Giới Thần

chương 569: tiện danh "buồn nôn tiểu tử"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên kiếm môn thiết kế cửa ải thứ 3 này mục đích chính là để thử ngộ tính của 1 đệ tử.

Đầu tiên là thử độ kiên nhẫn, bình tĩnh, tỉ mỉ và khả năng phù hợp công pháp của tu luyện giả qua "chân thật chi nhãn"

Sau đó là vận dụng chân thật chi nhãn này để quan trắc "thiên điệp tróc thủ" để vừa thử thành quả tu luyện chân thật chi nhãn mà vừa thử ngộ tính với vũ kỹ.

Thật là 1 bện pháp rất lưỡng toàn kỳ bỉ. Người lộn xộn không có đủ những thứ cần thiết này thì thành quả tương lai cũng không cao, thu vào môn phái cũng không có tác dụng.

Ải thứ nhất yêu cầu về căn cốt lực lượng.

Ải thứ 2 thử về nghị lực và ý chí.

Ải thứ 3 lại thử về ngộ tính

Chỉ khi nào có thể vượt qua được cả 3 ải này thì mới có thể đạt yêu cầu tuyển nhập đệ tử

Việc tuyển chọn như vậy, chính là 1 cách có thể chọn ra toàn những kỳ tài hiếm có trong nhân gian, không 1 chút sai sót

Lúc mà Thiên đọc xong "thiên thủ tróc điệp" thì tên Trương Đại Không kia đã tu luyện được xong tầng 1 "chân thật chi nhãn" bắt đầu đứng lên đi tới chỗ bia đá Thiên đang đứng.

Thiên cũng rất biết ý liền dời chân nhường chỗ đi qua 1 bên.

Ở bên 1 góc, Thiên chậm rãi nhớ lại yếu quyết "thiên thủ tróc điệp" rồi lâm vào trạng thái tu luyện.

Suốt 15 phút sau hắn mới mở ra đôi mắt, bàn tay chậm rãi vung ra, tay phải vừa vung liền để lại 1 đạo tàn ảnh lưu mãi không tan trong không trung chân thật tới mức khiến người xem không hề phân biệt được đó là tàn ảnh hay chân thủ.

Tay phải đưa ra xong lại tới tay trái....rồi lại tới tay phải, hắn giống hệt như 1 tên điên cứ đứng đó vung tay rồi lại vung tay trông thật ngờ nghệt tới khiến người buồn cười.

Nhưng mà không có ai biết rằng mỗi lần vung tay lên đó của hắn là trọn vẹn 600 bàn tay chồng điệp lên nhau.

600 bàn tay cùng điệp gia chồng chéo lên nhau để tạo ra 1 lần 600 đạo tàn ảnh cũng chồng chất lên nhau.

Hỏi tại sao nó không chân thật, hỏi sao nó không lưu mãi không tan trong không trung.

Bàn tay Thiên vốn dĩ chỉ đưa ra 1 cái liền thu lại....chỉ 1 cái đưa ra này nhưng lại là trọn vẹn 600 lần chồng chất lên nhau.

Nếu mỗi đấm ẩn chứa 100 tinh lực lượng. Mà rời rạc đấm lên 1 chỗ thì sẽ không gây quá nhiều ảnh hưởng.

Nhưng nếu 600 đấm liên tục, mỗi đấm chứa 100 tinh lực lượng thì chuyện này cũng không khác gì được tăng lên theo cấp số cộng.

Lúc đó 100 tinh x 600 lần sẽ là 60.000 tinh. Thử hỏi làm sao bộ vũ kỹ này có đẳng cấp không cao.

Trực tiếp tăng lên mấy trăm lần lực lượng thử hỏi đây là con số khủng bố tới cỡ nào.

Nhưng tay Thiên vẫn không hề dừng lại, loại vũ kỹ thần kỳ như vậy không luyện thì thật là uổng.

Trực tiếp bỏ qua những giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ....cũng chẳng cần phải điệp gia 10 lần...hay 50 lần, hắn điệp gia 1 lần đầu tiên là 600 lần sau đó không ngừng tăng lên.

620....650....700...720...đến khi điệp gia tới 800 lần thì tựa như đã đạt đến cực hạn, lực tay có vẻ không đủ, gân mạch không chịu nổi.

Thiên thở dài 1 cái cảm thán bản thân mình luyện thể cũng thật hơi chậm....đến giờ phút này mà vẫn chưa hoàn thành luyện đến cả gân mạch.

Hắn không hề biết rằng loại luyện thể có thể 1 ngày tăng tới 400, 500 tinh lực lượng như hắn là chuyện khủng khiếp tới cỡ nào.

Khi tay hắn điệp gia càng nhiều thì động tác tay lại càng trở càng nhanh, nhưng khi người nhìn vào lại cảm thấy hắn quá chậm...chậm tới nỗi khiến người muốn tức giận....vũ kỹ mà thế này thì còn làm ăn được gì.

