Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

chương 192: đi cứu người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không chỉ riêng Nam Cung Mị Ảnh ngạc nhiên, ngay cả Lâm Thanh Phong cũng trợn tròn mắt, miệng hắn mở to, trải qua một lúc lâu mà vẫn chưa thể khép lại được.

Hắn vừa nghe cái gì? Con trai trưởng của Vua Hùng đời ? Hắn sao? Trò đùa này có chút lố đi?

Trần Mỹ Duyên sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, bà hét lớn.

-Sao còn chưa quỳ xuống?

Lâm Thanh Phong vẻ mặt mộng bức, hắn cảm nhận được Trần Mỹ Duyên cũng không phải đùa giỡn, nhưng con trai trưởng của Vua Hùng đời là sao?

Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới lên tiếng.

-Chàng cứ quỳ xuống thử xem, đằng nào đó cũng là a di của chàng, chàng quỳ xuống trước mặt nàng cũng không có gì xấu.

Dưới sự khuyên bảo của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong xoắn xuýt một lúc rồi cũng quỳ xuống, lúc này Trần Mỹ Duyên gật đầu một cái rồi mới mở ra quyển trục trên tay, nhìn vào quyển trục bà bắt đầu đọc.

-Phụng Thiên thừa nhận, Tiên Đế chiếu viết.

-Một khi Hoàng Đế mất tích, yêu ma bắt đầu lộng hành, đất nước đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, không có người dẫn dắt.

-Khi đó Thái Tử sẽ phải đứng ra đảm nhiệm trọng trách đối kháng với yêu ma, đồng thời dẫn dắt con dân tránh thoát tai nạn.

-Vì thế, ta Trần Mỹ Duyên, ngày hôm nay tuân theo tổ huấn của các đời tiên đế, lập Thái Tử Lâm Thanh Phong trở thành Vua Hùng đời thứ , dẫn dắt đất nước ra khỏi nguy cơ.

Trần Mỹ Duyên nghiêm túc đọc một tràng dài những thứ có trong quyển trục, bỏ mặt Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh cả hai đều mộng bức, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới tình cảnh này, vì thế chỉ biết im lặng ngơ ngác nhìn về Trần Mỹ Duyên.

Sau khi liên tục đọc một tràng dài,

-Thái tử xin tiếp chỉ.

Lâm Thanh Phong hiện tại cũng không biết nói gì nữa rồi, hắn cứ máy móc tiếp nhận Thánh Chỉ, ngay cả Nam Cung Mị Ảnh cũng sững sờ không biết phải nói như thế nào mới tốt.

Đưa Thánh Chỉ cho Lâm Thanh Phong, lúc này Trần Mỹ Duyên mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn hai người đang còn mộng bức quỳ gối, bà trừng mắt.

-Thánh Chỉ cũng đã tiếp nhận rồi, sao còn chưa đứng dậy?

Nghe được lời này, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đồng thời giật mình, cả hai người lúc này mới đồng thời đứng dậy, Lâm Thanh Phong lên tiếng.

-Dì Ba, chuyện này là sao đây?

Trần Mỹ Duyên sắc mặt nghiêm túc, bà bắt đầu nói.

-Truyền thuyết về Lạc Long Quân cùng Âu Cơ mà các con nghe được chỉ đúng một phần mà thôi.

-Vào lúc đó, Thiên Địa cũng không an bình như bây giờ, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái quấy phá, khiến cho dân ta không thể an ổn sinh sống.

-Lạc Long Quân nguyên bản là một đầu Thần Long, ngài đã giúp con người xua đuổi rất nhiều yêu ma quỷ quái, giúp dân ta tìm được một chỗ dựa để sinh tồn.

-Trong một lần ngài đi đánh giết yêu quái thì đã cứu được Âu Cơ, về sau hai người kết hôn với nhau rồi sinh hạ một người con trai.

-Lạc Long Quân ngài vốn là một đầu Thần Long, vì thế ngài cũng không thể ở lại trần gian để giúp người dân đánh đuổi yêu ma được, ngài cần phải trở về Tiên giới.

