Edit: Mộc
Vội buông Tiểu Niệm, đẩy Tình Không ra, anh đóng cửa phòng lại, chắc chắn rằng vật liệu cách âm vô cùng tốt mới dám nhận điện thoại, “Có việc gì không?” Anh nhận ra mình đang chột dạ đến mức tim cũng đập nhanh hơn. Đáng lẽ ra anh phải về nhà gặp cô. Cô từng nói rằng cô sẽ để ý…
“Ngay cả ngón tay của Tình Không cũng chưa chạm vào sao?” Sao có thể không chạm vào chứ? Vừa rồi Tình Không nhào vào lòng anh, đẩy ra thì không phải, không đẩy ra cũng không phải.
“Em không nghi ngờ, em để ý” khi cô nói câu ấy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Cảm xúc của vợ tôi không ổn định, vẫn gọi điện oán trách tôi không quan tâm cô ấy… Luôn vừa khóc vừa gây sự, suýt nữa đẻ non…” Những gì thư ký Lý từng nói không ngừng xoay quanh đầu anh.
“Ở đâu?” “Đang ở Mỹ!” Không biết vì sao, anh nói dối theo bản năng.
“Nước Mỹ…” Giọng nói của cô rõ ràng có chút run rẩy.
“Anh đang bận việc, phải họp ngay bây giờ, xong rồi sẽ… gọi điện cho em!” Phân trần xong, anh lập tức tắt điện thoại. Trái tim đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên anh nói dối cô, ngay chính anh cũng không biết mình bị làm sao?!
Mắt anh giật hai cái. Đau đầu vô cùng. Tình Không lại dán tới, dựa vào vai anh, khóc không ngừng.
. . . . . .
Ai cũng không nhìn thấy, ở cầu thang, một cô gái lạnh lùng đang đứng, lòng bàn tay nắm chặt di động, xoay người, tựa trên vách tường lạnh như băng.
Trái tim bị đâm một nhát đau đớn.
Anh nói dối cô…
Cô không nên tới đây! Cô không nên nghe lời khuyên của quản gia, dùng thân phận của thím dâu đến thăm đứa bé kia đang bị ốm!
Cô không nên nghe nghe người làm nói rằng cậu chủ đang ở đây, kích động đến mức gọi điện thoại cho anh.
Phụ nữ đã kết hôn, có phải nên mở một con mắt, nhắm một con mắt mới có thể hạnh phúc không?
Lòng của cô rất đau. Cô nghĩ bất kể xảy ra chuyện gì, ít nhất Phàn Dực Á sẽ không nói dối.
Cô nghĩ anh và những người đàn ông khác không giống nhau…
Ngẩng đầu lên, cô không được rơi nước mắt! Tuyệt đối không cho phép!
Vừa bình tĩnh lại, đang định bước xuống cầu thang, đi về nhà, bỗng nhiên nghe được một tiếng quát: “Sao trên tay Tiểu Niệm lại có vết bầm thế này? Có phải bị người khác ngược đãi không?” Giọng nói rất tức giận, rất giống một người cha đang lo lắng.
Khóe môi lạnh lùng khẽ cử động, máu của cô luôn luôn lạnh, cho nên lòng cô cũng là một mảnh lạnh như băng.
“Các người lập tức xuống đây!” Không biết anh gọi điện thoại cho ai, dập máy xong liền nôn nóng đi đi lại lại.
Không liên quan đến cô! Nhưng ngay trước cô, cha anh đang đi đến, tỏ vẻ chán ghét nhíu mày.
Giống như nhìn thấy sinh vật bẩn thỉu nhất trên thế giới, nhìn cô một cái, lạnh lùng đi qua. Mà mẹ anh lại vẫn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.
Trong phòng, giọng nói như nổi trận lôi đình vang lên, “Vì sao trên tay và người Tiểu Niệm lại như thế? Có phải có người ngược đãi con bé không?”
Bảo sao Tình Không luôn khóc, chắc là cũng nghi ngờ chuyện đó giống anh.
“Làm sao tôi biết được?! Tôi lại đi ngược đãi cháu gái mình à?” Cha anh cũng phát hỏa, lạnh lùng nhìn anh.
“Vậy cha giải thích đi!”
“Cha, là con chơi ở nhà trẻ, không cẩn thận bị ngã, không liên quan đến ông nội… Ông nội tốt với Tiểu Niệm lắm…” Tiểu Niệm lo lắng khóc lớn.
Thật cảm động, cha hiền con gái thảo.
Cô cảm thấy mình đang cảm động đến muốn vỗ tay.
Xoay người, cô đi ngang qua quý phu nhân, muốn đi khỏi đây.
Nếu không đi, cô thực sự sợ người rơi nước mắt sẽ là mình.
Hạ Vũ Mạt, yếu đuối là xa xỉ, thứ xa xỉ ấy cô không cần!
Trong lòng, cô tự nhắc đi nhắc lại cảnh cáo chính mình.
Kéo lấy áo cô, quý phu nhân khiêu khích, “Sao thế, như vậy đã sợ à?”
Mím môi, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đối diện với quý phu nhân.
“Đồ đê tiện, tôi nói rồi, cô sẽ không đắc ý được bao lâu!” Quý phu nhân cười vui sướng, “Con tôi cho rằng Tiểu Niệm bị ngược đãi, chắc chắn sẽ lo lắng ở lại đây! Đến lúc đó, ha ha… Tôi sẽ dạy Tình Không mấy chiêu quyến rũ đàn ông, nhìn cô có thể vui vẻ được bao lâu!” Chỉ cần giải quyết con đàn bà đê tiện ghê gớm này, đối với Tình Không ngu ngốc kia, quý phu nhân tin tưởng không cần một chiêu cũng có thể ném cô ta ra khỏi nhà chính.
Nếu không phải còn giá trị lợi dụng, bà đã chẳng chịu đựng thêm người đàn bà ngu ngốc như Tình Không.
Cô không đổi sắc mặt nhìn quý phu nhân, không nói một lời.
Ánh mắt lạnh lùng khủng khiếp khiến quý phu nhân vô cùng khó chịu, “Cô đúng là thứ đê tiện, nghĩ rằng dùng cái mặt xinh đẹp thì có thể vĩnh viễn khiến bảo bối nhà tôi khăng khăng một mực ở bên cô sao?!” ngay cả khóc cũng không biết khóc, nhìn thật chán ghét!
“Tránh ra đi! Cô cho mình là cô chủ thật à?! Đồ đê tiện! Cô còn chưa đủ tư cách đứng ở đây!” Quý phu nhân chán ghét đẩy cô một cái. Cô bị đẩy lùi đến bên bậc thang.
Dừng lại ở vị trí nguy hiểm. Nhưng giây tiếp theo, cô quyết tuyệt ngã xuống. Cầu thang khoảng bậc, một tiếng vang lớn, trán cô đập vào cột đá nghệ thuật. Máu tuôn như suối. “Người đàn bà này điên rồi! Ngươi đâu, mau tới đây!” Quý phu nhân sợ tới mức thét chói tai. Hai người đàn ông trong phòng cũng kinh hãi, vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy một màn kia, trái tim Phàn Dực Á gần như đã chết.
“Mạt Mạt!” Anh phát cuồng chạy về phía cô.
Còn chưa tới gần, cơ thể anh đã tự lo lắng muốn nâng cô dậy, lại bị cô lạnh lùng đẩy ra. Trán cô vỡ một vết lớn, máu tươi chảy đầy mặt, ngay cả quần áo cũng dính máu. Đập vào mắt thật đáng sợ.
“Tránh ra!” Âm điệu của cô rất lạnh, rất lạnh, giống như sắp chạm vào cô là con gián mà cả thế giới đều ghê tởm. Anh điên cuồng xé áo của mình, muốn cầm máu giúp cô.
“Mau tới giúp tôi! Mau tới giúp tôi!” Giọng anh gần như sắp khóc.
Anh kiêu ngạo như thế, lại cầu xin giúp đỡ với những người làm còn đang ngẩn ra.
“Phàn Dực Á, tránh ra!” Cô từ chối sự giúp đỡ của anh, chịu đựng đau đớn, cổ đẩy anh ra. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô chạy nhanh ra khỏi tòa nhà ăn thịt người này.
“Bệnh viện Nhân Ái.” Vừa lúc ở cửa có chiếc taxi, cô lấy lung tung một xấp tiền trong túi ra.
“Cô ơi, cô muốn xử lý vết thương trước không?” Cô bây giờ, trên mặt đầy máu làm cho người ta sợ hãi, lái xe không thể nào đoán nổi người phụ nữ đầy máu đáng sợ phía sau và ngôi sao lớn xinh đẹp cao quý là một người.
Đằng sau, một chiếc xe điên cuồng đuổi theo. Không ngừng ấn còi. Giống như kêu rên, giống như cầu xin tha thứ.
“Chạy nhanh lên! Tôi không muốn nhìn thấy anh ta!” Khi hai mắt lái xe mạo hiểm hưng phấn, những tờ tiền một trăm tệ không ngừng đưa tới.
Taxi tăng tốc độ, chiếc xe phía sau cũng điên cuồng lao theo.
Cô ngồi trong xe, kinh ngạc nhìn chính mình.
Ngay cả lông mi cũng dính máu.
Thế giới quanh cô giống như toàn một mảng máu tanh. Ấm ấm, thì ra, máu của cô cũng không lạnh.
Nhưng vì sao, vị của máu và nước mắt lại giống nhau như vậy.
Phàn Dực Á, con của anh, cứ thế ‘mất’ rồi.