Linh Trang bổ nhào vào lồng ngực Anh Nguyệt, khóc như đứt từng khúc ruột.
Phía trước, đôi mắt ưng của Chiến Hàn Quân cũng lệ nóng quanh tròng.
Anh cản chặt răng, nhốt toàn bộ đau lòng và áy náy vào đáy lòng, mặc cho chúng làm loạn trong cơ thể anh.
Nhưng cuối cùng chúng biến thành hạnh phúc, hơi nước ấm áp bốc lên trong cơ thể anh.
Khóe mắt của Phong Mang cũng đỏ lên.
Có điều gì đau lòng hơn chuyện người mình yêu rõ ràng đang ở trước mặt nhưng lại không nhìn thấy, không nghe được chứ?
“Chị phải làm gì với anh ấy bây giờ?” Linh Trang khóc nức nở đầy bất lực.
Anh Nguyệt cũng đau tới tê tâm liệt phế.
“Chị Linh Trang, chị cứ khóc đi, khóc xong sẽ tốt hơn nhiều.”
“Một quá, Anh Nguyệt, yêu anh ấy quá mệt rồi” Linh Trang cứ lặp đi lặp lại câu nỉ non này.
Chiến Hàn Quân nắm chặt tay, đột nhiên anh đưa tay lên miệng, dùng sức cần mu bàn tay. Phong Mang nhìn thấy khóe môi anh có chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra, tức khắc giảm phanh dừng xe.
“Hai cô gái à, phía trước là lối vào thủ đô, chúng ta cũng nên tạm biệt ở đây thôi”
Anh Nguyệt đỡ Linh Trang xuống xe, Linh Trang xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào người Anh Nguyệt.
Chiến Hàn Quân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Linh Trang đang đứng trước mặt anh, gân đến như vậy.
Anh vươn tay, ý muốn vuốt ve mặt của Linh Trang, có điều lại chạm phải cửa xe thủy tinh lạnh như băng.
Tay anh dừng trên cửa thủy tinh.
Linh Trang đã ổn định lại cảm xúc, lau khô nước mắt, sau đó run rẩy rời đi.
“Linh Trang” Chiến Hàn Quân đột nhiên gọi một tiếng.
Dường như Linh Trang cũng cảm nhận được tiếng gọi ấy, cô ngoái đầu lại nhìn Chỉ là cửa kính xe tối đen đã ngăn cách toàn bộ cảnh tượng bên trong xe.
Chiến Hàn Quân thấy đôi mắt ngập tràn ưu thương của Linh Trang, không đành lòng nhìn thẳng vào chúng, chậm chạp phất tay với Phong Mang, ý bảo anh ta nhanh chóng lái xe.
Ở đây lâu thêm một giây nào nữa, anh sợ mình sẽ không khống chế được mà lao ra ngoài, kéo cô vào trong ngực mình ôm thật chặt.
Tiếng còi của xe làm mờ đi giọng nói của Chiến Hàn Quân.
Linh Trang hơi hốt hoảng, hình như cô vừa bị ảo giác.
Anh Nguyệt hét lên với Phong Mang: “Cảm ơn đã cho chúng tôi quá giang.”
Xe quay đầu, phóng như bay về phía ngược lại.
Linh Trang nhìn chiếc xe đã đi xa, đáy mắt hiện lên một chút nghi ngờ: “Anh Nguyệt, sao xe này lại quay đầu về nhỉ?”
Anh Nguyệt dây thần kinh thô, kéo Linh Trang nói: “Đi thôi, chị Linh Trang”
Linh Trang ngập ngừng bước đi, cứ ngoảnh đầu nhìn lại, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Chiến Hàn Quân dời mắt khỏi cửa sổ xe, cảm giác hít thở không thông dân dần giảm bớt.
Giờ phút này có một suy nghĩ nảy sinh mãnh liệt trong đầu anh, anh nhất định phải nhanh chóng tìm ra bí mật của nhà họ Chiến, giải quyết tất cả, chấm dứt hoàn toàn sự giày vò đáng sợ này giữa anh và Linh Trang.
Sau khi xe đi vào biệt thự Ngọc Bích, Chiến Hàn Quân đột nhiên lên tiếng: “Phong Mang, đến tòa thành Ái Nguyệt của ông cụ.”
Bàn tay đặt trên vô lăng của Phong Mang nắm chặt lại, anh ta nhìn tổng giám đốc với vẻ đầy kinh ngạc.
Quyết định này của tổng giám đốc rõ ràng không phải là quyết định được đưa ra bằng lý trí. Anh ấy đã bị chuyện của cô Linh Trang kích thích cho nên có chút vội vàng, anh ấy muốn nhanh chóng chấm dứt cục diện khiến người khác phiền lòng này.
Tổng giám đốc!” Phong Mang muốn khuyên giải anh.
Chiến Hàn Quân lại nói: “Nếu tôi vĩnh viễn không bước một bước này, tôi sẽ vĩnh viễn bị ngăn cách với chân tướng”