Ngôn Hy trở về Cảnh Thành, bên cạnh có thêm một người đàn ông, người không biết chuyện còn sợ giật bắn mình.
Ngôn Hy mạnh dạn đưa ra kế hoạch du lịch, lý do giải thích để thuyết phục bà nội đã được chuẩn bị xong từ lâu, bao gồm cả chuyện Trì Mặc.
Tâm phúc của Đường lão đương nhiên đáng tin, bà nội Ngôn không cần phải tận mắt chứng kiến mới có thể yên tâm.
Hôm nay nhìn thấy cháu gái đứng sau người đàn ông cao lớn kia, bà nội Ngôn không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra ngọn nguồn.
Bà nói chuyện riêng với Trì Mặc mấy phút, Ngôn Hy nôn nóng quanh quẩn ở ngoài cửa, lo lắng vô cùng.
Ngộ nhỡ Trì Mặc không thông qua khảo nghiệm của bà nội, bà nội không cho cô ra ngoài thì làm sao bây giờ? Chỉ mong Trì Mặc thể hiện tốt một chút, để bà nội tin anh ấy rất mạnh rất lợi hại, có thể bảo vệ cô thật tốt.
“Cạch——”
Cửa phòng mở ra.
Ngôn Hy mừng rỡ xoay người, nhìn thấy Trì Mặc đang gật đầu, kích động nhảy cẫng lên.
Bà nội Ngôn vẫn còn ở bên trong, nụ cười của cô cũng thu liễm lại.
“Bà nội, bà đồng ý rồi ạ?” Cô cầm lấy cánh tay của Trì Mặc, vô tình hạn chế hành động của anh, đầu nhỏ chen vào giữa cánh tay của Trì Mặc và khung cửa, đôi mắt trông mong nhìn bà nội chờ xác nhận.
Nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm của cháu gái, bà nội hất tay: “Đi đi.”
Mấy năm nay, hai người anh trai của Ngôn Hy thỉnh thoảng sẽ làm công tác tư tưởng cho bà, bà không chịu buông tay, chỉ mong cháu gái có thể bình an ở bên cạnh mình.
Nhưng người trẻ tuổi, suy cho cùng luôn hướng về tự do.
Ngôn Hy đưa ra đề nghị mang theo vệ sĩ đi ra ngoài bà cũng do dự rất lâu. Nếu không phải Trì Mặc là tâm phúc của Đường lão, bà tuyệt đối cũng không dám tùy ý để vệ sĩ đi theo cô ra ngoài.
“Haizz…” Bà nằm ngửa trên ghế xích đu, nặng nề thở một hơi.
Ngôn Hy một lòng hướng tới thế giới rộng lớn giống như chú chim nhỏ sắp bay ra khỏi lồng, đập cánh, trên đường chạy về phòng ngủ tiếng cười không dứt, không giấu được sự vui vẻ.
Cô không chỉ có một mình, không quên lôi kéo Trì Mặc, trong lòng sớm đã cho rằng anh là người đồng hành cùng mình. Sự hưng phấn làm giảm bớt lo lắng của cô, trực tiếp kéo Trì Mặc đến cửa phòng ngủ.
Trì Mặc nâng mắt nhìn cánh cửa kia, dừng bước chân: “Cô tự mình vào thôi.”
Dừng bước trước phòng ngủ của con gái, là nguyên tắc anh nên hiểu.
Ngôn Hy suy nghĩ đơn giản trong lòng cũng không xoắn xuýt, quay đầu cười với anh, chợt buông tay áo của anh ra, xoay người bước vào phòng.
Mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia từ từ biến mất, Trì Mặc rủ mắt xuống, vẻ mất tự nhiên nơi đáy mắt lướt qua rất nhanh. Dọc đường vừa rồi, là Ngôn Hy kéo tay áo của anh qua đây.
Không lâu sau, cô gái nhỏ đẩy ra một rương hành lý khá lớn, to gấp đôi chiếc vali màu vàng mà cô mang theo khi đi Dung Thành, còn là màu hồng phấn yêu thích của cô.
Xem ra dường như đã có dự tính từ trước.
Thật ra rất đơn giản, cô mang vật dụng cá nhân từ vali màu vàng chuyển sang chiếc vali màu hồng phấn, tiện tay bỏ thêm vài bộ quần áo vào, căn bản không cần tỉ mỉ chuẩn bị.