Những người ở đây xem vào mắt đều cảm thấy 1 trận ngứa ngáy, có người thấy hắn vậy còn buồn nôn muốn nhảy lên chửi rủa.

Thái độ ngớ ngẩn Thiên không ngờ lại cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt 30 phút không ngừng nghỉ, sau đó xong việc thậm chí còn thở dài 1 cái khiến người khác nhìn thấy mà có cảm giác khó chịu muốn nôn mửa.

Tất nhiên, tại vì họ đều là những kẻ luôn xem mình là thiên tài và họ dùng cặp mắt thiên tài ngu xuẩn này để nhìn 1 tên phế vật luyện võ 1 cách ngu xuẩn vượt mức bình thường. Cặp mắt của họ mới sinh ra sự khó chịu đó nhưng mà họ....thật ra mới chính là những kẻ ngu xuẩn, ngu xuẩn tới mức không hiểu được cái gì.

Càng đáng hận hơn đó là sau khi Thiên dừng tay lại bắt đầu đưa chân ra....lại tiếp tục vung chân.

Động tác ngờ nghệch này lại 1 lần nữa diễn ra, cái kiểu ngu ngu mà lại phàm phu tục tử đến mức khiến người xem muốn xịt máu mũi.

- Khốn kiếp, cái tên ngu xuẩn này là con nhà ai sao lại có thể khiến người buồn nôn đến như vậy.

- Không được rồi, ta không nhịn được nữa không xem thì ngứa ngáy mà xem thì khó chịu tới như vậy...ta phải đi ngăn cản hắn lại....hừ.

- Tên khốn này, ta nhớ kỹ mặt hắn...ta nhớ kỹ, sau này mà gặp hắn ở đâu là ta phải tránh đi thật xa.

Lúc này tên sư huynh Thiên Kiếm Môn tức giận chỉ tới.

"Khốn kiếp, phế vật....lập tức cút cho ta"

Giống như tiếng hét của vị sư huynh này có uy lực rất gê gớm. Chỉ thấy hắn vừa hét lên xong thì Thiên cũng chậm rãi dừng chân rồi đứng thẳng người bước ra.

Tốn trọn vẹn hơn 1 giờ đồng hồ để luyện "thiên thủ tróc điệp" bây giờ quay lại thì tên Trương Đại Không kia cũng đã luyện ra được 11 lần điệp gia rồi đứng lên đi tới 1 bức tường sắt phía ngoài cửa.

"Làm đi..." vị sư huynh kia nói hắn.

Trương Đại Không bước tới bức tường sau đó lấy thế trụ vững trên đất, tay phải vận động mấy cái rồi chậm rãi nắm lại thành đấm.

Phía bức tường đã có sẵn 1 chỗ lõm cho thí luyện giả đánh vào.

"Rầm...binh...binh...binh...binh" liên tiếp những âm thanh chát chúa vang lên kéo theo đó là đừng đạo từng đạo tàn ảnh đại quyền hiện lên trong không trung.

"Binh..." 1 âm thanh cuối cùng vang lên xong, Trương Đại Không cũng thu quyền về, ánh mắt nhìn về con số đỏ chói đang hiện lên trên 1 cái cột.

"12....là 12 lần điệp gia, dùng nửa giờ để luyện ra 12 lần điệp gia, ngộ tính thiên tài khó gặp....hợp cách"

Thỏa mãn cười 1 cái, Trương Đại Không quảnh mặt đi ra, ngay lúc này lại gặp Thiên sau đó hắn lại nhường đường bước ra 1 bước.

Lúc 2 người giáp mặt nhau, hình thể chênh lệch giống hệt như 1 người khổng lồ và người tí hon khiến người khác nhìn Thiên lại càng thêm khó ưa, khó nhịn cơn ngứa răng muốn chửi thề 1 tiếng

"Mẹ nó...thật là tiện" họ cũng không hề biết rằng, nếu như là chính họ mà đứng thay chỗ Thiên thì cũng không khác hắn là mấy.

Kẻ đời là thế, gét ai thì có lý cũng không ưa....làm đúng cũng ngứa mắt. Mình còn tệ hơn nhưng vẫn thấy gét.

Vị sư huynh Thiên Kiếm Môn kia lại 1 lần nữa 2mắt muốn phún hỏa nhìn Thiên miệng gầm lên.

"Nhanh lên rồi cút"

Thiên lắc đầu 1 cái khó hiểu, không hiểu mình không có duyên lắm với môn phái này hay sao ấy chứ, sao ăn rồi cứ bị chửi miết vậy ah.

Bước tới, Thiên cũng chẳng thủ thế gì cả tay phải hắn lại làm cái động tác khiến người khác muốn xịt máu cam đó mà vung lên.

"B..i..n..h..." không nhiều không ít, chỉ 1 tiếng vang duy nhất, nếu người tỉnh táo thì sẽ thấy tiếng kêu này vang rất lâu mới dừng, còn cánh tay Thiên vừa vung lên đã sớm rút về từ lâu.

