầu thai nghén ra dị tượng. Tu vi tiến nhanh niềm tin liền tăng mạnh, can đảm cũng tăng cao.

"Uhm...lần này, có lẽ ta phải gặp 1 người rồi" Tịnh lão ngập ngừng.

Thiên mỉm cười 1 cái rồi nói toẹt ra "là hoàng thượng sao"

"Ờm....sao con biết"

Thiên xì mũi 1 cái nói "xì...cha là người giữ bí mật tốt lắm ấy...tấm kim bài kia đã bị con thấy, ưu đãi gì đó con cũng biết...chuyện đại sự như thế này, cha mà không đi gặp ông ta con mới thấy khó hiểu đó"

"Hahahaha....tiểu tử này, thật không dấu được con cái gì....đúng là hiểu lòng cha nhất cũng chỉ có mình con thôi đó....hahahaaha..." Tịnh lão cười 1 cách khoái trá.

"Uhm..mà cha nè...nhắc tào tháo, là tào tháo tới rồi đó"

"hả..." Tịnh lão chỉ vừa kịp ngoác miệng ra chưa kịp hỏi lại thì đã thấy 1 bóng đen dần dần bộc lộ ra quỳ 1 gối trên đất trịnh trọng nói.

"Hoàng Công tử nói không sai....Tịnh đại sư, ta tuân lệnh chúa thượng tới đây mời ngài và mọi người hồi cung"

"Hahahaha....tiểu tử Long Hoa này thật tin tức thật nhanh...tốt...vậy chúng ta đi thôi"

Nói đoạn, ông dẫn đầu bước đi trước.

Vị ảnh giả kia nhìn thấy Tịnh lão bước đi liền khép lại thân người, cả người liền dần biến mất, hơi thở hoàn toàn không còn sót lại 1 chút nào.

Ngay lúc mà hắn biến mất đó, quy nguyên đan điền của Thiên đã kịp sao chép hết thảy mọi giao động phù lực rồi phân tích.

Đạo phù văn ẩn thân trên hắc bào ảnh tử đó mặc thì Thiên không cần nhìn cũng biết, tại vì đó là 1 đạo huyền phẩm phù văn "tàng linh phù" mà hắn học được từ Tịnh lão, hiển nhiên là mấy bộ hắc y và nhóm "ảnh tử" quân đó cũng chính là tác phẩm của ông làm ra giúp Việt Hoàng.

Thứ Thiên quan tâm đó là môn công pháp mà tên ảnh tử đó tu luyện.

"Quy tức công" hẳn là 1 môn công pháp huyền phẩm có thể dấu hết mọi lực lượng và hơi thở vào trong không khí, hoàn toàn tàng hình.

Khi tu luyện công pháp này hoàn thiện ở giai đoạn luyện thể sẽ có thể hoàn toàn ẩn nấp vào môi trường mà thần thức vô cùng khó phát hiện, khi đạt tới nhân cảnh thì 1 thân sát khí cũng thu liễn hết vào thân, sinh mạng không còn 1 chút hơi thở, vật thể trên thân như vũ khí cũng vì vậy mà ẩn dấu hệt như chủ nhân. Đây chính là 1 môn công pháp trời sinh dành cho sát thủ.

Và hiển nhiên là vị ảnh tử đó cũng có được tu vi nhân cấp có thể hoàn toàn biến mất trong không khí như 1 hồn ma.

Công pháp này là 1 thứ phi thường thích hợp với Dạ Miêu, cho nên Thiên rất kiên nhẫn phân tích thu thập nó.

Lúc này, khi mà Tịnh lão mới chỉ bước được mấy bước chân, còn chưa ra tới cửa thì từ trên trời liền hạ xuống 1 tòa xa giá(giống như xe ngựa nhưng mà do người kéo) xa hoa lộng lẫy như 1 tòa tiểu cung điện.

Trên xa giá đều được khảm vàng dạm ngọc tỉ mỉ tinh tế, rồng phượng tỳ, hươu sống động như thật, dưới đáy xa giá là 6 đạo "phiêu phong phù" giúp nó bay trên không.

Phía trước, bên cạnh, đằng sau là 8 mỹ nữ xinh đẹp nắm lấy 8 sợi tơ lụa mầu xanh nối thẳng vào xa giá kéo đi.

Vừa gặp Tịnh lão, 8 nữ đều đồng loạt quỳ 1 gối thánh thót hô.

"Mời Đại sư nhập kiệu" sau đó trên xa giá mở ra 3 cánh cửa lớn lộ ra không gian rộng rãi bên trong.

Tịnh lão dẫn đầu đoàn người tiến vào trong rồi đến Thiên và mọi người. Xa giá đóng cửa phiêu phù lên cao, bát nữ liền ngự không kéo kiệu, bên ngoài 1 đoàn nhân mã đánh nhạc lễ tung hoa...khung cảnh rầm rộ đến khiếp người.

Bên trong kiệu.

"Wao...thật là sa hoa...từ trong này nhìn ra thật là đã" Ale lần đầu nhìn thấy tràng cảnh này, tâm tư rạo rực không nhịn được hô lên.

Lúc này Thiên nói.

"Danh vọng chỉ là phù du....tiền tài như nước đổ...2 thứ đó là hấp dẫn nhất đối với con người....nhưng cũng là thứ đáng sợ nhất....là thứ rẻ tiền nhất của nhân sinh....không đáng giá nhất của con người"

1 lời thấm thía nói ra khiến không khí trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc, gần như bất kỳ ai ở đây cũng đều đang chiêm nghiệm 1 câu nói đó của Thiên. Đặc biệt là cô nương Trình Anh.

"Thiên ca....huynh yên tâm đi, muội biết thứ quý giá nhất của mình là gì mà....vì người đó, dù có chức vị thiên hậu 1 quốc đang chờ...muội cũng không cần"

Lời Axe nói có vẻ như có rất nhiều dụng ý, nhưng mà Thiên lại không hiểu được ý nghĩa câu đó.

Chỉ riêng có tiểu cô nương Trình Anh là hơi lấp láy tia sáng trong đáy mắt, nàng khẽ nhìn 2 cô bé đôi má phấn hồng kia lại nhìn Thiên 1 cái....không biết sao 2 má cũng thấy nóng ran lên.

"Tiểu Thiên....tào tháo là ai vậy" Nãy giờ Tịnh lão vẫn phân vân mãi 1 câu hỏi này.

Cũng phải thôi "tào tháo" là 1 nhân vật thời tam quốc không hề có trong lịch sử Thiên phù giới, làm sao mà Tịnh lão biết được.

"Uhm....là 1 vị vua vô cùng tài giỏi nhưng cũng cực kỳ đa nghi"

"Ah...vậy còn việc con khắc phù trên đất...đó là chuyện gì, sao con làm được"

"Đó là không gian phù văn....con không có khắc trên đất mà là khắc trong không gian"

"Nghĩa phụ....ngài hiểu rộng biết nhiều vậy ngài có biết ở đâu có những loại phù văn không gian hệ không"

"Ah...cái này...rất là hiếm có, theo ta được biết thì nguyên cả nam vực 13 quốc ta đều không có lấy 1 vị không gian giả, còn trong các đại môn phái thì không biết"

"Phải rồi, nghe nói dưới chân hoàng cung chính là 1 cái không gian phù văn tự nhiên tàn khuyết....vì là nó quá rách nát không còn 1 chút tác dụng nên đã bao nhiêu năm rồi không có ai nhớ tới điều này nữa"

"Uhm...vậy để lần này nhập cung, con thử đi xem 1 chút"

.......

Lúc này ngoài thành tây, ngay tại vị trí Vũ Thiên Hoa trần truồng quằn quại nằm đó, 2 vị cường giả đã xuất hiện.

Ở đây bây giờ đã không còn 1 mống người qua lại, lại càng không có bất kỳ ai đứng xem chỉ trỏ nữa, ở xung quanh thậm chí 200 căn nhà thường dân còn bị cưỡng ép đập nát bấy không cho 1 ai sinh sống xung quanh.

Có thể nói, xung quanh phạm vi 300 mét bán kính chỗ này hiện đã không còn bất kỳ 1 sinh vật sống nào.

"hừ....ta không tin là không phá được cái màng tồi tàn này....phíc lịch lôi hỏa kiếm....phá cho ta.."

"Keng...hự..." đây...

"Cửu lão đầu, ta thấy cái phù văn này kỳ dị vô cùng....vật kỳ dị...thì phải dùng cách kỳ dị để mở, ngươi có trảm nữa thì cũng vậy cả thôi"

- ta không tin, kiếm của Vũ gia ta là lấy lực phá vạn pháp...1 kiếm bổ ra không gì không phá....chỉ là lực lượng ta không đủ, nếu không...nhất định sẽ bổ được.

- Uhm...nhưng mà vấn đề đó là đại thiếu có thể chịu được đến lúc nào thôi kìa....không lẽ chúng ta tay không đi về.

- Không được....ta về mời lão tổ...chỉ có thực lực địa cấp mới có hi vọng trảm nát được cái mai rùa này thôi.

- Được...

......

Đừng xem thường 1 đạo không gian phù văn mà Thiên vẽ ra này, nó chính là tinh tuý của "không gian tụ lý" và "không gian lao tù" kết hợp ra không những có thể phong bế không gian, mà còn có thể cách biệt 1 nhóm không gian.

Nhìn Vũ Thiên Hoa thì đang ở ngay trước mặt đây nhưng thực tế hắn sớm đã đến 1 nơi hoàn toàn khác...ở tận sâu trong Vô Tận Sâm Lâm, nơi mà Thiên vừa ra từ đó.

Ở không gian này, không khí sẽ chỉ đủ cung cấp đủ cho hắn không chết, nhưng cơ thể hắn lại không ngừng lâm vào cảnh thiếu không khí trầm trọng.

Giống hệt như lúc ngươi sắp chết đuối lại được thở 1 ngụm, sau đó lại bị dìm xuống, sau đó đang lúc sắp chết lại được thở 1 ngụm rồi lại bị dìm xuống....muốn chết chết không được, muốn sống sống không xong....tuyệt vọng...bi quan...sợ hãi....bất lực... không ngừng kéo tới. Đó mới chân chính là địa ngục nhân sinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio