Edit: Mộc
Du thuyền là biểu tượng của sự giàu có, mà phần lớn trong chiếc du thuyền khổng lồ và xa hoa nhất thế giới đều thuộc về thành viên hoàng thất.
Trong đó, chiếc du thuyền “Arabia Banda” của quốc vương Thần Y Abdulla là xa hoa nhất, là quà mừng sinh nhật cho con trai mình.
Tại Ả-rập, Arabia Banda có nghĩa là hạnh phúc, từ đó có thể thấy được sự yêu thương của quốc vương Thần Y Abdulla đối với đứa con duy nhất của mình.
Nghi thức hạ thủy “Arabia Banda” được tổ chức rất lớn.
Quốc vương Thần Y và vương phi đến từ phương đông cùng nắm tay của tiểu hoàng tử, công chúa Pakistan đi sau với vẻ mặt oán hận, nghe tiếng người dân hoan hô ở cảng.
Đã nửa tháng kể từ đêm xảy ra chuyện, sau đó Thần Y không đề cập gì nữa.
Anh cũng không có ý định vượt khỏi ranh giới với cô, nam nữ trên chiếc giường đôi vẫn là ‘bạn cùng giường’ như cũ.
Chỉ có điều, rất nhiều lúc cô lại thất thần, ánh mắt của Phàn Dực Á nhìn cô chăm chú khi bị kéo đi luôn ở trong đầu cô, không thể xua đi được.
Cô không thể giải thích với anh, cũng không cần thiết phải giải thích.
Cô gọi điện cho anh Đinh, sau khi xác nhận rằng Phàn Dực Á thật sự đã bình an về nước, trái tim bất an mới bình tĩnh trở lại.
Thần Y quả thật đã làm đúng như những gì đã nói với cô, không truy cứu thêm nữa.
Đối với sự hứa hẹn của Thần Y, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy không yên tâm mà đi xác thực.
Cô vẫn luôn hoàn toàn tin tưởng Thần Y, nhưng vì sao lần này lại không dám lơ là.
Đêm đó, cô muốn bảo vệ ai, cô hiểu rất rõ.
Nếu Thần Y bị thương, cô sẽ đau khổ, buồn bã, nhưng nếu người bị thương là Phàn Dực Á, cô sẽ… không chịu nổi.
Đây là sự khác biệt giữa thích và yêu, tình bạn và tình yêu.
. . . . . .
Hoàng thất Ả-rập có rất nhiều thành viên, thành viên hoàng tộc tham gia vào nội các, giành quyền khai thác dầu mỏ, giữ các chức vụ quan trọng trong quân đội, cảnh sát, càng giỏi trong việc xây dựng mạng lưới quan hệ trong giới kinh tế và chính trị trên toàn cầu.
Lần này quốc vương đưa hai vị vương phi và hoàng tử rời bến, thành viên hoàng thất được mời không quá trăm người.
Cho nên có thể thấy việc nhận được thiếp mời là việc vinh dự cỡ nào.
Nhưng kể cả những thành viên không được mời vẫn xếp hàng dài ở càng, vui vẻ đưa tiễn.
Giữa rất nhiều phụ nữ hoàng thất Ả-rập mặc đồ đen, liếc mắt một cái anh đã thấy được Saman bị bài xích ở một góc, đang cúi đầu.
Bàn tay bỗng xiết chặt một chút.
Chỉ một hành động nhỏ như thế cũng khiến Hạ Vũ Mạt đang bị anh ôm cảm nhận được.
“Điện hạ…” Giọng cô vẫn luôn lạnh lẽo nhưng cũng có ý lo lắng.
Thần Y cúi đầu, nhìn vào mắt Hạ Vũ Mạt, an ủi, “Mạt, đừng lo lắng… Trong mắt tôi đã có người phụ nữ khác…”
Cô biết, Thần Y đang nói đến cô.
Nhưng vì sao cô lại có ảo giác rằng cô và Thần Y bây giờ là hai diễn viên, muốn diễn một vở tình yêu, vì muốn có được hạnh phúc mà liều mạng ép mình phải nhập vai.
Thần Y quay đầu lại, nhìn không chớp mắt về phía trước, ép mình không được bị Saman hấp dẫn.
Nhưng lời đồn đại vẫn giống như sương mù tràn ngập trên bầu trời.
“Chậc chậc, Saman đã từ Anh về rồi kìa, một cô gái mà lại xuất đầu lộ diện đi du học, đúng là không biết thẹn!”
“Nghe nói năm ấy là quốc vương điện hạ đã sai người đưa cô ta đi đấy.”
“Đương nhiên rồi, trước kia khi Saman còn ở hoàng cung, ngày nào cũng như hình với bóng với quốc vương, cho dù hai người không có gì thì danh dự của cô ta cũng mất rồi, không đưa ra nước ngoài, ở trong nước có người đàn ông nào muốn lấy cô ta chứ?”
“Lúc ấy chúng ta còn tưởng rằng quốc vương sẽ lập cô ta làm phi chứ.” Một trận cười vang, có vẻ vui sướng khi người ta gặp nạn.
“Phì! Quốc vương tôn quý làm sao lại lập một đứa câm điếc làm phi chứ? Hơn nữa có tin đồn rằng Saman là con riêng của quốc vương trước đây đấy, quốc vương bây giờ hận chú mình như thế, làm sao lại lấy con gái ông ta được? Hơn nữa họ hàng gần cũng không thể kết hôn!”
“Ai nói họ hàng gần không thể kết hôn? Không phải hoàng tử Sultan cũng lấy em họ mình à? Hơn nữa trong hoàng tộc Ả-rập, họ hàng gần kết hôn cũng là chuyện rất phổ biến, có điều theo tôi thấy là Saman chỉ là đứa câm điếc, quốc vương điện hạ có chăng là chơi bời thôi, không thể nào lấy cô ta được!…”
“Thật ra Saman cũng rất đáng thương, nghe nói là bóng ma hoàng tử đã đẩy cô ta xuống nước, khiến cô ta bị sốt cao rồi trở thành điếc, hoàng tử điện hạ rất áy náy nên đã nhận cô ta làm em gái, tất cả mọi người đều nói đúng là trong họa có phúc!”
. . . . . .
Tuy rằng đám phụ nữ này chỉ lén nói chuyện với nhau nhưng lại không biết khống chế to nhỏ.
Chỉ có nhân vật chính đang ở trong đám đông, cụp mắt xuống, cố gắng diễn thật tốt vai ‘vừa câm vừa điếc’ của mình.
Người không thể bước đi nổi, ngược lại là Thần Y.
Anh buông tay Hạ Vũ Mạt, đi về phía cô gái câm điếc khiến người ta đau lòng kia.
Đôi giày da màu đen dừng lại trước mặt cô.
“Saman, ngẩng đầu lên!” Thần Y ra lệnh cho cô.
Anh đã dạy cô rất nhiều, đối với việc bị đối xử bất công, bị bắt nạt, nhất định phải phản kháng!
Bên tai Saman có đeo máy trợ thính, rõ ràng có thể nghe được lời nói của đám phụ nữ kia!
Rất nhiều lúc anh thường nghĩ, nếu có thể lấy một chút cứng cỏi của Hạ Vũ Mạt chia cho Saman thì thật tốt biết bao?!
Chỉ có điều, Saman yên lặng chấp nhận tất cả thực sự là không cứng cỏi sao?
Một đôi mắt xanh ngước lên.
Trong mắt không có oán hận, chỉ có bình tĩnh… và chúc phúc.
Đây là Saman, rất lương thiện, rất trong sáng!
Cho dù bị vứt bỏ mà không có một lý do, Saman vẫn không hề oán hận.
Thần Y cúi đầu, nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm nói với con trai, “Ban Đạt, gọi cô đi!”
Một tiếng ‘cô’ này, anh muốn tất cả mọi người đều nghe được! Saman là em gái mà Thần Y Abdulla sẽ bảo vệ cả đời, không chấp nhận bất kì kẻ nào bắt nạt!
Một tiếng ‘cô’ kia làm cổ tay áo của cô khẽ run lên một chút, nhưng cặp mắt của Saman vẫn bình tĩnh như trước.
Ban Đạt luôn nghe lời cha, lập tức gọi một tiếng ‘cô’ rất rõ ràng.
Saman dựa theo lễ nghi, mỉm cười với tiểu hoàng tử rồi mới tạ ơn.
“Saman! Lên thuyền!” Lại đưa ra mệnh lệnh, anh xoay người đi nhanh về phía hai vị vương phi đang chờ.
Không nghe thấy tiếng hít kinh ngạc ở bốn phía.
Để cho Saman lên thuyền sao? Chiếc du thuyền này, ngoại trừ hai vị vương phi thì không hề mời phụ nữ nào khác!
“Vâng, anh trai.” Saman không tỏ ra vui sướng, cũng không phản kháng.
Thần Y đang tức giận, bọn họ sống bên nhau nhiều năm như thế, thân thiết đến thế, làm sao cô lại không biết anh Thần Y vốn hiền lành đang tức giận.
Thật ra thì tức cái gì chứ? Bọn họ nói đều là sự thật…
. . . . . .
Du thuyền rời cảng trong tiếng hoan hô của dân chúng.
Trên du thuyền có một chiếc máy bay trực thăng, một rạp chiếu phim nhỏ, một bể bơi, một nhà hàng xa hoa, hệ thống phòng thủ công nghệ cao, tất cả phòng đều được lắp kính chống đạn, du thuyền còn được trang bị một tàu ngầm mini, khi phát sinh tình huống nguy hiểm, quốc vương và vương phi có thể lên tàu ngầm để rời đi.
Trên boong tàu, lần đầu tiên hoàng tử Ban Đạt được ra biển, vô cùng hưng phấn vỗ tay, chỉ vào những con hải âu đang bay lượn rồi lướt qua mặt biển, vui vẻ hô to.
Hạ Vũ Mạt và Thần Y nhìn nhau mỉm cười, thấy con trai vui vẻ, tâm trạng của họ cũng rất tốt.
Ở phía xa, một cô gái mặc đồ đen chăm chú nhìn một nhà ba người bọn họ.
Dưới tấm khăn che mặt, cô gái cũng đang mỉm cười.
Đằng sau cô gái mặc đồ đen, một người đàn ông điển trai mặc quần áo đầu bếp, chậm rãi tới gần.
“Hi, nhóc câm điếc, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Người đàn ông ra vẻ thoải mái chào hỏi cô.
Nhưng động tác cứng đờ, mất tự nhiên chứng tỏ người đàn ông này rất ít đến gần phụ nữ.
Thật ra anh hoàn toàn không nhận ra được cô gái này, Phàn Dực Á ngay cả ngũ quan của phụ nữ cũng không nhớ được thì làm sao nhận ra một cô gái đã che mặt chứ.
Nhưng cô có một đôi mắt trong sáng lương thiện, khiến anh có cảm giác đã từng nhìn thấy, trực giác nói rằng cô chính là cô gái câm điếc ngồi ngẩn người ở cầu thang hôm ấy.
‘Anh khỏe chứ!’
Cô gái chạm lên ngón tay cái của mình.
Phàn Dực Á rầu rĩ, tệ thật, anh không hiểu ngôn ngữ câm điếc!
Cô gái biết anh đang bối rối, cười ấm áp.
Lấy bút và giấy ra, ‘nhìn thấy chị Mạt không? Bọn họ đang ở đâu?’
Cô gái chỉ lên boong tàu có ba người đang đứng. Ngày ấy, thấy Thần Y và Hạ Vũ Mạt thân mật, mặt cô tái nhợt như tờ giấy, vội vàng bỏ chạy, để mặc Phàn Dực Á.
Bởi vậy chuyện xảy ra sau đó cô không hề biết gì.
Dù gặp nhau, biết được lựa chọn của cô.
Nhưng không sao cả, cô đã nói rằng trước kia cô từng thích anh.
Vậy thì anh sẽ giúp cô nhớ lại cảm giác tình yêu ấy từng chút một.
Một khi Phàn Dực Á đã muốn gì thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
Sâu dưới du thuyền mấy trăm mét, có một chiếc tàu ngầm của lính đánh thuê vẫn lặng lẽ đi theo.
Bất kể là tranh giành ngoài sáng hay bí mật cướp đoạt, anh phải mang Hạ Vũ Mạt đi!
Trên boong tàu, một nhà ba người kia đang rất hòa thuận vui vẻ.
Ban Đạt hưng phấn, không ngừng nhảy nhót xung quanh cha mẹ, Hạ Vũ Mạt cầm khăn lau mồ hôi cho con trai, Thần Y nhìn bọn họ bằng ánh mắt hiền dịu.
Thật sự là khung cảnh gia đình hoàn mỹ vô cùng!
Khiến anh xúc động đến muốn hộc máu.
Chết tiệt! Nếu biết trước là cô thích trẻ con thì trước kia dù thế nào cũng phải làm cho cô to bụng!
“Lớn lên thật xấu, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, dáng vẻ thì nhỏ xíu, y như một con khỉ.” Anh bĩu môi, tính tình nhỏ mọn, vô cùng ghét bỏ.
Dù sao anh cũng không vừa mắt thằng bé kia!
Nhất là khi nhận ra đôi môi của thằng bé này rất giống cô, còn ánh mắt lại giống Thần Y Abdulla.
Mặc kệ !
Ngày đó bị đám thị vệ kia trục xuất, anh liền thề rằng sẽ không bao giờ cho Hạ Vũ Mạt cơ hội lựa chọn nữa! Anh sẽ cướp cô về, mặc kệ cô có vui hay không, dù sao thì cô cũng chỉ có thể thích anh!
Tương lai, anh và cô sẽ sinh một đứa con thật mập mạp, để con khỉ kia tự thấy xấu hổ!
. . . . . .
Saman ngơ ngác một chút, sau đó tỉnh táo lại, có vẻ bực bội viết nhanh lên giấy:
‘Anh không thể nói vậy về Ban Đạt, Ban Đạt là ân huệ lớn nhất đối với anh Thần Y, không ngày nào là tôi không cảm tạ thánh Ala đã để Ban Đạt tới Ả-rập, cứu vớt linh hồn tà ác của con người.’
“Nói cái gì thế, cái gì mà cảm tạ với cứu vớt, lớn lên xấu thế không biết có phải là nhặt về không, đâu có giống hai người bọn họ chứ!” Anh lẩm bẩm, sự tồn tại của đứa bé này thật sự giống như một cây châm trong lòng anh.
‘Không phải! Ban Đạt mới hai tuổi rưỡi, khi lớn hẳn rồi thì sẽ đẹp lên!’
Anh tùy tiện liếc chữ trên tờ giấy, cả người như bị sét đánh.