Lâm Thanh Phong lúc này mới dừng tay thu lại viên RasenShuriken, Long vân tôn giả cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, thật sự hắn cũng không muốn ở lại đối mặt với tên này đâu, nhưng bởi do sư phụ hắn có lệnh thế nên hắn không dám không tuân theo.
Long Vân Đại Sư thở ra một hơi, hắn lập tức lấy ra một viên Dưỡng Hồn Châu đưa cho Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Đây là Dưỡng Hồn Châu mà sư phụ bảo ta giao cho ngươi, chỉ cần ngươi giới thiệu cho sư phị ta một thiên tài mộc hệ linh lực, hắn muốn tìm người truyền thụ một thân đan đạo của hắn.
Thảo nê mã, lần này thật tốt rồi, không nghe chuyện xưa mà vẫn có nồi chờ hắn cõng, tâm tình Lâm Thanh Phong thật sự phức tạp, ngay khi nghe tới tên Dưỡng Hồn Châu thì hắn lập tức nghĩ tới Cửu Điệp Bán Tiên, nhưng hắn phải đi đâu để tìm thiên tài mang mộc hệ linh lực đây? Hắn thở dài một cái rồi lắc đầu trả lời.
-Xin lỗi, ta thật hết cách, đúng là ta rất cần viên Dưỡng Hồn Châu này, nhưng ta cũng không có cách nào tìm thiên tài mộc hệ linh lực cho ngươi.
Long Vân Đại Sư cũng lắc đầu thở dài.
-Ta cũng biết là như vậy, nhưng không hiểu sao sư phụ ta lại xác định là ngươi có thể tìm được, vì thế ta cũng hết cách, không bằng ta đưa ngươi Truyền Tin Thạch để ngươi có thể trực tiếp nói chuyện với hắn?
Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút sau đó gật đầu đồng ý, hiện tại hắn thật sự cần Dưỡng Hồn Châu vì thế chỉ còn cách đàm luận trực tiếp với sư phụ của Long Vân Đại Sư thôi.
Long Vân Đại Sư liền lấy ra Truyền Tin Thạch, hắn đưa cho Lâm Thanh Phong rồi kéo tay Lâm Thanh Phong lại nói nhỏ.
-Sư phụ ta tên Trấn Nguyên, tuy biết rằng không nên nói những lời này nhưng sư phụ ta luyện đan rất chuyên nghiệp, đan dược mà hắn luyện ra lúc nào cũng thuộc hàng cực phẩm, hắn luyện đan cho nhiều người nhưng lại luôn lấy giá trên trời, những người nhờ hắn luyện đan luôn phải chuẩn bị cho thật tốt, đã từng có kẻ phải bán luôn hai quả thận mới đủ tiền chi trả, vì thế những người quen đều gọi sư phụ ta là Thận ca, hôm nay hắn chịu bỏ ra một viên Dưỡng Hồn Châu để nhờ ngươi tìm đệ tử thì chắc chắn ngươi có thể tìm được.
Lâm Thanh Phong gãi đầu cười khổ, con hàng Long Vân này thật sự cực phẩm a, có tên đệ tử nào lại đi bôi bác sư phụ của chính mình như hắn đâu? Nhưng có thể dạy ra một con hàng cực phẩm như vậy thì hẳn là tên sư phụ cũng không kém đi đâu.
Lâm Thanh Phong gãi đầu một cái sau đó hắn lại chỉ tay về phía Nguyệt Thánh Dạ rồii nói.
-Phiền ngươi xem xét hắn một chút, ta thấy rằng hắn làm thành chủ cũng tốt lắm, nếu lỡ như hắn chết đi thì người dân trong thành lại gặp họa.
Long Vân Đại Sư gật đầu một cái, sau đó hắn theo lời Lâm Thanh Phong mà đi xem xét vết thương cho Nguyệt Thánh Dạ.
Cầm viên Truyền Tin Thạch trên tay, Lâm Thanh Phong hít vào một hơi rồi bắt đầu truyền linh lực vào đó, có kinh nghiệm lần trước nên lần này hắn rất tập trung để tránh bị hút cạn linh lực, nhưng thật sự là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi lần trước là do hắn ở trong trận pháp của Cửu Điệp Bán Tiên bởi vì trận pháp đã suy yếu nên hắn mới có thể truyền tin với bên ngoài, nhưng dù là vậy hắn cũng phải tốn cực nhiều linh lực để duy trì, còn hiện tại thì không cần, linh lực của hắn tiêu tốn rất ít, với tốc độ hồi phục của hắn thì có thể coi như không tốn.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Lệnh Hồ Xung có chút tò mò, bọn hắn cũng tiến lại gần để nghe, viên Truyền Tin Thạch vẫn chớp sáng, được một lúc thì nó cũng phát ra tiếng nói.
-Sao rồi tiểu Long Long? Đã tìm được hắn chưa?
Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, Nam Cung Mị Ảnh cùng Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh cũng cố nín cười, Long Vân Đại Sư trông như một nam tử trung niên, nhưng hiện tại hắn đã là Luyện Hư kì tu sĩ rồi, hắn sống không biết bao nhiêu năm còn bị gọi là tiểu Long Long.
Lâm Thanh Phong hít vào một hơi, sau đó hắn mới lên tiếng.
-Xin chào Trấn Nguyên Đại Sư, ta là Lâm Thanh Phong, theo lời của Long Vân Đại Sư thì ngài có việc tìm ta sao?
Trấn Nguyên Đại Sư im lặng một lúc, sau đó hắn lại trả lời, giọng nói của hắn có chút vui vẻ.
-Đúng, đúng, Lâm Thanh Phong, là ta muốn nhờ ngươi tìm giúp ta một vị đồ đệ có mộc hệ linh lực, ngươi có thể tìm giúp ta sao?
Lâm Thanh Phong thở dài một cái.
-Đây cũng là nguyên nhân ta liên lạc với ngài đây, không biết ngài nghe tin ở đâu mà lại dám chắc chắn rằng ta có thể giúp ngài tìm được đệ tử đây?
Trấn Nguyên Đại Sư ngay lập tức trả lời lại.
-Ngươi đừng lừa ta, ta đã nghe lão già Hỏa Vân cùng Âm Dương hai vị tôn giả nói rồi, bọn hắn nói ngươi là một cái máy thu hút thiên tài, chỉ cần là người ngươi nhặt về thì tất cả đều là thiên tài, ngươi cứ ra ngoài nhặt một vài tên là được rồi.
Lâm Thanh Phong thật sự muốn chửi thề, đây là lý do sao? Thật sự tìm kiếm thiên tài liền dễ dàng như vậy? Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì ngươi ra ngoài nhặt vài tên thiên tài cho ta xem thử một chút?
Lâm Thanh Phong cố nén giận, bởi vì lần này hắn thật sự cần Dưỡng Hồn Châu, vì thế hắn vẫn cố gắng để thương lượng với Trấn Nguyên Đại Sư.
-Trấn Nguyên Đại Sư, việc tìm đệ tử cho ngài thì ta không dám chắc, nhưng ta có thể mua lại viên Dưỡng Hồn Châu của ngài được không? Hiện tại ta thật sự rất cần tới nó.
Trấn Nguyên Đại Sư cũng rất thoải mái, hắn mang theo giọng nói vui vẻ mà trả lời.
-Được thôi, chỉ cần ngươi trả ta viên Linh Thạch Cực Phẩm, giá cũng rất rẻ nha.
Lâm Thanh Phong trực tiếp mộng bức, hét giá như thế này thì hắn cũng chịu phục, cho dù hiện tại hắn có bán tất cả gia sản cộng với hai quả thận của chính hắn thì cũng không đủ để trả đâu, Thận ca thật không hổ danh là Thận ca, hắn có chút đau đầu, hắn dùng tay bóp trán một chút rồi trả lời.
-Trấn Nguyên Đại Sư, phiền ngài chờ ta một lúc, để ta tìm xem trong người còn có bao nhiêu tiền rồi sẽ nói lại với ngài sau.
Lâm Thanh Phong nói xong hắn liền ngắt linh lực truyền vào viên Truyền Tin Thạch, thật ra hắn có tìm cũng vô ích, bởi vì hắn cũng không đủ tiền, hắn chỉ muốn hỏi một số chuyện với Âm tôn giả mà thôi, còn hỏi về điều gì? Dĩ nhiên là hỏi mượn tiền rồi, ngoài Âm, Dương hai vị đại gia này hắn cũng không biết đi mượn ai a.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn lại lấy ra một viên Truyền Tin Thạch mà Âm tôn giả trước đó đã đưa cho hắn rồi truyền linh lực vào đó.
Một lúc sau, giọng nói non nớt của Mộng Tiêu Dao liền phát ra.
-Oa, Phong ca ca, đúng thật là ngươi a, mấy tháng này ngươi cũng không thèm liên lạc với người ta, người ta thật sự chán ghét ngươi á.
Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn có chút xoắn xuýt rồi trả lời.
-Yên nào, Tiêu Dao muội muội, đúng là vài tháng qua không liên lạc với muội là lỗi của ta, hiện tại việc tu luyện của muội sao rồi?
Mộng Tiêu Dao giọng nói có chút tinh nghịch, nàng khoái chí mà trả lời.
-Hiện tại muội đã là Trúc Cơ kì Viên Mãn rồi, huynh xem muội có lợi hại hay không?
Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hai người trực tiếp quỳ, từ lúc Mộng Tiêu Dao rời đi cách đây chưa tới ba tháng thì nàng vẫn chỉ mới đạt tới Luyện Khí tầng được chứ? Hiện tại đã Trúc Cơ Viên Mãn rồi, tốc độ tu luyện của nàng thật sự khiến người ta phải câm nín.
Lâm Thanh Phong ngoài cười khổ thì cũng chỉ biết cười khổ mà thôi, hắn hít vào một hơi rồi tiếp tục nói.
-Thật lợi hại, với cái đà này thì chỉ qua vài năm là muội đã mạnh mẽ hơn ta rồi.
Mộng Tiêu Dao rất vui vẻ, nàng cười hì hì rồi trả lời.
-Tất nhiên rồi, sau này muội sẽ bảo vệ cho Phong ca ca, sẽ khôn còn ai dám ăn hiếp Phong ca ca nữa.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi sau đó hắn lại hỏi vào vấn đề chính.
-Việc này để sau đi, hiện tại ta có chút chuyện muốn gặp hai vị sư phụ của muội, muội có thể gọi hai người bọn hắn giúp ta sao?
Mộng Tiêu Dao không cười nữa, giọng nàng có chút tức tối mà trả lời.
-Hai vị sư phụ đã đoán trước rồi, hai người bảo ta chuyển lời với ca rằng:”Chúng ta sẽ không cho mi mượn tiền để đưa lão Thận” vậy đấy.
-Muội đã cố gắng hết sức rồi, nhưng hai người vẫn nhất quyết không cho.
Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, thật sự hắn cũng không còn cách nào khác, vì thế hắn cũng chỉ có thể trả lời.
-Thôi được rồi, như vậy ta thật cảm ơn muội, ta sẽ ngắt liên lạc, muội phải cố gắng tu luyện thật tốt a, về sau còn phải bảo vệ ta đây.
Mộng Tiêu Dao lúc này mới cười hì hì rồi cắt đứt liên lạc, Lâm Thanh Phong thở dài một hơi rồi cũng cất đi viên Truyền Tin Thạch, lần này thật sự khó khăn, hắn không biết phải làm sao để lấy được viên Dưỡng Hồn Châu đâu.
….Hết Chương ….