Chương : Không, em yêu anh mà
Dư Thiên An nhìn thấy Chiến Bá Minh đi đến chỗ mình, còn tưởng rãng Chiến Bá Minh đã hết tức giận, cuối cùng cũng đồng ý để ý tới mình.
Ai ngờ rằng, Chiến Bá Minh đi đến trước mặt Dư Thiên An, trực tiếp ném tập văn kiện trong tay vào mặt bà. Điềm đạm nói: “Dư Thiên An, đây là đơn li hôn của chúng ta. Cô xem qua đi. Nếu như không có vấn đề gì thì đặt bút kí tên vào đấy”
Dư Thiên An lập tức nổi cơn điên, cầm đơn ly hôn nhét lại vào người Chiến Bá Minh, lôi kéo tay Chiến Bá Minh, đau khổ cầu xin: “Bá Minh, em không muốn đâu, em không muốn ly hôn đâu”
Chiến Bá Minh cầm lấy tay của Dư Thiên An dứt ra, nhìn vào khuôn mặt xấu xí của Dư Thiên An nói: “Dư Thiên An, năm đó tôi chính bởi vì sắc đẹp của cô nên mới không nhịn được yêu mến cô. Hiện tại tôi chính vì cô không còn xinh đẹp nên không nhịn được mà li hôn với cô. Cô tự xem bản thân mình khuôn mặt dữ tợn, hơn nữa nội tâm đầy đen tối. Tôi không biết mình còn lý do gì mà còn yêu một người phụ nữ từ trong ra ngoài đều xấu xí?”
Dư Thiên An nghe Chiến Bá Minh nói như vậy, tức giận đẩy ông ra hét lớn: “Anh ghét bỏ tôi”
Chiến Bá Minh trả lời: “Đúng vậy, tôi ghét bỏ cô rồi. Dư Thiên An, tôi hối hận không nhìn rõ bản chất của cô sớm hơn, hối hận đưa cô về Hà Nội, hối hận vì cho cô cô hội làm hại con của tôi. Dư Thiên An, cô bình tĩnh lại xem, Hàn Quân không tốt ư? Nó yêu Linh Trang nhiều như vậy, cô rõ ràng biết hai người chúng ta ba lần hãm hại Linh Trang, nhưng vì nó hiếu đạo, nó lựa chọn phụ Linh Trang. Còn cô, căn bản không biết Hàn Quân tạm nhân nhượng vì lợi ích bên trong, nhẫn nại không biết bao nhiêu lần, cô không biết Hàn Quân áy náy với Linh Trang bao nhiêu lần ư? Cô vẫn hết lần này đến lân khác làm cho Linh Trang khó xử, hết lần này đến lần khác lấy Chiến Hàn Quân làm điểu mấu chốt tự tay hủy hoại đi mối quan hệ tình mẫu tử của hai người không nói, còn muốn lấy luôn mạng sống của con mình. Cô nói cho tôi biết, tôi còn có lý do gì sống với cô hết nửa quãng đời còn lại? Cô đã giết con tôi một lần, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa”
Dư Thiên An đau khổ vò đầu bứt tai: “Đó là chuyện ngoài ý muốn. Bá Minh em cũng rất yêu con trai mình”
Chiến Bá Minh nói: “Đó không phải là ngoài ý muốn. Cô sẽ không chịu được báo ứng của Linh Trang”
Chiến Bá Minh cố kiềm chế cơn giận của mình xuống, bình tĩnh nói: “Cô tự đi thu dọn đồ đạc, sau đó bản thân tự rời khỏi biệt thự Ngọc Bích đi”
Nói xong liền quay người rời đi Dư Thiên An thất thần, đột nhiên nhảy lên ôm Chiến Bá Minh, vừa khóc vừa nói: “Em không muốn rời xa anh Bá Minh, em cầu xin anh đó, anh đừng bắt em rời xa anh. Em biết sai rồi Em đồng ý chuộc lại lỗi lầm của mình, chỉ cầu xin anh đừng rời xa em”
Trong đầu Dư Thiên An lúc này toàn bộ đều hiện lên hình ảnh bà ta cùng Chiến Bá Minh ân ái.
Bọn họ cùng nhau dắt tay vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, không cần biết bà ta ở bất cứ đâu, ở bất cứ thời điểm nào, Chiến Bá Minh rồi, em thật sự biết sai rồi trước giờ đều không buông tay bà ta ra.
Bà ta biết Chiến Bá Minh căn bản không hề vì bà ta xấu xí mà ghét bỏ bà ta, ông ấy chỉ vì mất đi con trai mà thấy ớn lạnh với bà ta.
“Bá Minh, em yêu anh. Anh không thể không cần em”
Chiến Bá Minh quay người, đẩy Dư Thiên An ra.
Nhìn Dư Thiên An một cách lạnh lùng và xa cách, nói: “Không, cô không yêu tôi. Cô đối với tôi không phải là yêu. Đó là sự ỷ lại”
Dư Thiên An kinh hãi mở to đôi đồng tử, nhìn Chiến Bá Minh với ánh mắt không thể tin được. “Em yêu anh mà”
Trêи mặt của Chiến Bá Minh bồng chốc đen lại.
“Tình yêu, có lẽ phải như Linh Trang và Hàn Quân mới đúng. Linh Trang nguyện ý vì Hàn Quân, buông tha hận thù đối với chúng ta.
Thậm chí vì Hàn Quân mà nhân nhượng, vì lợi ích nên đến nịnh nọt chúng ta. Thậm chí đều bao dung đối với tình nhân bên cạnh Hàn Quân. Tình yêu của Linh Trang, có bao dung độ lượng. Còn Hàn Quân đối với Linh Trang, có sự giám hộ, sự đồng hành, sự quan tâm, có núi không lăng thiên địa hợp mới dám ở cùng nhau”
“Quả thật, tình yêu của họ vượt qua cảnh giới cao nhất của tình yêu, Những người phàm tục như chúng ta không học được tình yêu cao thượng như vậy. Còn có so về tình yêu, bọn chúng yêu nhau yêu cả đường đi, cô còn không để ý đến cảm nhận của ta, biết rõ ta không thích làm hại đến Linh Trang, gây phiền toái rắc rối cho Hàn Quân, còn có bỏ qua lời dặn dò của tôi hết lần này đến lần khác, cứ khư khư cố chấp. Dư Thiên An, lúc trước tôi cảm thấy cô có chút tùy hứng, bây giờ tôi mới biết thì ra cái tùy hứng ấy chỉ là do không yêu mà thôi. Cô cũng không yêu tôi. Tôi nói đúng không?”
“Không, em yêu anh” Dư Thiên An dùng toàn lực hét lên