Đáng tiếc mà mấy tên bợm này lại không có 1 ai bình tĩnh, khi mà động tác buồn nôn của Thiên vung lên...cả lút bọn chúng đã thấy thấy trong người nôn nao, cơn buồn ói nhịn nãy giờ bây giờ lại muốn tái phát, xúc động muốn giết người cũng sinh ra

"Tên khốn này...ta muốn giết hắn"

"Ta cũng không nhịn được rồi...ta bỏ thi, toa lét ở hướng nào vậy"

...

Vị sư huynh đang định hét lên 1 tiếng chửi rủa đuổi Thiên đi thì bất chợt nhìn tới con số trên cột, lời nói vừa định phun ra liền vội nuốt vào

"Một...một trăm...100 lần điệp gia, tiểu tử khốn...ngươi...hợp cách"

Lời vừa thốt ra ngay cả Trương Đại Không cũng không nhịn được quay lại nhìn Thiên thêm mấy lần.

Lúc Thiên bước ra ngoài, danh tiếng "buồn nôn tiểu tử" của hắn cũng lập tức vang xa.

Còn Thiên lại rất vô tư tiếp nhận ánh mắt chỉ trỏ của kẻ khác mà lòng vẫn vui phơi phới chuẩn bị kiếm 1 chỗ kiểm kê thu hoạch.

Ngay lúc này đây, 1 trận tiếng la hét rầm trời vang lên kéo theo đó là 1 trận trời sụp đất nứt vang lên tại khu thí luyện thứ 2.

"Ahhhhhh....đây là sao....đây là sao....lĩnh vực của ta...lĩnh vực của ta đâu...tại sao lúc đầu ta chỉ dùng không tới nửa thành, sao bây giờ lại là 10 thành....tại sao bây giờ.....ahhhhh...ngay cả 1 thành cũng không cảm nhận được"

"Kẻ nào....là kẻ nào....là tên đạo tặc nào....ta thề nhất định sẽ bằm thây vạn đoạn hắn ra....rốt cuộc đã dùng thủ đoạn đê tiện nào...."

Thiên ở xa nhìn tới 1 mảnh cát bay đá chạy ở phía đó mà thầm cảm thán "ru ngủ...đã ngủ tới suốt 2 giờ mới phát hiện ra...ngươi ngu xuẩn, chứ không phải tại ta đâu nha"

Thiên rất là vô tội nói 1 câu phủi sạch mọi tội ác tày đình vừa gây ra.

"Ah...Thiên ca, sao huynh ra trễ vậy...huynh đói bụng chưa" lúc này Ale chạy tới nói.

"Ah...gặp được chút chuyện hay ho cho nên ở lại chút...hahahaaha"

2 cô bé này thấy nụ cười của hắn liền vui vẻ lây chúm chím cười 1 cái.

"Thấy huynh vui như vậy, hẳn là kết quả cũng rất cao phải không"

"Ờ...dở tệ ah, còn 2 nàng thì sao"

"dạ...cũng tạm được, đủ qua cửa ah..hihi"

"Chớ xạo ta...mau nói"

"Ah...muội nói, muội nói...Axe tỷ có 363 tinh lực lượng, 14 lần điệp gia"

"Uhm...còn nàng"

"Muội...muội cũng hệt vậy"

"Uhm...tốt lắm, ngày mai tỷ thí tốt 1 chút là chắc chắn sẽ được làm nội môn đệ tử...coi như cũng có chỗ gửi gắm rồi đó...hahahahaaha"

2 cô bé này nhận được lời khen của Thiên liền thấy sung sướng không gì tả xiết, chỉ tiếc cái là không nhìn thấy được bộ mặt ngạc nhiên của hắn nên trong lòng hơi khó hiểu.

"Không lẽ 363 tinh lực lượng mà vẫn chưa đủ kinh thế hãi tục sao"

Còn nhớ lúc mà con số này được đọc lên, nguyên cả tòa thí luyện đài đều trợn mắt lên khiếp đảm suốt 1 buổi ah, cả vị ca ca Thiên Kiếm Môn kia cũng vô cùng khách khí khen 1 câu "tuyệt thế kỳ tài...ngàn năm có 1"

Lúc đó nàng chỉ hận không thể nhảy ngay tới trước mặt Thiên mà khoe khoang 1 hồi nghe hắn tấm tắc khen 1 trận thỏa mãn lòng hư vinh nhỏ bé.

Nào ngờ bây giờ gặp nhau, hắn 1 chút bất ngờ cũng không có ah, đây là tại sao.

Phải biết rằng nha, vị chưởng môn Thiên Kiếm Môn kia là tuyệt thế kỳ tài vạn năm có 1 trong Thiên Phù giới cũng chỉ có 380 tinh lực lượng mà thôi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio