“Cô điều dưỡng, bố chúng cháu đâu?”
Chiến Hàn Quân ngồi trong vườn hoa ở nhà kính tầng một, anh nhìn bọn trẻ đang nháo nhác tìm mình qua vách kính trong suốt.
Chiến Hàn Quân không ra ngoài gặp bọn trẻ ngay.
Ánh mắt anh chuyển tới Nghiêm Linh Trang đang đứng ở trong phòng không biết làm gì. Cách xa như vậy, nhưng Chiến Hàn Quân vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ, hồi hộp của cô.
Ba đứa trẻ chạy một vòng tầng nhưng vẫn không thấy bố mình. Lúc này, chúng đều vây quanh Nghiêm Linh Trang: “Cô ơi, bố chúng cháu đâu?”
Nghiêm Linh Trang nhìn qua bọn nhỏ, thấy bọn chúng đã cao hơn rất nhiều, vóc người cũng mảnh mai hơn, khuôn mặt gầy đi. Chúng đã không còn vẻ ngốc nghếch, đáng yêu. Hai mắt cô đẫm lệ, nước mắt rơi lã chã.
Hai năm nay, Nghiêm Linh Trang đã bỏ lỡ quãng thời gian trưởng thành của chúng, đây là điều khiến cô vô cùng tiếc nuối “Cô ơi, sao cô lại khóc? Rốt cuộc bố chúng cháu sao rồi?” Lạc Thanh An cũng khóc theo.
Mắt của Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt cũng đỏ lên.
Nghiêm Linh Trang vội vàng lau nước mắt, an ủi nói: “Đừng khóc, đừng khóc. Bố các cháu không sao cả, anh ấy rất khỏe. Chỉ có điều tạm thời bố các cháu không đi lại được”
Lạc Thanh An lập tức oán trách cô: “Thế thì cô khóc cái gì? Làm cháu sợ muốn chết”
Nghiêm Linh Trang nói: “Cô… mắt cô bị bụi bay vào, hơi cộm một chút”
Lạc Thanh Tùng liếc nhìn cô một cái nói: “Cắt… Trong phòng này làm gì có bụï? Trí thông minh của cô đúng là thấp. Nói đối cũng không tìm được cái cớ hay hơn”
Lạc Thanh An và Lạc Thanh Tùng lập tức chạy đi, chỉ còn lại Chiến Quốc Việt. Cậu nhìn chăm chú đôi mắt đẹp của Nghiêm Linh “Trang, không nhúc nhích tí nào.
“Cô ơi, cô có thể bỏ khẩu trang ra không?”
Chiến Quốc Việt xưa nay luôn lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ dịu dàng với Nghiêm Linh Trang.
Điêu này lập tức thu hút Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An.
“Quốc Việt, anh làm gì vậy?” Lạc Thanh Tùng quay trở lại.
Lạc Thanh An cũng quay người nhìn về phía Nghiêm Linh Trang.
Cô khẽ cười, nhẹ nhàng bỏ khẩu trang xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt của mình.
Khuôn mặt này vô cùng hoàn mỹ, không tìm thấy bất cứ tì vết nào. Không chỉ có ngũ quan tỉnh xảo, khuôn mặt này còn lộ ra vẻ cao quý, xinh đẹp tuyệt trần.
“a, đẹp quá!” Lạc Thanh Tùng sợ hãi than.
Trong mắt Lạc Thanh An lập tức lộ ra vẻ không vui, giận dữ quay lại.
“Cô xinh đẹp, vì sao bố lại chọn cô làm điều dưỡng?”
Nghiêm Linh Trang đáp: “Bởi vì cô vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, dễ bổ nhào vào…”
Thấy trong mắt Lạc Thanh An lộ ra vẻ lạnh lùng, Nghiêm Linh Trang vội vàng chuyển chủ „ nghiệp vụ tốt nhất Trung tâm y tế Á Châu”
“Khu… Cô là điều dưỡng có năng lực Lúc này, sự phẫn nộ trong mắt Lạc Thanh An mới biến mất. Nhưng cô bé vẫn không hề khách khí cảnh cáo Nghiêm Linh Trang: “Cô xinh đẹp, cháu cho cô biết bố cháu là của mẹ cháu. Cô đừng hy vọng bố cháu sẽ đổ cô”
Nghiêm Linh Trang cười gật đầu: “Bây giờ, bố cháu cũng chẳng thể nhào vào cô được, cô nhào vào anh ấy thì còn tạm được…”
Chiến Hàn Quân nhìn bộ dáng cười nói tự nhiên của cô, dáng vẻ quen thuộc ghi tạc trong ký ức kia lại hiện lên trước mắt anh. Nói không vui mừng thì là giả. Nhưng sau khi vui mừng, vừa nghĩ tới chuyện cô không nói lời nào mà đã rời đi, anh lại cực kỳ tức giận.
Chiến Hàn Quân nhất định phải hung hãng trừng trị cô vì thói quen xấu này mới được.
Nhất định phải khiến Nghiêm Linh Trang nhớ lâu, chỉ cần nhớ lại là sẽ sợ hãi suốt đời.
Như vậy, cô mới có thể ở bên cạnh anh mãi mãi. Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An tỏ ra cực kỳ thù hận Nghiêm Linh Trang. Hai người đồng thanh nói: “Nếu cô dám nhào vào lòng bố cháu. Chúng cháu sẽ cho cô biết tay”
Chiến Quốc Việt đột nhiên nghiêm nghị quát em trai, em gái: “Thanh Tùng, Thanh An, không được vô lễ với cô ấy”
Lạc Thanh Tùng rất buồn phiền: “Quốc Việt, người phụ nữ này tiếp cận bố với mục đích không đơn thuần. Sao anh lại thân mật với cô ta như vậy?”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Nếu bố cũng thích cô ấy, anh sẽ chúc phúc cho họ”