-Vì thế, ngài và Âu Cơ đã nhận thêm chín mươi chín người con nữa, cộng thêm người con duy nhất của hai người là một trăm người.

-Lạc Long Quân lúc này mới truyền dạy pháp thuật của mình cho một trăm người con, để bọn họ có thể bảo vệ người dân đánh đuổi yêu ma.

-Sau khi một trăm người con đã học thành tài, Lạc Long Quân mới quyết định, để năm mươi người con trở về vùng Biển sinh sống, đồng thời để bọn họ đánh đuổi yêu ma giúp đỡ dân chúng ở vùng này.

-Còn Âu Cơ thì dẫn theo người con ruột và bốn mươi chín người con còn lại tiến về vùng núi cao để đánh đuổi yêu ma.

-Từ đây người con ruột duy nhất của hai người khai sinh ra nhà nước Văn Lang và lấy tên gọi là Hùng Vương.

-Sau khi Hùng Vương đời thứ nhất lập quốc, thì bọn họ năm mươi người tiếp tục sử dụng những pháp thuật mà Lạc Long Quân đã dạy để đánh đuổi yêu ma cứu dân chúng mãi cho tới ngày nay, và chỉ có người mang huyết mạch của Lạc Long Quân mới được gọi là Vua Hùng.

Lâm Thanh Phong có chút mộng bức, nếu đúng theo lời của Trần Mỹ Duyên thì chẳng phải hắn là người có huyết mạch Thần Long hay sao?

Nhìn ra suy nghĩ của Lâm Thanh Phong, Trần Mỹ Duyên mỉm cười gật đầu.

-Con nghĩ đúng rồi, con là cháu đời thứ của Lạc Long Quân, con mang trong mình dòng máu của Thần Long.

Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh cả hai đều câm nín, một lúc sau Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.

-Chuyện này cứ để qua một bên đi, con không cần biết con có huyết mạch Thần Long hay không, nhưng về chuyện cha, mẹ xảy ra chuyện này là do bọn họ đi tìm tung tích của yêu ma hay sao?

Trần Mỹ Duyên sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

-Đúng vậy, tuần trước dì đã nhận được thông tin từ phía chính phủ, bọn họ nghi ngờ rằng yêu ma đã bắt đầu hành động trở lại, vì thế anh, chị hai người đã lên đường đi tìm hiểu.

-Cho tới ba ngày trước thì bọn họ không còn liên lạc với dì nữa.

-Dì đã đợi ba ngày mà cũng không thấy bọn họ liên lạc, dì nghĩ rằng bọn họ đã xảy ra chuyện. nên hôm nay mới tới đây báo cho hai đứa biết.

Lâm Thanh Phong trầm ngâm suy nghĩ, sắc mặt của hắn có chút ngưng trọng, không phải hắn không tin trên đời này có yêu ma, mà bởi vì hắn tin là có yêu ma nên hắn mới phải suy nghĩ.

Mấy ngày nay ở chung với nhau, Nam Cung Mị Ảnh cũng đã chứng minh cho hắn thấy rằng nàng là tu sĩ, trên đời này nếu đã có tu sĩ tồn tại thì yêu ma tồn tại cũng không khiến hắn ngạc nhiên lắm.

Bởi vì Nam Cung Mị Ảnh là tu sĩ, nên Lâm Thanh Phong hắn có thể đi cùng Nam Cung Mị Ảnh tới đó để cứu viện Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa, nếu là hắn nhờ thì Nam Cung Mị Ảnh sẽ không từ chối, nhưng vấn đề ở đây là những yêu ma này mạnh mẽ như thế nào, hắn cũng chưa từng thấy yêu ma, nên hắn không thể liều mạng mà đưa đầu vào miệng cọp.

Nam Cung Mị Ảnh cũng trầm ngâm suy nghĩ, cũng như Lâm Thanh Phong, nàng cũng muốn nhanh chóng đi cứu viện, nhưng nàng không biết tu vi của bọn yêu ma này như thế nào.

Trần Mỹ Duyên nhìn hai người trầm ngâm, bà thở dài một hơi.

-Dì nói những chuyện này, cũng không phải là muốn để hai đứa đi cứu hai người bọn họ.

Nói rồi Trần Mỹ Duyên lại lấy ra một quyển sách từ trong người, bà đưa tới trước mặt Lâm Thanh Phong.

-Đây là quyển sách viết lại những pháp thuật mà tổ tiên Lạc Long Quân đã truyền lại, con hãy dùng nó mà học tập pháp thuật, còn về phần những chữ viết trong đó thì hiện tại dì sẽ dạy cho con.

-Về sau thì con sẽ dùng những pháp thuật này để đối phó với bọn yêu ma.

Trần Mỹ Duyên dứt lời, hai mắt bà cũng đỏ lên, bởi vì chuyện này mà bà đã suy nghĩ suốt đêm, đưa ra quyết định này cũng tức là bà đã chấp nhận rằng hai vợ chồng Lâm Cường đã chết.

Lâm Thanh Phong có chút căng thẳng, nếu hắn tiếp nhận quyển sách này thì cũng có nghĩa rằng hắn đã chấp nhận cha mẹ của hắn hai người đã chết, vì vậy hắn phải học những pháp thuật trong này để chiến đấu chống lại bọn yêu ma.

Nam Cung Mị Ảnh cũng hiểu được điều này, nàng thở ra một hơi rồi lắc đầu mỉm cười.

-Tam a di, ta nghĩ rằng hiện tại bọn ta sẽ không cần quyển sách này.

Câu nói của Nam Cung Mị Ảnh liền khiến Lâm Thanh Phong cùng Trần Mỹ Duyên giật mình nhìn nàng.

Nhìn vẻ mặt của nàng thì Lâm Thanh Phong liền hiểu được ý định của nàng, hắn cũng mỉm cười.

-Dì ba, đúng là bọn con hiện tại sẽ không cần những pháp thuật trong này.

Lâm Thanh Phong nói rồi hắn liền quay người đi lên lầu, Nam Cung Mị Ảnh cũng vui vẻ chạy theo sau.

Trần Mỹ Duyên có chút mộng bức, nhưng rồi bà liền cau mày hỏi lại.

-Hai người các con đang muốn làm gì?

Nhưng cũng không có ai đáp lời bà, cả hai người vẫn theo nhau đi lên lầu, Nam Cung Mị Ảnh vui vẻ lên tiếng hỏi.

-Phu quân, chúng ta phải đem theo những gì đây?

Lâm Thanh Phong cười hắc hắc.

-Ta cũng không biết nữa, lần đầu tiên được đi Tây Nguyên mà, chắc phải chuẩn bị thêm một ít kem chống nắng thôi, nghe đồn trên đó rất nắng, cũng không thể để da bị đen nha.

Nam Cung Mị Ảnh vui vẻ gật đầu, cả hai người đều vui vẻ đi lên phòng chuẩn bị hành lý, để lại Trần Mỹ Duyên mộng bức đứng ở dưới nhìn theo.

Một lúc sau, Trần Mỹ Duyên lấy lại bình tĩnh, bà nhanh chóng chạy theo để ngăn cản bọn hắn, trong suy nghĩ của bà, hai người Lâm Thanh Phong hành động như vậy là quá nguy hiểm, Lâm Thanh Phong là hy vọng duy nhất còn lại, bà không thể để hắn đi chịu chết.

Khi lên tới căn phòng của Lâm Thanh Phong, chỉ thấy trên tay Lâm Thanh Phong còn đang cầm một cái quần đùi xếp vào balo, còn Nam Cung Mị Ảnh thì đang cầm hai chai kem chống nắng đứng cạnh bên, nhìn hai con hàng này Trần Mỹ Duyên trên trán cũng nổi gân xanh, bà nghiến răng ken két trầm giọng hỏi.

-Hai đứa đang làm cái gì?

Lâm Thanh Phong có chút mộng bức, hắn ngây ngốc nhìn Trần Mỹ Duyên rồi trả lời.

-Chuẩn bị đi cứu người nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio