Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

chương 19: buôn bán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cổ Hữu Lượng là phú thương thành Nam, dựa vào Trần Huyện lệnh, đây là mọi người đều biết, lúc trước ông ta và Lý Thủ Tài đều mới Hoắc Dần, chỉ là Lý Thủ Tài dễ bị lừa hơn, Hoắc Dần mới không tiếp xúc với Cổ Hữu Lượng.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

Mà nay đối phương lại chủ động tìm tới, vả lại không che giấu chút nào ông ta cũng chỉ là chân chạy vặt cho Trần Huyện lệnh, Hoắc Dần thì biết rõ lần này trên bàn cơm nên nói chuyện như thế nào với nhau.

Đến nhã gian Cổ Hữu Lượng chọn, Hoắc Dần lại nhìn thấy ông chủ Bách Yến lâu, ông chủ kia chỉ cần nhìn thấy Hoắc Dần là trong mắt sẽ xuất hiện vàng, hận không thể ôm lấy bắp đùi đối phương.

Sau khi Hoắc Dần dắt Thẩm Miểu vào nhã gian, trên chủ tọa Trần Huyện lệnh lập tức nở nụ cười.

Trần Huyện lệnh biết làm người hơn Từ huyện lệnh, sau khi Hoắc Dần vào cửa, mặc dù hắn ta không nghênh đón, chí ít vẫn dẫn đầu gọi một tiếng: “Ông chủ Thẩm.”

Hoắc Dần và Thẩm Miểu ngồi xuống, liếc mắt nhìn thịt cá vừa mới lên bàn, nghĩ thầm một bàn này cũng không ít hơn một bàn tiệc lần đầu hắn và Thẩm Miểu tới đây, bổng lộc một năm của Huyện lệnh cũng chỉ một ít, một bàn này tối thiểu ăn hết mấy năm bổng lộc của hắn ta.

Hoắc Dần làm bộ như dễ tính: “Trần đại nhân đích thân tới, Thẩm mỗ sợ hãi.”

“Ông chủ Thẩm nói lời đó làm gì, lần này bổn quan muốn mời ông chủ Thẩm, còn cần ông chủ Thẩm giúp chuyện đấy.” Trần Huyện lệnh không quanh co lòng vòng với Hoắc Dần, những câu chuyện sáo rỗng của thương trên bàn cơm, hắn ta lười dùng.

Hoắc Dần nâng chung trà lên không uống, từ từ đặt lại lên bàn, có chút khó xử: “Thẩm mỗ mới đến, có vài phần không biết có thể giúp được Trần đại nhân chuyện gì.”

“Tuy ông chủ Thẩm vừa tới Ngô Châu không lâu, nhưng đã mua được vài tòa nhà trống trong thành, những tòa nhà lớn nhỏ kia trong lòng ta điều biết cả, mà nay Trần đại nhân muốn dùng, mong rằng ông chủ Thẩm có thể thu dọn ra ngoài, giúp đỡ cho Trần đại nhân.” Cổ Hữu Lượng ở bàn đối diện mở miệng.

Hoắc Dần im lặng một lát, nụ cười trên mặt cũng thu lại: “A, là chuyện này à, sợ rằng Thẩm mỗ không giúp được rồi.”

“Ông chủ Thẩm, đây chính là Trần đại nhân mời cậu giúp một tay đấy.” Cổ Hữu Lượng chưa từng thấy người nào không biết điều như thế.

Hoắc Dần nói: “Lúc đầu ta mua tòa nhà trống, vì cái gì cũng chính là vì giờ khắc này có thể kiếm đủ tiền, sẽ rời đi. Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Thẩm mỗ là một người làm ăn, làm gì có chuyện tốn tiền mời người vào ở chứ? Ta có thể đưa những tòa nhà trống kia ra, chỉ là nên thu bạc, còn hi vọng Trần đại nhân giao không thiếu một đồng vào trong tay ta.”

Sắc mặt của Trần Huyện lệnh rất không tốt, Hoắc Dần coi như không nhìn thấy, xoay người nói với Thẩm Miểu: “Quả nhiên vẫn là phu nhân nói rất đúng, làm gì có người tốt bụng mời chúng ta ăn cơm không chứ.”

Thẩm Miểu dừng một chút, dời tầm mắt đi, nàng đâu có nói những lời này?!

Trần Huyện lệnh cắn răng, nhìn Cổ Hữu Lượngn, Cổ Hữu Lượng thì biết rõ chuyện như vậy không có khả năng, chỉ có nói giá tiền, hắn là thương nhân tương đối nhạy cảm ở phương diện giá tiền, vì vậy liền thay Trần Huyện lệnh nói chuyện.

