Chiến Bá Kiên cười rồi nói với luật sư ở bên cạnh: ‘Luật sư Thôi, cậu nói cho cậu ta biết đi”
Luật sư Thôi đi đến và đáp lại Quan Minh Vũ bằng những kiến thức chuyên nghiệp.
Quan Minh Vũ, tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở cậu một chút, ông Chiến đây là bố của chủ tịch tập đoàn Á Châu. Nếu có chuyện không may xảy ra với chủ tịch, với tư cách là một người bố thì sẽ được thừa kế một phần tài sản”
Luật sư Thôi nói một câu “chuyện không may” đã khơi lửa giận trong người Quan Minh Vũ: “Chiến Bá Kiên, tôi e là ông sẽ thất vọng đấy. Chủ tịch của tôi đã có vợ con, không tới phiên ông nhúng tay vào Á Châu.”
Chiến Bá Kiên bình tĩnh nhìn Quan Minh Vũ, ung dung nói: “Cậu nói đến Lạc Thanh Du sao?”
Chiến Bá Kiên hất căm về phía luật sư Thôi, kiêu ngạo sai khiến: “Luật sư Thôi, cho cậu ta xem giấy đăng ký kết hôn của Hàn Quân đi”
Luật sư Thôi tìm thấy tập tài liệu đựng giấy đăng ký kết hôn từ chồng hồ sơ, rút giấy đăng ký kết hôn ra, mở cột vợ chồng rồi đắc chí đưa đến trước mặt Quan Minh Vũ: “Quan Minh Vũ, cậu nhìn cho rõ, vợ của chủ tịch nhà cậu là Nghiêm Linh Trang, chín năm trước Nghiêm Linh Trang đã chết vì tai nạn giao thông. Vì vậy tư cách thừa kế Á Châu chỉ có ba đứa bé và bố mẹ của hai người”
Quan Minh Vũ nhìn cái tên trên giấy đăng ký kết hôn mà sững sờ.
Nhưng ngay sau đó Quan Minh Vũ cũng hồi phục lại tinh thần, tức giận nói: “Mấy người đang tung tin vịt. Vợ của chủ tịch chúng tôi sẽ trở lại. Còn nữa, xem như chủ tịch tạm thời không thể quản lý công ty vì bị bệnh, nhưng chủ tịch đã giao toàn bộ quyền quản lý Á Châu cho cậu chủ nhỏ Chiến Quốc Việt. Cho nên kế hoạch của mấy người toang rồi. Mau cuốn gói khỏi đây!”
Chiến Bá Kiên nuốt nước bọt, vẻ mặt khó chịu.
‘Vốn nghĩ Chiến Hàn Quân không chết cũng sẽ bị thương, khả năng cao cũng là người tàn phế. Ban quản lý của Á Châu sẽ biết rõ sự thật này nên sẽ lựa chọn sáng suốt, chính là bỏ qua người thừa kế còn nhỏ mà nâng đỡ người có kinh nghiệm quản lý dày dặn như ông ta lên chức.
Nhưng nào ngờ, Quan Minh Vũ lại là người không biết đối nhân xử thế như vậy.
Nếu Chiến Hàn Quân chưa chết ngày nào, thì ông ta không có tư cách thừa kế tài sản của anh. Nếu Chiến Hàn Quân minh mãn lạ thường trước lúc chết, viết một di chúc bất lợi cho ông ta, thì giấc mộng của ông ta sẽ hóa thành hư không.
Chiến Bá Kiên đứng dậy khỏi ghế xoay, đi tới trước mặt Quan Minh Vũ, ý cười trong chạm đáy mắt, âm trầm hỏi: “Quan Minh Vũ, Hàn Quân nhà tôi bị thương thế nào vậy?”
Cả người Quan Minh Vũ lạnh run.
Sau cái câu hỏi quan tâm của Chiến Bá Kiên, rõ ràng là giấu đi mục đích ác độc.
“Ông chủ, chủ tịch đã gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ, vượt qua mọi khó khăn, có lần bị những kẻ xấu ám sát, thương tích đây mình, nhưng lần đó không phải đầy máu sống lại.
Ông cứ chờ xem, chủ tịch của tôi nhất định sẽ ném toàn bộ những con kiến hôi núp trong bóng rối ra đại dương để nuôi cá mập” Quan Minh Vũ căn môi, lớn tiếng nói rõ từng câu từng chữ Nụ cười Chiến Bá Kiên ngưng đọng ở khóe mắt.
“Vậy tôi chúc các người hoàn thành tâm nguyện trước” Giọng nói của ông ta nhẹ nhàng, không có chút trọng lượng nào, nhưng vẫn văng vẳng trong phòng.
Chiến Bá Kiên nói xong, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Quan Minh Vũ nghe được giọng nói hung ác của ông ta: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến để xem Hàn Quân bị thương đã khỏe lại chưa. Tiện thể thăm viện trưởng Á Châu, ông ta là bạn thân nhiều năm của tôi”
Sắc mặt Quan Minh Vũ tái đi vì kinh ngạc Xoay người lao thẳng ra ngoài.
Quan Minh Vũ cảnh báo khẩn cấp cho bệnh viện: “Chủ tịch gặp nguy hiểm, đề cao cảnh giác”
Lại cảnh báo với các thành viên tương tự như vậy, triệu tập các thành viên về bệnh viện Á Châu.
Tại bệnh viện Á Châu.
Chiến Bá Kiên đi thẳng đế phòng làm việc của viện trưởng, ngồi đối diện với ông ta, mỉm cười nói: “Viện trưởng Hoàng, tôi muốn đến thăm con trai tôi. Ông xem…
Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chăm vào đôi mắt cười của Chiến Bá Kiên: ‘Á Châu quy định, người thân của bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt không được vào thăm. Đây là quy định của chủ tịch, nếu ngài thật sự muốn tốt cho chủ tịch thì tôi nghĩ ngài nên để chủ tịch an tâm dưỡng thương”