Về phần kế hoạch du lịch, từ lúc trên đường trở về Cảnh Thành cô đã có ý định này, vé máy bay cũng là hôm nay.
“OK rồi, chúng ta có thể xuất phát.” Chú chim nhỏ hướng tới bầu trời có hơi vội vã.
Trì Mặc một tay nhấc vali của cô lên, rất dễ dàng, giống như vật anh đang nâng trên tay chỉ là một sợi lông vũ.
“Trì Mặc, anh khỏe thật đấy.”
Cô vừa ước lượng cân nặng của rương hành lý, vừa đi được hai bước, may mà có bánh xe lăn có thể kéo đi.
Lời khen ngợi từ trái tim của cô gái nhỏ đối với một người đàn ông mà nói vô cùng có tác dụng. Ngón tay hơi buông ra lại nắm chặt lại, bước chân của người đàn ông có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Ngôn Hy muốn đi chơi xa, ngoại trừ người thân ở nhà họ Ngôn, người lo lắng nhất là thím Lý, người đã trông cô từ nhỏ đến lớn.
Trước khi xuất phát, thím Lý chạy quanh cô dặn dò một hồi, mãi mới thôi. Vốn tưởng rằng niệm chú đã kết thúc, quay đầu đã thấy thím Lý tàn phá lỗ tai của Trì Mặc, biểu cảm của người nọ nhạt nhẽo nhìn không ra tâm tư.
Cho đến khi cuộc hành trình thật sự bắt đầu, Ngôn Hy mới hiểu, Trì Mặc không chỉ ghi nhớ những lời càu nhàu của thím Lý vào trong lòng, mà còn nỗ lực thực hiện.
Lần này xa nhà, Ngôn Hy trực tiếp gạch bỏ đô thị phồn hoa. Trước đây cùng anh trai đi ra ngoài chơi, dù là ở trong nước hay nước ngoài, đều ở khách sạn sang trọng, đi cảnh khu nổi tiếng nhất. Loại cuộc sống đó cô đã được thể nghiệm, bây giờ muốn tìm một chút niềm vui mới.
Trước đây không lâu cô nhìn thấy cẩm nang du lịch của một bạn học, là một thị trấn cổ kính xinh đẹp và tĩnh mịch, khác biệt hoàn toàn với những thành phố ồn ào mà cô từng thấy. Ngôn Hy gần như bị thu hút trong nháy mắt.
Máy bay hạ cánh, đi taxi tới phố cổ, mất trọn ba giờ đồng hồ. Có một đoạn đường dài phải đi bộ, rương hành lý lăn trên mặt đường phát ra tiếng động, Trì Mặc dứt khoát xách trên tay suốt cả hành trình.
Đó là hành lý của Ngôn Hy, Trì Mặc chỉ mang một chiếc túi màu đen đeo sau lưng, vô cùng nhanh gọn.
Đi tới phố cổ, Ngôn Hy giống như bước vào một thế giới mới. Cô ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận được những tia nắng dịu dàng ấm áp, làn gió mát thoảng qua gò má, hấp thụ hơi thở của trời đất.
Đây có lẽ, chính là tự do.
Điểm dừng chân là homestay mà Ngôn Hy đã đặt sẵn trên mạng, phong cách cổ xưa thanh lịch, bước vào khoảng sân xinh đẹp tĩnh mịch, hai bên đường đều bị cây xanh phủ kín, tươi mát bắt mắt.
Phòng của hai người cạnh nhau, khoảng cách rất gần.
Danh tiếng homestay này ở trên mạng không tệ, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, vào nhà đều sẽ đóng cửa, đây là lần đầu tiên Ngôn Hy sống ở một căn phòng như vậy.
Trì Mặc cất chiếc vali màu hồng vào, Ngôn Hy có chút gấp không chờ được chạy ra ngoài: “Trì Mặc, anh đói bụng chưa? Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!”
Cơm nước xong, tiếp tục đi dạo, nhất định rất thú vị.
Ngôn Hy vô cùng hiếu kỳ với phong cảnh xa lạ, trước khi ra ngoài còn đặc biệt mang theo máy ảnh SLR.
Anh trai thích nghiên cứu máy ảnh, có một đoạn thời gian cô cũng đi theo học cùng. Cũng không cần kĩ thuật quá cầu kỳ, nhà họ Lýi sơ sơ, cô cũng không thích mang theo máy ảnh và ống kính cồng kềnh, bình thường hay dùng máy ảnh SLR.
Máy ảnh SLR đeo trên cổ, cô gái nhỏ nghiêng người đeo túi xách. Thấy vậy, Trì Mặc trực tiếp cầm giúp cô.
“Trì Mặc anh thật tốt.” Vốn dĩ những chuyện nhỏ nhặt này còn ngại làm phiền người khác, nhưng Trì Mặc chủ động giúp cô chia sẻ, như vậy cô sẽ không bị mỏi cổ, người này thật là tốt.
Lời khen tùy tâm của cô lọt vào bên tai, nơi yết hầu của Trì Mặc khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu cô gái lộ ra nhiều cảm xúc hơn.
Anh vẫn trầm mặc như vậy.
Hai người nam thanh nữ tú, nam thì tuấn tú, nữ thì xinh xắn đáng yêu, đi chung với nhau ai cũng không nghĩ đến đây là vệ sĩ mang theo nhiệm vụ bảo vệ công chúa nhỏ, tám chín phần mười đều coi bọn họ là người yêu.
Nhưng mà hai nhân vật chính lại không hề hay biết.
Bước chân nhẹ nhàng đi lên con đường đá của cổ trấn, Ngôn Hy giống như một con bướm bay lượn, thấy cảnh tượng mới lạ sẽ dừng lại một chút, gặp phải đồ vật thú vị cũng sẽ không nhịn được mà đi tới.
Nơi bọn họ đang ở cũng xem như là trung tâm phồn hoa nhất của cổ trấn, đã hiện ra rõ thương mại hóa, nhưng Ngôn Hy vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú. Đi qua các con đường hẻm ngõ, dọc đường cô cứ đi một chút lại dừng một chút mua được không ít đồ chơi mới lạ và đồ ăn vặt.
Ngôn Hy lại một lần nữa phát hiện mang theo “Vệ sĩ” ra ngoài rất tuyệt, cho dù cô mua vật gì, Trì Mặc cũng sẽ xách giúp cô, đổi lại là cô cả người thoải mái.
Đi dạo một lúc như vậy, ở đây gió xuân ấm áp, Ngôn Hy cũng mệt mỏi đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng cô dừng lại, tìm một quán nước trang trí bắt mắt, chọn nước ép hoa quả.
Có thể quét mã cũng có thể đặt hàng ngay tại chỗ, Ngôn Hy xoay ngược menu lại đặt ở trước mặt Trì Mặc, giống như ngày thường đi dạo phố cùng bạn bè hỏi: “Anh muốn uống gì nè?”
“…” Trì Mặc nhìn một đống tên đồ uống thiên hình vạn trạng, lặng lẽ thu ánh mắt lại: “Không cần.”
Những món đồ ăn vặt cùng trà sữa mà cô gái nhỏ thích, tưởng chừng như hai thế giới với cuộc sống của anh.
“Anh đừng khách sáo với em mà, cửa hàng này có chuỗi trên toàn nước, uống rất ngon.” Mặc dù đang ở trong cổ trấn, nhưng cũng là một điểm thu hút khách du lịch. Ngôn Hy nhớ rõ tên của tiệm này, trước đây đã từng uống hai ba lần ở thành phố khác, ấn tượng cũng không tệ.
Danh sách đồ uống là một tờ giấy mỏng, bị Ngôn Hy vê ở giữa những ngón tay, trên dưới đong đưa vuốt qua ngón tay của Trì Mặc, nhẹ như lông vũ thổi qua, anh chợt rút tay về.
“Không cần.” Vẫn là hai chữ lạnh băng.
“Được rồi.” Ngôn Hy không cưỡng cầu nữa, chọn cho mình một cốc kiwi ở nhiệt độ bình thường.
Ngôn Hy đi bộ mệt nên muốn dừng chân nghỉ ngơi, đồ uống vừa tới tay lập tức xé ống hút cắm vào, chiếc cốc tròn hai tay mới có thể ôm hết.
Cô ôm chiếc cốc uống, mắt cũng không nhàn rỗi, ánh mắt lanh lợi đảo quanh, phát hiện trên tường tin nhắn dán đầy lời ghi chú.
Có một vài thương nghiệp sẽ chuẩn bị lời ghi chú và bút ở trong cửa hàng, nếu như vị khách nào muốn lưu lại dấu ấn ở đây, thì dán lời ghi chú lên. Ngôn Hy không vội rời đi: “Trì Mặc, anh có thể lấy giấy ghi chú bên kia giúp em không?”
Mặc dù trên danh nghĩa Trì Mặc là vệ sĩ cô thuê, nhưng cô đã sớm coi anh là bạn bè, khi nói chuyện đều dùng ngữ khí cầu xin và hỏi han, sẽ không lạnh lùng cứng rắn ra lệnh.
Chút chuyện nhỏ này, Trì Mặc gần như không hề do dự mà làm giúp cô. Chỉ vài giây sau, giấy bút đều đã đặt ở trước mặt Ngôn Hy.
Chiếc cốc đã uống được non nửa bị cô tiện tay đặt ở bên cạnh, Ngôn Hy cầm bút lên, như học sinh tiểu học từng nét từng nét quy củ để lại lời nhắn: Ngôn Hy đã đến đây.
Tầm thường, phổ thông, không có gì mới, cô chỉ muốn viết.
Đây là minh chứng cho thấy cô đã đến đây, lưu lại dấu vết.
Ngôn Hy cất bút đi, bỗng nhiên lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng, lại một lần nữa mở nắp bút, ngón tay đè xuống tờ giấy ghi chú màu hồng kia tiếp tục thêm hai chữ: Trì Mặc.
Tên của Trì Mặc được cô đặt ở trước tên mình, bởi vì sau tên của cô còn có bốn chữ nữa, muốn chèn thêm tên vào chỉ có thể viết ở phía trước, như vậy mới có thể bảo trì mỹ quan của nó.
“Được rồi, anh cầm nó dán lên đi.” Bây giờ cô ngồi ở đây nên lười đứng lên đi lại, tinh thần sáng láng như cũ, dứt khoát đưa cho Trì Mặc.
Người đàn ông đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng khi anh cầm lấy giấy ghi chú lại phát hiện chữ viết màu đen rõ ràng trên đó, vẻ mặt lạnh nhạt dần dần hiện lên chút biến hóa nhỏ.
Mở đầu viết “Trì Mặc, Ngôn Hy”, bởi vì không đủ chỗ trống, lúc thêm vào phải kéo gần khoảng cách chữ lại, tên của hai người dưới ngòi bút của cô như đang quấn quýt lấy nhau.
Ngôn Hy hoàn toàn không biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng người nào đó, cô chỉ cảm thấy cốc kiwi này rất hợp khẩu vị, ừng ực ừng ực uống sạch sẽ.
“Ô, em tới nhà vệ sinh.”
Lúc đi dạo phố không có nhà vệ sinh, lúc này uống cốc nước to vào bụng, Ngôn Hy không nhịn được.
May mà trong cửa hàng có buồng vệ sinh đơn, khoảng cách gần, Trì Mặc cũng không cần đi theo.
Đúng lúc nhân viên công tác chăm chỉ đến lấy chiếc cốc không mà Ngôn Hy đã dùng đi, Trì Mặc thẳng lưng ngồi ở đó, khí chất không tầm thường hấp dẫn không ít lực chú ý.
Ba cô gái mới vào chia ra gọi trà sữa, nhìn về phía bàn của Trì Mặc, thậm chí còn kích động tới nỗi nắm tay nhau: “Mau nhìn, người kia man ghê!”
Vẻ ngoài của Trì Mặc lạnh lùng, dáng người của anh cũng khiến cho người khác cảm thấy rất an toàn. Nếu như không để lộ lệ khí, những đường nét trên khuôn mặt anh trong mắt người khác tràn đầy mị lực.
Cho nên…
Có người lấy hết dũng khí đi tới xin wechat giúp bạn.
Còn chưa mở miệng, chỉ cần đôi mắt lạnh lùng quét qua đã ép người khác lùi lại.
Đều là khách tới du lịch, ôm tâm thái thử nghiệm, dù có thất bại cũng không sao cả, bởi vậy nữ sinh mạnh dạn đưa điện thoại lên phía trước, lần thứ hai hỏi: “Anh đẹp trai, có thể thêm wechat không?”
“Không thể.” Anh từ chối rất nhanh nhẹn dứt khoát, giọng nói lạnh băng giống như có thể đóng băng người khác.
Cô gái thất bại mà lui, một màn này bị Ngôn Hy vừa đi ra ngoài thấy được.
Cô nâng hai tay lên, chậm rãi trở lại chỗ ngồi.
Nhìn thấy người đàn ông đối diện vẻ mặt tẻ nhạt, từ sáng tới tối cũng không chịu lộ ra một chút dáng vẻ tươi cười, Ngôn Hy đột nhiên đùa dai, vẩy hai tay lúc này đang ướt vào mặt anh.
Bỗng nhiên bị vài giọt nước đánh lén, Trì Mặc chăm chú nhìn cô, con ngươi đen láy tĩnh lặng trầm xuống, không biết còn tưởng anh sắp nổi giận.
Nhưng đối với hành động ấu trĩ của cô gái nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của người đàn ông không sinh ra chút tức giận nào, ngược lại còn lấy khăn giấy ra cho cô lau tay.
Phòng vệ sinh của cửa hàng đơn sơ, không có máy sấy tay hay giấy vệ sinh chuyên dụng, hai tay bị dính nước cũng không tiện đi tìm khăn giấy, Ngôn Hy chỉ có thể nâng hai bàn tay ướt nhẹp đi ra. Muốn trêu Trì Mặc một chút, ai biết được tên đầu gỗ này không có chút phản ứng nào.
Mấy nữ sinh kia đã đóng gói trà sữa trực tiếp mang đi, lúc này Ngôn Hy mới nhắc đến cảnh tượng cô vừa nhìn thấy, vụng trộm che miệng cười: “Trì Mặc, vừa rồi có phải là mấy em gái nhỏ đang bắt chuyện với anh hay không?”
Trì Mặc liếc mắt nhìn cô một cái, không trả lời.
Ngôn Hy bày ra bộ dạng của một chuyên gia nhìn thấu nhưng không muốn lột ra sự thật: “Em biết, anh đẹp trai như vậy, bị những cô gái xin wechat cũng là chuyện bình thường.”
Mặc dù cô chưa từng yêu đương, nhưng bởi vì ngoại hình nổi bật nên được không ít nam sinh nhòm ngó. Hơn nữa cô cũng đã thấy các bạn nam của mình được nữ sinh xin phương thức liên lạc, có đồng ý, cũng có từ chối, nhưng vẻ nghiêm túc lạnh lùng dọa cho người khác sợ mà lui của Trì Mặc thì đúng là hiếm thấy.
Cô không hiểu vì sao Trì Mặc lại chưa bao giờ cười, lẽ nào không có chuyện gì khiến anh vui vẻ sao?
“Trì Mặc, anh không thể như vậy, người khác sẽ thấy anh rất hung dữ, con gái sẽ không thích anh.”
“Tôi cần cô ấy thích làm gì.” Giọng điệu của anh đều đều, thậm chí còn không phải là câu nghi vấn.
“Không thích anh, thì sao mà anh yêu đương được chứ?”
Từ lúc thấy tình cảm của anh trai và chị dâu, cô cũng rất muốn yêu đương, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy không phù hợp. Ở trường học có rất nhiều bạn nam lấy lòng cô, cô lại không cảm nhận được sự rung động trong tình yêu.
Thậm chí có lần còn hoài nghi, có phải là trước đây đầu mình bị đập, cho nên tình cảm cũng bị đập mất?
Chịu ảnh hưởng của gia đình, đến bây giờ Ngôn Hy càng khao khát cái loại quan hệ tình yêu kỳ diệu này.
Cô nghĩ như vậy, lại nghe thấy Trì Mặc không hề lăn tăn nói: “Không yêu đương.”
Giọng điệu của anh rất dứt khoát, Ngôn Hy khẽ chớp mắt, không khuyên nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi tới cổ trấn, Ngôn Hy nếm được vị ngọt của sự tự do, đến buổi chiều mới cùng Trì Mặc trở về nhà trọ.
Hai bên homestay đều có khách ở, cho nên mọi người đi vào đều sẽ đóng cửa phòng của mình lại, bảo vệ riêng tư của bản thân.
Lúc này Ngôn Hy mới có lòng thưởng thức cách trang trí của gian phòng này, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh chuẩn bị gửi cho bà nội xem.
Nơi đây thật sự không tính là rộng rãi so với những khách sạn trước đây cô ở, thậm chí còn bé hơn mấy lần so với phòng ngủ ở nhà của cô, nhưng phong cách trang trí lại rất độc đáo. Sàn nhà màu gỗ cổ điển, ban công để vài chậu hoa màu xanh, còn có những giỏ hoa đan bằng tre được treo lơ lửng bên trên, bên trong bày hoa giả để trang trí.
Cô chụp vài tấm trong phòng. Nhìn thấy rèm cửa màu trắng bị thổi, cô vươn tay mở ra, ngoài cửa sổ lộ ra một mảng rừng trúc.
Cửa sổ rất lớn, mở ra cũng không giống như khu chợ trong thành phố hay những tòa cao ốc rực rỡ ánh đèn. Ngoài cửa sổ là một mảng rừng trúc màu xanh ngọc, ban ngày nhìn thanh tịnh khoan khoái, giống như có công hiệu ngưng thần tĩnh khí.
Khi hoàng hôn dần dần chìm xuống, gió thổi lá cây ngoài cửa sổ, âm thanh đung đưa của rừng trúc lọt vào tai Ngôn Hy, cô đi ra bên ngoài nhìn một cái, trong đầu không khỏi nhớ lại những hình ảnh kinh dị đã từng xem trong phim.
Chẳng biết vì hoa mắt hay nguyên nhân gì khác, dường như cô nhìn thấy một bóng trắng từ phía trước bay qua, bị dọa sợ đến cả người phát run.
“Trì Mặc!”
Cô bỏ chạy giống như tông cửa xông ra, vội vàng gõ cửa phòng bên cạnh. Cánh cửa được mở ra từ bên trong, bàn tay của Ngôn Hy không kịp đề phòng đặt trên ngực của người đàn ông.
“Thật là đáng sợ!” Không kịp phân biệt xấu hổ và ngượng ngùng, đáy lòng Ngôn Hy bị nỗi sợ xâm chiếm.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô gái, Trì Mặc cau mày, một vài cảm xúc che giấu bị lộ ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngôn Hy nói cho anh biết chuyện mình vừa trải qua. Cô nhát gan sợ hãi, chân mày của người đàn ông lại giãn ra.
Để xua đi nỗi sợ trong lòng cô, Trì mặc đưa cô trở về phòng ngủ.
Bởi vì quên đóng cửa sổ, gió vừa thổi qua, rèm cửa bằng lụa mỏng trong phòng khẽ đong đưa, trùng hợp lúc đó Ngôn Hy đang trong trạng thái căng thẳng, tự mình dọa mình.
Trì Mặc đưa ra kết luận nói cho cô biết: “Là do tâm lý thôi.”
Cô gái nhỏ phồng má, ánh mắt chăm chú nhìn chỗ đó, lại duỗi hai ngón tay ra nắm lấy tay áo của anh, coi như chỗ dựa.
Cô như vậy, ngay cả người lòng dạ cứng rắn hơn nữa cũng không chịu được mà mềm mại lại vài phần. Lớp băng giá trên chân mày tan ra, người đàn ông trước giờ chưa dỗ dành ai không được tự nhiên nói ra một tiếng: “Đừng sợ.”
Anh tự mình đi đóng cửa sổ lại, không còn có bóng trắng phiêu đãng qua, Ngôn Hy đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, trái tim đánh trống: “Chúng ta còn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Bây giờ cô không muốn một mình mình ở chỗ này, đối mặt với một mảng rừng trúc phía sau.
Tâm tư của cô gái nhỏ đều hiện ra mặt, Trì Mặc cũng không đâm thủng, dẫn cô xuống lầu. Rất nhanh cô đã vứt nỗi sợ vừa rồi ra sau ót, bắt đầu tìm một nhà hàng để giải quyết bữa tối.
Công chúa nhỏ vốn đã quen những món sơn hào hải vị đi dạo hơn mười phút, cuối cùng đi vào một tiệm mì, gọi một chén mì đậu phụ ở đây…
Cô không biết Trì Mặc ngồi đối diện lúc nghe cô chọn món ăn, khóe môi khẽ run, giống như không hiểu sao tiểu công chúa lại chọn cái này.
Anh thì không có vấn đề gì, nhưng không thể tủi thân Ngôn Hy.
“Trì Mặc, anh đã từng ăn loại mì này chưa? Bạn của em An Lợi nói tiệm này ăn rất ngon.”
Hóa ra là đặc biệt tìm tới đây.
Nhìn thấy tay cô cầm đũa nóng lòng muốn thử, Trì Mặc không nghi ngờ quyết định của cô nữa. Chỉ là lúc ông chủ hỏi mức độ cay của ớt, anh kiên trì đổi của Ngôn Hy từ “Siêu cay” thành “Cay vừa”.
Bữa mì cay này Ngôn Hy ăn rất ngon, phản hồi tin nhắn cho bạn, nói với An Lợi là bát mì này được của nó đấy.
Ăn uống no đủ, Ngôn Hy tạm thời quên sạch bóng ma kinh dị ở phòng ngủ, còn băn khoăn việc quay về chọn ảnh đăng vòng bạn bè.
Bọn họ đi bộ về theo đường cũ cho tiêu thức ăn. Ngôn Hy đi đường nhìn xung quanh, buổi tối ở cổ trấn có một vẻ đẹp khác, chỉ có điều ban ngày cô đã quá mệt mỏi, không còn tinh lực đi dạo lần nữa.
Lúc sắp đi đến nhà trọ, Ngôn Hy bỗng nhiên bị một cửa hàng bên đường hấp dẫn.
Nói đúng ra, là bị kem ly trong tủ kính của cửa hàng hấp dẫn.
Kem ly trong cửa hàng không phải là loại hương vị phổ thông để lộn xộn trong tủ lạnh, mà là làm thành hình bông hoa. Ngôn Hy liếm môi, bỗng nhiên không thể nào nhấc chân tiếp tục bước đi.
Trì Mặc nhận ra ý đồ của cô, lần đầu tiên lên tiếng ngăn cản hành động của cô: “Không được mua.”
Ngôn Hy trợn to mắt: “Tại sao chứ?”
Trì Mặc bình tĩnh nói: “Thím Lý đã dặn dò.”
Ngôn Hy: “!!!”
Thím Lý rốt cuộc đã nói với anh bao nhiêu, Ngôn Hy không biết. Trì Mặc dường như đã tôn sùng những lời thím Lý căn dặn như thánh chỉ, kiên quyết không cho cô mua.
Tiền là của cô nha, nhưng Trì Mặc lại không cho phép, tiền trong túi không lấy được, điện thoại di động cũng không cho cô mở.
“Em mới là bà chủ!” Cô gái nhỏ thở phì phò thể hiện tư thế của kim chủ: “Anh phải nghe lời em.”
Nhưng mà, đối phương quan sát cô từ đầu tới chân một phen, trong mắt không có tí sợ hãi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô lặp lại: “Không, được, mua.”
Tim của Ngôn Hy cũng sắp bị đâm chết.
Trước kia đi du lịch cùng người nhà chính là như vậy, bây giờ người thuê làm vệ sĩ cũng không nghe lời, thật là khổ sở. Sớm biết như vậy cô sẽ không để Trì Mặc nghe thím Lý càm ràm.
Trì Mặc không cho mua, Ngôn Hy không chịu đi.
Thời điểm cô cầu mà không được, có hai đứa trẻ đi ngang qua cửa hàng, cậu bé cao hơn cô bé một cái đầu.
Cô bé đứng bất động trước tủ lạnh, dưới chân giống như cắm rễ ở đó: “Anh, em muốn ăn kem ly.”
Cậu bé không đồng ý, cô bé cũng không nổi giận, “Anh, anh mua cho em một cái đi~”
“Anh.” Giọng trẻ con non nớt mềm nhũn, cô bé ôm tay cậu bé làm nũng.
Sau đó, Ngôn Hy tận mắt nhìn thấy cậu bé móc từ trong túi ra tờ tiền tiêu vặt mười tệ đưa cho bà chủ, cô em gái như mong muốn lấy được một ly kem.
A! Hóa ra còn có thể như vậy.
Ngôn Hy ngầm hiểu, ôm lấy người đàn ông bên cạnh, dính lấy cánh tay anh.
Cả người Trì Mặc chấn động.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của anh, Ngôn Hy nở nụ cười, đôi mắt trong veo ánh lên châu quang: “Anh cho em mua một cái đi, anh Trì Mặc~”
Lúc công chúa nhỏ làm nũng, âm thanh mềm mại càng trở nên ngọt ngào dính người, như một viên kẹo đường, tan chảy ở trong miệng anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Mặc: Không được gọi nữa, anh không chịu nổi.
Có người nói, đoạn văn trước không dùng “Công chúa nhỏ” để gọi Ngôn Hy, bây giờ lại xuất hiện nhiều lần, hàm ý trong đó mọi người có thể tự bình phẩm nha~
Còn có, căn phòng của công chúa nhỏ cô ấy còn dám tự mình ngủ sao hahaha.