“Vậy ông chủ Thẩm cảm thấy, những tòa nhà kia cần phải tốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng bán lại?”

Hoắc Dần nhíu mày: “Bán? Chờ sau khi trừ phiến loạn, binh lính rút lui, ta lấy giá gốc bán lại cho ông chủ Cổ thì như thế nào?”

Cổ Hữu Lượng nghe lời này, sắc mặt cứng đờ: “Chẳng lẽ ông chủ Thẩm muốn cho thuê?”

“Không sai, trong tay Thẩm mỗ có sáu tòa nhà trống, tỉ mỉ tính toán, ở được hai ngàn người không thành vấn đề, Trần đại nhân hẳn nên cảm thấy Thẩm mỗ tiết kiệm phiền phức cho ngài mới đúng, nếu những tòa nhà đó còn ở trong tay Lý Thủ Tài, sợ rằng khó đối phó hơn.”

Hoắc Dần mới vừa nói xong, Cổ Hữu Lượng đã hỏi: “Một tòa nhà, trước khi kết thúc trừ phiến loạn, ông chủ Thẩm định ra giá bao nhiêu?”

Hoắc Dần từ từ đưa ra năm đầu ngón tay, Cổ Hữu Lượng cau mày: “Năm mươi lượng?”

Hoắc Dần lắc đầu, Cổ Hữu Lượng lau mồ hôi trên trán: “Không lẽ là năm trăm lượng chứ? Đùa cũng hơi quá rồi đấy!”

Hoắc Dần bật cười: “Là năm đồng.”

Nhất thời sắc mặt Cổ Hữu Lượng thay đổi, ông ta nhìn Trần Huyện lệnh, ông chủ Thẩm này rốt cuộc trong hồ lô bán thứ thuốc gì?

“Năm đồng? Ông chủ Thẩm chắc chắn chứ?” Cổ Hữu Lượng cau mày: “Sẽ không phải là có yêu cầu khác chứ?”

Hoắc Dần để đũa xuống, Thẩm Miểu cũng đồng thời để xuống, hai người bày tỏ bữa cơm này đến đây chấm dứt, sau đó sẽ nói chuyện chính.

Hoắc Dần thu lại nụ cười phong lưu của công tử, nghiêm túc làm trong lòng hai người đối diện có chút chột dạ.

Hắn nói: “Thẩm mỗ nói là, cho thuê mỗi tháng, mỗi tháng mỗi người năm đồng, triều đình có bao nhiêu binh lính vào trong nhà Thẩm gia ta, Thẩm mỗ sẽ thu đủ tiền hắn thuê theo tháng. Nếu chỉ trừ phiến loạn nửa tháng là có thể trả lại, Thẩm mỗ chỉ lấy hai đồng một người, nếu qua một tháng, vậy cứ tính mà thu theo ngày.”diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

“Ông chủ Thẩm đây đòi hỏi quá đáng rồi đấy! Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện chỉ trừ phiến loạn trong nửa tháng? Đa số đều nửa năm trở lên, nếu như tính theo như ông chủ Thẩm, bổn quan sẽ không đồng ý.” Trần Huyện lệnh lập tức cau mày, hắn ta không ngờ cái tên họ Thẩm này lại có nhiều ý định như thế.

Hoắc Dần thở dài: “Đã như vậy, vậy thì không có gì để nói nữa.”

“Ngươi dám nói chuyện như vậy với bổn quan?!”

“Thẩm mỗ không dám.” Hoắc Dần nói xong bốn chữ này, quan sát cẩn thận vẻ mặt đối phương, hắn dừng lại, thấy đối phương cũng không mở miệng nói tiếp, liền cười nói: “Hoặc là Trần đại nhân có phương pháp khác cũng được, phu nhân, không bằng chúng ta đi về trước, để Trần đại nhân suy nghĩ thật kỹ.”

Thẩm Miểu gật đầu, hai người lập tức đứng dậy.

Cổ Hữu Lượng vẫn còn đang tính tiền ở trong đầu, Trần Huyện lệnh thấy hai người phải đi, cau mày muốn cản lại, nha dịch trong phủ Huyện lệnh đưa tay ngăn ở cửa, đứng ở bên cửa hộ vệ Giáp điểm lên cánh tay hai nha dịch, cánh tay hai người kia lập tức vô lực, rũ xuống.

Hoắc Dần mang vẻ mặt không đổi sắc đỡ Thẩm Miểu rời khỏi nhã gian, ông chủ Bách Yến lâu thấy vậy đầu đầy mồ hôi.

Trần Huyện lệnh khẽ nheo cặp mắt lại, vỗ bàn một cái: “Ông còn tính toán gì nữa?! Người cũng đi rồi!”

Lúc này Cổ Hữu Lượng mới hồi hồn, nhìn về phía bàn đầy thức ăn gần như không đụng đến, thở dài nói: “Thật sự không nghĩ tới, họ Thẩm này biết làm ăn như thế, nếu trong vòng nửa năm có thể loại trừ tất cả Sơn Phỉ Ngô Châu, như vậy giá tiền hắn nói đã chặt chẽ đè ép bạc triều đình phát xuống, nếu vượt qua nửa năm......”

“Vậy bản quan chỉ có đưa bạc của mình vào mà thôi.” Trần Huyện lệnh lắc đầu một cái: “Như thế không phải biện pháp.”

Cổ Hữu Lượng dừng lại một chút: “Nhưng cũng không có biện pháp nào khác, trong thành ngoài thành, cũng thực sự chỉ có họ Thẩm hắn có tòa nhà trống, cho dù là bố trí ở trong nhà các bình dân, hơn hai ngàn người cũng không nhét lọt.”

Trần Huyện lệnh thở dài: “Bên cạnh có mấy người cao thủ, thân phận của hắn không thể coi thường, rốt cuộc là ai, dám làm loại mua bán này.” Cổ Hữu Lượng hỏi: “Đại nhân định làm như thế nào?”

“Đợi, chờ mấy ngày nữa, nếu như hắn không tới, vậy ông cứ làm theo lời hắn, mấy ngày nữa binh lính sẽ tới, đến lúc đó nếu ta còn chưa sắp xếp xong những chuyệnu này, cái mũ Huyện lệnh của ta cũng chỉ có thể tháo xuống.” Trần Huyện lệnh nói xong, cũng mất hứng thú ăn cơm, ném đũa nói với Cổ Hữu Lượng: “Ông trả.”

Sau đó cùng nha dịch phủ Huyện lệnh cùng rời đi, Cổ Hữu Lượng nhìn bàn đầy thức ăn, thở dài, đi theo sau lưng Trần Huyện lệnh kéo dài hơi tàn, thật sự không trôi qua cuộc sống tốt.

Hoắc Dần biết Trần Huyện lệnh đang đợi hắn đổi ý, nếu như hắn thật sự là một thương nhân đến từ bên ngoài, nói không chừng sẽ ích lợi lâu dài mà thỏa hiệp.

Nhưng Hoắc Dần không phải, hắn đoán có lẽ Trần Huyện lệnh không còn đường khác nữa, mấy ngày nay, ở tại trong khách điếm đánh cờ với hộ vệ Bính.

Buổi sáng ngày thứ ba, Cổ Hữu Lượng tự mình tới cửa viếng thăm, nói Trần Huyện lệnh đồng ý lời Hoắc Dần nói, muốn viết khế ước, hai bên ký tên đồng ý, chuyện mua bán này coi như thành.

Khi Hoắc Dần cầm khế ước đi tìm Lý Thủ Tài thì Lý Thủ Tài bưng ly rượu đang cười ha ha.

Gã vỗ bả vai Hoắc Dần nói: “Ông chủ Thẩm thật biết làm ăn, Lý mỗ thật sự bội phục!”

Hai người cùng uống rượu, uống rượu đến độ nói năng lộn xộn, Lý phu nhân cười nói với Thẩm Miểu: “Tòa nhà của ta và lão gia ở phía sau thành khá lớn, ước chừng có thể ở ở năm trăm người, những người còn lại chia ra ở trong nhà hai người, thấy thế nào?”

Thẩm Miểu gật đầu, nói lại lời Hoắc Dần dạy nàng nói: “Ta còn có chuyện buôn bán muốn làm với tỷ đây.”

“Buôn bán gì?” Lý phu nhân hỏi.

Thẩm Miểu nói: “Không biết gạo trong tiệm gạo của Lý gia có đầy đủ không?”

Lý phu nhân gật đầu: “Hôm nay mới chuyển đến một lượng lớn, trong kho hàng ngược lại có không ít, có chỗ dùng gì sao?”

“Giáo tiếp với buôn bán cùng với quan phủ cứ để cho muội và phu quân làm, Lý phu nhân chỉ cần có thể cung cấp gạo đúng lúc là được.” Thẩm Miểu nói.

Lý phu nhân gật đầu: “Đó là tất nhiên, nếu muội muội có thể đến giúp ta...Tất nhiên ta cũng nguyện ý hợp tác với muội muội nữa.”

Lý Thủ Tài thấy phu nhân giỏi giang như thế, vì vậy gật đầu một cái liên tiếp nói được, Thẩm Miểu nở nụ cười, bốn người quây trước bàn nói nhiều chuyện, rồi lại kéo tới chuyện trừ phiến loạn.

“Tiền của quan phủ đã kiếm được rồi, còn tiền của sơn phỉ thì ông chủ Thẩm chuẩn bị kiếm khi nào?” Lý Thủ Tài vuốt râu hỏi.

Hoắc Dần liếc gã một cái: “Ông chủ Lý có biện pháp?”

“Tất nhiên có chút biện pháp.” Lý Thủ Tài cười.

Hoắc Dần liền nói: “Bây giờ chưa vội, những tòa nhà này cũng chỉ là bước đầu tiên kiếm tiền của quan phủ, sau khi đám người đến đông đủ, số tiền kiếm được còn nhiều hơn nữa.”

Sau khi kết thúc bữa cơm, Thẩm Miểu ra khỏi Lý phủ thì liền hỏi Hoắc Dần: “Ngươi thật sự cho chở gạo tới đây?”

Hoắc Dần gật đầu: “Đúng vậy, ở Lâm Châu mang tới, sản nghiệp của Hoắc gia ta.”

Thẩm Miểu hỏi hắn: “Rốt cuộc ngươi có ý định gì đây? Mình kiếm tiền của mình?”

Hoắc Dần và Thẩm Miểu đi tới trước mặt xe ngựa, dừng lại, sau đó dắt tay Thẩm Miểu nói: “Chúng ta đi trở về đi thôi, lúc nãy ăn hơi nhiều.”

Đầu tiên là Thẩm Miểu gật đầu nói được, lúc này mới phản ứng được mình bị cầm tay, vì vậy rút tay lại.

Đầu ngón tay Hoắc Dần cứng ngắc, từ từ đưa tay siết chặt, nói: “Hôm nay hai ta đã lấy được sự tin tưởng của Lý Thủ Tài, tất nhiên gã có quan hệ với sơn phỉ, chỉ có mang theo Lý Thủ Tài kiếm tiền, gã mới nói ra toàn bộ những thứ mình cất giữ, đến lúc đó muốn trừ phiến loạn càng dễ như trở bàn tay.”

“Trên Chu Sơn chỉ có hai ổ sơn phỉ, tất nhiên Lý Thủ Tài và Lộc Phong Trại có quan hệ.” Thẩm Miểu nói xong, đột nhiên nhíu mày: “Ta nhớ được, trước khi ta chết hình như có liên quan gì đó với người đứng đầu ở sơn phỉ phía Nam trên Chu Sơn.”

“Cụ thể thế nào?”

“Khi ta gặp hắn, có chút trí nhớ mơ hồ thoáng qua ở trong đầu, khi nhìn thấy ông chủ Quý cũng có cảm giác giống vậy.” Thẩm Miểu ngẩng đầu: “Ông chủ Quý và Trần Huyện lệnh là thông gia, có thể bọn họ cũng có liên quan đến sơn phỉ không?”

Hoắc Dần trợn tròn hai mắt nhìn về phía Thẩm Miểu, đột nhiên đưa tay vuốt mũi của nàng, giống như dỗ đứa bé tán dương một câu: “Sao Miểu Miểu nhà chúng ta lại trở nên thông minh như vậy rồi! Quả nhiên có chỗ tác dụng lớn!”

Đầu tiên là Thẩm Miểu sững sờ, sau đó đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, lập tức lui về phía sau một bước dài.

Hoắc Dần bước về phía nàng một bước, Thẩm Miểu liền lùi một bước.

Hoắc Dần từ từ nhíu mày, dường như có chút bất mãn: “Nàng tránh ta làm gì?”

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt: “Không có.”

“Thần Thổ Địa nói với nàng những gì?”

Thẩm Miểu khoát tay: “Không có không có không có, không nói gì cả.”

“Nàng cà lăm.”

“Không có không có...... Không cà lăm.”

Hoắc Dần dừng lại, đôi mắt nhìn về phía nàng, sau đó mím môi, hai tay chắp sau lưng không đi tới trước, ngược lại lui về phía sau mấy bước, gật đầu một cái, giọng nói nặng nề: “Được, vậy sau này ta sẽ cách xa nàng, nàng nên vui mừng.”

Thẩm Miểu chỉ thấy hắn xoay người rời đi, hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh có chút xấu hổ, hai người trước đi theo Hoắc Dần, còn hai người sau đứng ở một bên nhìn Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu mím môi, không biết vì sao, nghe Hoắc Dần nói như vậy, không cảm thấy vui mừng, ngược lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio