Lâm Thanh Phong cũng không còn cách nào khác, hắn liền truyền tin cho Trấn Nguyên Đại Sư.
-Trấn Nguyên Đại Sư, mặc dù ta không có tiền để trả cho ngài, nhưng ta cần viên Dưỡng Hồn Châu của ngài để kéo dài sinh mạng cho một vị Bán Tiên thời thượng cổ, tạo nghệ trận pháp của hắn rất cao thâm, không biết ngài có thể cho ta mượn Dưỡng Hồn Châu được không?
Một lúc sau, Trấn Nguyên Đại Sư cũng truyền tin về.
-Ngươi đùa ta? Ngươi nghĩ thử xem, ta là một tên Luyện Đan Sư, như vậy ta cần gì phải quan tâm tới trận pháp đâu?
Lâm Thanh Phong cũng không còn cách nào khác, tiền thì không có, vì thế hắn chỉ còn cách sử dụng “miệng độn” cho tới cùng.
-Trấn Nguyên Đại Sư, không biết ngài đã từng nghe qua câu nói:”Con đường nào cũng dẫn tới đại Đạo” chưa?
Trấn Nguyên Đại Sư kinh ngạc, mặc dù hắn biết Lâm Thanh Phong đang cố gắng làm hắn lung lay ý nghĩ, nhưng cách thức của Lâm Thanh Phong rất mới lạ vì thế hắn liền thử nghe một chút.
-Ồ, ngươi tiếp tục nói thử cho ta nghe một chút?
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu Trấn Nguyên Đại Sư có thể tiếp tục nghe thì tốt rồi, hắn chỉ sợ Trấn Nguyên Đại Sư ngay lập tức cắt liên lạc thôi, nếu thật sự như vậy thì hắn cũng hết cách, hắn ho nhẹ một cái rồi tiếp tục nói.
-Ngươi biết “Đạo” là cái gì sao?
Trấn Nguyên Đại Sư lập tức mộng bức, “Đạo là cái gì?” câu hỏi này chính hắn cũng không biết, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hắn thở dài một hơi rồi trả lời.
-Ta không biết, vậy ngươi biết “Đạo” là gì sao?
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, “Đạo” là cái quỷ gì thì hắn làm sao biết được, nhưng câu trả lời này của Trấn Nguyên Đại Sư lại đúng như hắn suy nghĩ, vì thế hắn tiếp tục nói.
-“Đạo” là cái gì thì ta cũng không biết, nhưng ta biết được trên đời này có ba ngàn đại “Đạo”, chỉ cần ngươi có thể tìm hiểu tới tận cùng, thì ngươi sẽ hiểu được “Đạo” là thứ gì.
-Ý ta không phải muốn nói ngươi phải tìm hiểu hết ba ngàn đại đạo, chỉ cần ngươi có thể tìm hiểu tới tận cùng đạo của chính ngươi thì ngươi liền có thể hiểu được “Đạo” là gì.
Trấn Nguyên Đại Sư trầm mặc một chút, sau đó hắn lại hỏi tiếp.
-Như vậy ý ngươi muốn nói là gì đây?
Lâm Thanh Phong cũng không để ý tới Trấn Nguyên Đại Sư, hắn lại tiếp tục hỏi.
-Có bao giờ ngươi từng nghĩ, tại sao ngươi lại có thể luyện chế thành công đan dược dành cho các hệ tu sĩ riêng biệt sao?
-Tại sao đều là một loại vết thương, nhưng các hệ tu sĩ lại cần những đan dược khác nhau đâu?
-Tại sao một viên đan dược trị thương dành cho hỏa hệ tu sĩ, lại có tác dụng yếu đi nếu cho một vị tu sĩ hệ khác sử dụng?
-Nhưng tại sao lại có những loại đan dược mà bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể sử dụng được?
….
Một đống câu hỏi tại sao được Lâm Thanh Phong đưa ra, khiến cho Trấn Nguyên Đại Sư đầu óc có chút xoay vòng, đa phần câu hỏi hắn đều trả lời được, nhưng từ lúc đầu hắn đã bị Lâm Thanh Phong hỏi một câu “Đạo là gì?” khiến hắn có chút mông lung, vì thế trí não của hắn hiện tại cũng không đủ dùng để trả lời hết những câu hỏi này.
Lâm Thanh Phong cũng biết được điều đó, sau khi hỏi miên man một lúc lâu, hắn lại tiếp tục hỏi.
-Mỗi lần luyện đan, để tránh cho việc linh khí trong tài liệu thất thoát quá nhiều, vì thế ngươi phải sử dụng lô đỉnh đúng không? Nếu ngươi sử dụng lô đỉnh bình thường, thì nó lại không thể chịu nổi sức nóng thì phải làm sao bây giờ?
-Dĩ nhiên là ngươi phải tìm kiếm tài liệu tốt hơn để luyện chế lô đỉnh, nhưng nếu khi đó lô đỉnh quá nặng nhưng nó lại khiến Linh Khí trong tài liệu thất thoát quá nhiều thì làm sao?
-Ngươi cũng không thể lúc nào cũng phải đổi lô đỉnh đúng không? Vậy ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngươi thêm vài trận pháp chống thất thoát linh khí bên ngoài lô đỉnh thì sao? Hoặc là thêm vài trận pháp bảo vệ lô đỉnh bên ngoài thì sao?
-Vấn đề ngay lúc đó ngay lập tức sẽ được giải quyết, ngươi không cần phải đổi lô đỉnh nữa, còn nếu tạo nghệ trận pháp của ngươi cực kì cao thì sao? Khi đó ngươi có thể dùng một vài trận pháp chống thất thoát linh khí bên ngoài đan dược, giúp đan dược có thể bảo tồn lâu hơn, cũng không cần nhiều vật dụng quý giá đúng không?
Trấn Nguyên Đại Sư hơi thở có chút gấp rút, đúng như lời Lâm Thanh Phong nói, tại sao hắn không sử dụng trận pháp để bảo tồn đan dược đây? Hắn lại nghĩ tới vấn đề, hiện tại không phải bên cạnh Lâm Thanh Phong có một tên Bán Tiên Trận Pháp Đại Sư sao? Vì thế hắn ngay lập tức liền nói.
-Được rồi, ngươi không cần nói nữa, ta cho ngươi mượn Dưỡng Hồn Châu, nhưng sau đó ngươi phải để vị Bán Tiên kia tới chỗ ta làm khách, ta sẽ cùng hắn đàm luận.
Lâm Thanh Phong nụ cười nở đầy mặt, hắn chỉ đợi có câu nói này thôi, hiện tại Trấn Nguyên Đại Sư cuối cùng đã bị lung lay thì tốt, hắn cũng thầm than thở.
-Không ngờ “Miệng độn” đại pháp của Naruto thật sự hữu dụng a, ngay cả Trấn Nguyên Đại Sư con hàng này cũng bị đẩy ngã thì đừng nói gì tới Nagato cùng Obito rồi.
Lâm Thanh Phong lúc này mới vui vẻ mà trả lời.
-Tốt, như vậy thật sự cảm ơn Trấn Nguyên Đại Sư rồi.
Sau đó hắn liền ngắt liên lạc, hắn có chút vui vẻ nụ cười nở đầy mặt rồi quay đầu lại.
Nhưng hắn chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh, Lệnh Hồ Xung, Long Vân Đại Sư cùng Nguyệt Thánh Dạ đang trợn trắng mắt lên mà nhìn hắn, khiến hắn lạnh cả người.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi hỏi.
-Các ngươi nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có dính gì sao?
Nam Cung Mị Ảnh lắc đầu một cái rồi trả lời.
-Không có, chỉ là bọn ta có chút tò mò, không biết tại sao chàng lại hiểu biết nhiều như vậy thôi, chẳng lẽ chàng lại là lão quái vật sao?
Lâm Thanh Phong trợn mắt lên, sau đó hắn lại nhìn sang ba người còn lại rồi lại hỏi.
-Bọn ngươi cũng nghĩ vậy sao?
Ba người khác liền đồng thời gật đầu một cái coi như xác nhận câu nói của Nam Cung Mị Ảnh là đúng.
Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn bóp trán một cái rồi mới trả lời.
-Nếu ta nói, những thứ lúc nãy đều là do ta nói nhảm thì các ngươi tin sao?
Bốn người đồng loạt lắc đầu, bọn hắn đều mang theo ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi rồi lên tiếng.
-Chàng nói năng liên tục, lưu loát như vậy còn bảo là nói nhảm? Chàng nghĩ bọn ta là con nít ba tuổi dễ gạt sao?
Cả ba người còn lại đều đồng thời gật đầu, bọn hắn đều đồng ý với câu nói này của Nam Cung Mị Ảnh.
Lâm Thanh Phong cũng hết cách, biểu hiện của bốn người đều như vậy thì hắn giải thích cũng chẳng ích gì, bởi vì căn bản là bọn hắn không tin, vì thế Lâm Thanh Phong cũng không nói gì nữa, hắn nhìn Long Vân Đại Sư rồi nói.
-Lúc nãy ngươi cũng nghe rồi, hiện tại ngươi đưa Dưỡng Hồn Châu cho ta, thời gian cũng không còn nhiều lắm, ta sợ vị Bán Tiên ấy không chịu nổi.
Long Vân Đại Sư gật đầu như cái máy, hắn liền lấy ra Dưỡng Hồn Châu rồi đưa cho Lâm Thanh Phong, trong lòng hắn cũng thật sự bội phục Lâm Thanh Phong, hắn chưa từng thấy người nào chỉ cần dùng lời nói mà có thể thuyết phục “lão Thận” một cách triệt để như vậy đâu.
Tiếp nhận Dưỡng Hồn Châu từ tay của Long Vân Đại Sư, Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi lại quay sang nói với Lệnh Hồ Xung cùng Nguyệt Thánh Dạ.
-Lệnh hồ huynh, ta đoán chừng ngày mai thì bọn người Nhậm cô nương sẽ tới, phiền phức ngươi ở lại chỗ Nguyệt Thánh Dạ chờ đón bọn hắn được chứ? Còn ta cùng Mị Ảnh sẽ rời đi trước.
Lệnh Hồ Xung cũng không có ý kiến gì, sau chuyện xảy ra ngày hôm nay thì hắn cũng phải ngẫm nghĩ lại một chút về cách sống ở Thông Thiên Đại Lục, dù đã nghe Lâm Thanh Phong nói từ trước nhưng hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc khi trải qua chuyện lúc nãy, chỉ một lời không hợp thì những người có tu vi yếu đuối liền có thể bị giết.
Nguyệt Thánh Dạ cũng không từ chối, hắn vỗ ngực một cái rồi lên tiếng.
-Lâm tiểu hữu đừng lo, ta sẽ cho người đứng đợi ở bên ngoài, chỉ cần người của Long Hạ thôn tới đây thì chúng ta sẽ nhận được tin tức.
-Còn nữa, ta sẽ cho người thu gom tất cả tài sản của Điền gia, bảo đảm sẽ không để sót một thứ gì.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, rồi lại quay sang hỏi Long Vân Đại Sư.
-Như vậy ngươi muốn đợi ở đây, hay là cùng bọn ta đi tới chỗ vị Bán Tiên ấy? Ngươi cũng cần phải mang vị Bán Tiên ấy về cho sư phụ ngươi đúng không?
Long Vân Đại Sư trầm ngâm một chút rồi gật đầu đồng ý.
Như vậy đã quyết định xong rồi, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh liền cưỡi…nồi, dẫn theo Long Vân Đại Sư bay về hướng ngọn núi của Cửu Điệp Bán Tiên.
…..Hết Chương ….