Giới Thần

hủ thi vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hừ....bất quá chỉ là một trung hạ đẳng gia tộc mà cũng dám hò hét trước mặt ta..." Thu Vô Mệnh khinh thường nhìn Dương Phàm sau đó lại quay mặt sang nhìn Thiên.

"Dương Tiêu...ngươi mang bảo vật tại thân, nếu hiến lên Thu gia nhất định sẽ nhận được lợi ích còn lớn hơn gấp nhiều lần với Dương gia, đồng thời cũng chỉ có Thu gia là có thể bảo vệ được ngươi....bảo vật là con dao hai lưỡi, ngươi chỉ là một con dán nhỏ bé làm sao đủ tư cách nắm giữ nó...còn mang bảo vật tại người cũng có nghĩa là ngươi vĩnh viễn không có đất dung thân"

Những bảo vật tới cỡ này cho dù là lạnh lùng hung tàn như Thu Vô Mệnh cũng không nhịn được phải chiêu dụ mua chuộc.

Dù sao thì kho báu dễ đoạt nhưng trận pháp thì khó thu. Một người sở hữu trận thư cũng không phải sẽ nhận được truyền thừa lại càng muôn vàn khó khăn trắc trở mới ngộ được trận pháp bên trong.

Thiên phẩm trận pháp. Chỉ mấy chữ này thôi nhưng không phải chuyện đùa

Tại vì một cường giả thiên cảnh thật sự là rất ít nhưng cũng không phải hiếm hoi, thực lực mạnh yếu đủ loại nhưng thiên phẩm bảo vật lại là vô cùng hiếm hoi và đáng sợ, thiên trận lại càng là thứ thần bí đáng sợ mà hiếm hoi mạnh mẽ đến cùng cực.

Không nói chơi, một cái thánh trận đỉnh đã có đủ năng lực giam nhốt hoặc giết chết thần nhân.

Vậy một cái Thiên Trận sẽ càng có uy lực tới cỡ nào...thần nhân sao, e rằng chỉ có đi mà không có về ah.

Xưa nay thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất và trận pháp chính là như vậy. Dù là cấp bậc thiên thần cũng không có bao nhiêu kiến thức hiểu biết về nó và năng lực phá giải trận pháp sao....đó lại càng là chuyện ngoài năng lực của cả thần cảnh.

Trận pháp từ đó mà trở thành thứ vạn người thèm muốn, vạn địch nan tiến, mạnh mẽ mà thần bí đến mức gần như vô địch.

Thu gia, một gia tộc hùng mạnh thuộc top 10 tại thượng thiên vực nhưng mà trước một tòa thiên trận, nó như cũ vẫn chỉ là nhỏ bé...dù có hùng mạnh nữa thì vẫn phải nô dịch trước nó.

"Oh....mang bảo vật dâng cho kẻ thù giết mẹ để đổi lại mấy đồng tiền rách bố thí sao?"

"Còn các ngươi....vì bảo vật mà cam tâm đưa kẻ thù vào nhà mà trọng dụng nuôi dưỡng sao....nhân phẩm của các ngươi rẻ mạt đến như vậy sao....thượng tầng gia tộc các ngươi không phải rất là tự cao tự đại xem mình là nhất đó sao"

Thiên mỉa mai

"Uhm...Dương huynh đệ..." Thiên hướng mắt nhìn Dương Phàm làm ra thái độ không xem hắn ra gì nói

"Thu Vô Mệnh này là kẻ thù của ta....Dương gia các ngươi cũng muốn bảo vật vậy thì chí ít cũng phải giúp ta giải quyết hắn ah, nếu không thì...ta thật không có đủ tự tin theo các ngươi"

Châm ngòi li dán, mồi câu lớn vốn đã đủ để máu tanh vấy đỏ trường không nhưng còn một mồi lửa nhỏ nữa thôi sẽ đủ bùng phát chiến hỏa.

Bị cách xưng hô "dương huynh đệ" này làm cho tức giận, Dương Phàm mắt như phún lửa nhìn tới Thiên.

"Tiểu tử....biết tôn ti một chút, chớ quên ngươi là bối phận gì, lại thêm ngươi mắt đen tóc đen của hạ đẳng tộc....xưng huynh đệ với ta, ngươi không đủ tư cách"

"Nhớ lấy cho ta....làm tiểu bối thì phải biết điều, nếu không sẽ không sống tốt được đâu..hừ"

Giọng Dương Phàm hét chói tai, hỏa lực trên thân bộc phát như hung thần nổi giận.

Trước cơn thịnh nộ của hắn, Thiên vẫn bình chân như vại đứng đó.

"Lại dọa nạt ta rồi....Dương lão đầu ah, ngươi thật sự cũng không biết cách làm người đó nha...làm hứng thú hợp tác của ta nghiêm trọng tụt giảm ah, ta cảm thấy mình đang bị tổn thương"

Thiên trực tiếp đổi cách xưng hô từ "dương huynh đệ" thành "dương lão đầu" rất rõ ràng là càng thêm "không biết điều" hơn nữa

"Tiện nhân...ngươi..."

Dương Phàm lại một lần nữa bị nghẹn họng, ánh mắt như phún lửa nhìn chòng chọc tới Thiên.

"Hợp tác...ngươi đã là người mang họ Dương, thì dù không muốn hợp tác....cũng phải hợp tác, là con cháu thì....vẫn phải ngoan ngoãn..." giọng hắn băng hàn vang lên sau đó hướng mắt tới Thu Vô Mệnh.

"Thu Vô Mệnh...ngươi nhất quyết không lui..."

"Nhiều lời....Dương Tiêu này, hôm nay nếu hắn không phục thì ta sẽ mang xác hắn về...Dương gia các ngươi đã xác định làm địch của ta....vậy thì, chiến đi"

"Hahahahahaha....tốt, Dương Bân....giao hắn cho ngươi"

Dương phàm lấy ra một cái lệnh bài mầu ngăm đen lóe lên tia sáng đen kịt, nhìn thấy nó Dương Bân liền lóe một cái đã chụp lấy sau đó...

Dị biến liền sinh.

Chỉ thấy thân thể hắn ngay lập tức liền bị hắc khí bao phủ, trước ngực một đạo đen kịt hỏa diễm ma văn sáng lên.

Hắc hỏa này vừa ra liền khiến thiên địa như lâm vào hủy diệt thiên tai mà ầm ầm kẽo kẹt kêu lên.

Từ trên thân Dương Bân, một đôi cánh dơi to lớn đen kịt vừa mở ra liền che kín trời đất sau đó một đạo hắc hình biên bức dần hiện ra, với đôi mắt đỏ tươi rùng rợn cùng hàm răng trắng ởn tua tủa bạch nha khiến thân hình ma bức này hiện ra diện mạo liền khiến người rét run.

"Rézzzzzzzzzzzzzz.....kéc...." một đạo âm ba sóng âm tràn ra, khắp mảnh không gian lập tức liền tách tách vỡ tung sau đó mang theo khủng bố uy thế tràn tới chỗ Thu Vô Mệnh.

Co rụt lại ánh mắt, Thu Vô Mệnh lập tức vội vàng bứt ra khỏi một đám huyết quỷ sau đó ngự không tại bầu trời, đạo quỷ thảo dưới chân nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng khi mấy cái lá vươn ra lại có thể miễn cưỡng ngăn được hàng vạn tinh sóng âm ba lực.

"Ầm...ầm...ầm..." bầu trời lập tức muốn rung lên.

Ngay lúc này, một trận hủy diệt năng lượng lại trào ra từ những cái khe nhỏ trên chiếc lá quỷ thảo sau đó từ trên thân Thu Vô Mệnh phả ra khí tức như dời non lấp bể.

"Uỳnh....uỳnh.....uỳnh...."

Không gian như muốn nứt toác ra, một đạo ma quỷ chi lực như hãn hải thao thiên phún trào ra từ bầu trời sau đó.

"Graoooooooo....." một tiếng gầm rống rung trời bộc phát sau đó từ vô tận ma quỷ khí thể liền hiện ra một bộ cương thi lông lá xanh đen, thân thể to lớn khổng lồ, từ ngực phun ra nuốt vào một ngọn quỷ hỏa ẩn hàm thi khí nồng đậm cùng với phù văn mầu tro hiển nhiên đây cũng là một loại thiên địa dị hỏa phẩm cấp cực cao, còn cao hơn đạo dị ma hỏa trên thân ma bức kia.

"Ah...quái vật.." nhìn thấy sự khủng khiếp của nó, mấy nữ nhân liền nép sát vào người Thiên hét lên sợ hãi

"Phệ ma bức...ngươi nhất định muốn cùng bổn vương là địch" giọng nói ồm ồm cứng ngắc mà rợn tóc gáy từ miệng cương thi này vang lên khiến người nghe đều co rúm.

"Hủ Thi Vương....créczzzzzzzzc...."

Phệ Ma Bức chính là pháp giá ký kết với Dương Bân, loại ma vật địa ngục này là động vật máu lạnh, chỉ biết giết chóc không có tình cảm, trong thân còn có ma tính và sự điên cuồng bạo ngược của cả ma vật và hung thú, thấy đối thủ nó không nói 2 lời liền động cánh lao vào.

Lực lượng trên thân nó mạnh vô cùng, cánh dơi như chẻ dọc nửa bầu trời chém xuống khí thế như khai thiên tích địa.

"Uỳnh...tạch..." trên thân cả Cương Thi lẫn Ma Bức đều ẩn chứa phù văn pháp tắc tàn khuyết, khi va chạm vào nhau hủ thực thi độc pháp tắc trên thân Hủ Thi Vương có thể ăn mòn cả phần xương cánh Phệ Ma Bức cứng rắn.

Còn Phệ Ma Bức lại có năng lực phóng ra âm ba lực khủng khiếp gây nhiễu loạn tâm thần, chấn động nội phủ, xé nát màng tai.

Hình thể cả 2 đầu ma vật đều to lớn mạnh mẽ vô cùng, khởi đầu chúng dùng phương pháp cận thân bác chiến liền gần như cân sức ngang tài.

Có điều tại thời điểm trời sụp đất nứt này, Thiên lại đang thu lấy lợi ích to lớn không gì sánh được.

Chẳng mấy chốc Quy Nguyên Thụ liền mọc ra 2 cành lớn khác, một cành là ẩn chứa Cương Thi quỷ đạo, một cành là pháp tắc ma đạo, Thấu Thiên Kính hoạt động hết công suất, chúng thu thập pháp tắc lực lượng cùng với đồng hóa sao chép khí tức địa ngục từ chúng bổ dưỡng lại thân cây.

Khi quỷ chi(cành) này mọc ra, một chiếc lá liền mọc ra sau đó tự thành một giới dung nhập toàn bộ một đám Huyết Quỷ vào trong.

Đồng dạng là cả gốc quỷ thảo thần bí dưới chân Thu Vô Mệnh cũng đang bị nó tìm hiểu phân tích.

Địa ngục pháp tắc, mỗi loại đều không yếu hơn phàm gian pháp tắc cho nên khi chúng vừa hạ nhập phàm gian liền cấp tốc khiến pháp tắc nơi đây sinh ra kháng cự.

Trong thiên đạo tối tăm, một trận đại chiến tranh giành địa bàn liền sinh ra và Thiên...chính là con "chim sẻ" phía sau hưởng hết lợi ích.

Nhờ có sự kháng cự pháp tắc này mà quy mô trận đại chiến kinh thiên của 2 đầu ma vật liền bị thu nhỏ lại, sức hủy diệt giảm mạnh.

Bất quá trước uy lực mà phàm nhân vô pháp tưởng tượng được này, một đám thánh giả bên dưới vẫn tựa như giun dế mà sợ hãi.

Chỉ là trước bảo vật hấp dẫn, chúng như cũ vẫn không hề bỏ qua.

"Các ngươi thật sự muốn làm địch của Dương gia ta sao..." Dương Phàm có chút yếu thế quát nạt một đám thánh nhân Thiên gia, Hoàng gia, Vương gia, Ngũ Độc Môn.

"Không cần nói nhiều....tốc chiến tốc quyết.." khí thế trên thân Hoàng Siêu dâng lên mở miệng liền hiệu lệnh một đám thánh nhân xông lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio