Bình mực đen rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như tiếng chuông lớn đập vào người Lâm Dư Phỉ và Ủy viên văn thể tên Kính Dạ. Biểu cảm trên mặt Lâm Dư Phỉ không chút thay đổi, Kính Dạ lại trắng mặt.
Tống Ngôn Mục tán thưởng gật đầu với Mộc Tuyết, giống như muốn nói, không hổ là người huấn luyện từ chỗ anh □. Mộc Tuyết phóng cho Tống Ngôn Mục cái liếc mắt.
Động tác nhỏ này lại giống như liếc mắt đưa tình, rốt cuộc làm cho Lâm Dư Phỉ cắn chặt môi.
“Khi các người đổ mực lên chắc chắn rất khẩn trương, dù sao chỗ này lúc nào cũng có thể có người tới, chị A Kiều và mọi người cũng chỉ ra ngoài chút xíu..” Mộc Tuyết kéo tay Lâm Dư Phỉ qua, như dịu dàng kì thật ra là đang dùng sức bóp chặt tay Lâm Dư Phỉ: “Sau đó, phải dấu hai bình này ở đâu mới tốt đây? Tất nhiên là ném đi, nhưng các người lại không thể đi xa, vì thế, chỉ có thể ném vào thùng rác.”
Lâm Dư Phỉ ăn đau, bỏ tay ra: “Mộc Tuyết cậu bóp chặt tay tôi làm chi, đau quá.”
Mộc Tuyết hừ một tiếng: “Đáng tiếc, hai bình mực này bị tìm được, chỉ cần so sánh dấu vân tay, thì sẽ biết trừ tôi ai là người cầm cái bình này! Đây là thủy tinh đó nha, sẽ tìm được dấu vân tay.”
Mặt Kính Dạ xanh mét: “Đừng dọa người khác, dấu vân tay cái gì chứ.”
Lưu Sảng ở bên vỗ một cái vang dội: “Trời ơi trời ơi, sao tớ lại quên mất người anh em thân thiết của tớ là đặc công xuất ngũ, mời bọn họ tới đây đi, chỉ kiểm dấu vân tay thôi, rất đơn giản~”
Nữ sinh lớp hai líu ríu đứng lên, có người trực tiếp đi ra ngoài tìm chủ nhiệm lớp. Ở trong lòng bọn họ, đây là lớp ỷ thế hiếp người cố ý hảm hại lớp .
“Bạn học, cô đã dám tham dự, thì phải dám thừa nhận.” Tống Ngôn Mục ung dung nâng cằm, nói với Kính Dạ: “Biết cái gì gọi là thẳng thắng được khoan hồng không? Chính là cô chủ động nói ra, chúng tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của cô, tiền quần áo chúng tôi có thể không tính toán. Nhưng mà, cô phải nói cho chúng tôi biết, là trừ cô ra, còn có ai.”
Mắt thấy Lưu Sảng sắp gọi điện thoại, trong lòng Kính Dạ càng lúc càng sợ, cô ta nhìn Lâm Dư Phỉ cầu cứu, lại thấy Lâm Dư Phỉ giống như không có linh hồn nhìn chằm chằm Tống Ngôn Mục.
Nhìn Kính Dạ như vậy, biết người này cũng không thông minh, Mộc Tuyết không chút khách khí rưởi dầu vào lửa: “Đã có người đi gọi chủ nhiệm lớp, thời gian không nhiều lắm, chờ sau khi Phạm Kiếm Xuân đến, chuyện này sẽ không thể giải quyết riêng. Chỉ sợ trừ bồi thường tiền, còn bị ghi tội, còn có bị kiểm điểm ở đại hội giáo viên.”
Kính Dạ tưởng tượng bộ dáng mình đứng kiểm điểm trong đại hội giáo viên, những học sinh phía dưới cười vang, cùng với sau khi bồi thường tiền cha mẹ sẽ nổi giận, tay cô ta chân bắt đầu phát run, lúc ấy cô ta phát điên cái gì, tại sao lại đắc tội lớp .
“Thật sự, thật sự có thể không bồi thường tiền? Vậy, có thể, có thể không nói cho trường học hay không?” Mặt Kính Dạ trắng bệch, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.
Nghe Kính Dạ thừa nhận, Lâm Dư Phỉ nóng nảy, ả che miệng Kính Dạ: “Kính Dạ cậu đang nói cái gì vậy, đừng bị bọn họ dọa, chúng ta không có làm, bọn họ đang vu hãm chúng ta, là lừa bịp tống tiền! Chờ thầy Phạm đến, sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta.”
Kính Dạ muốn tránh khỏi Lâm Dư Phỉ, nhưng tay Lâm Dư Phỉ rất nhanh, cằm bị bóp đến đau. Dường như là bị Lâm Dư Phỉ ảnh hưởng, Kính Dạ lại do dự.
“Công đạo?” Vẫn không nói chuyện Ngô Sâm Nhược cười lạnh ra tiếng: “Vậy các người hãy thử xem?”
Trong thư phòng xa hoa của nhà họ Tống, ông cụ Tống đang coi clip diễn xuất trên sân khấu của cháu trai mình.
Yên lặng nhìn thật lâu không nói gì, Tống Nghĩa Cẩn một bên bị gọi tới cũng có chút xấu hổ. Biết con không bằng cha, Tống Nghĩa Cẩn vô cùng rõ ràng tính cách của con trai mình. Thật ra Tống Ngôn Mục người cũng như tên, lời nói nghiêm túc, thoạt nhìn anh giống như quân tử đoan chính dịu dàng, thái độ khiêm tốn trầm tĩnh không nóng vội, thực chất nội tâm vô cùng cao ngạo. Anh sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bất kỳ kẻ nào, cũng không nhận sự a dua nịnh hót của bất kỳ ai, người tiếp cận anh sẽ bị phòng bị, xa cách anh sẽ bị anh ghét, nói trắng ra là đây là đứa bé khó tính, về phần tham gia hoạt động đoàn thể…… Trừ phi là anh chủ động, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Biểu diễn trên sân khấu, đối với học sinh trung, tuyệt đối là phong cách, nhưng đối với con trai thích nghe âm nhạc từng coi múa bale quốc tế mà nói tuyệt đối là trò chơi con nít.
Nhưng dường như con trai rất vui.
“Khụ, con nít thích chơi cũng là chuyện tốt, nhưng mà không được quá mê muội mà đánh mất ý trí……” Ông cụ Tống phức tạp biểu đạt tâm trạng của mình, bản chất của Ngôn Mục ông cụ rất rõ, ước gì anh tham gia hoạt động tập thể, nhưng tới năm tuổi, mới tham gia những hoạt động của con nít này, nghĩ như thế nào cũng thấy quái dị.
!
“Cô bé này, chính là bạn gái của Ngôn Mục?”
Tống Nghĩa Cẩn thấy ông cụ chỉ tay vào người mặc lụa mỏng, gật đầu: “Đúng vậy, cha.”
Bất động thanh sắc chuyển ngón tay, ông cụ Tống chỉ tay vào La Lan Tử: “Cô gái này thích hợp với Ngôn Mục hơn.”
“Ha ha.” Tống Nghĩa Cẩn thật sự là không biết nên nói cái gì. (cái này có được gọi là cười khinh không? Hay cười khổ đây?)
“Tốt lắm, bên nhà họ Ngô thế nào rồi? Rốt cuộc Nghĩa Đức nghĩ như thế nào?” Ông cụ Tống quan tâm chuyện của cháu trai xong, bắt đầu quan tâm chuyện của con trai út. (đây là lo chuyện bao đồng, ép người quá đáng là chó cùng dứt dậu nhé)
Chuyện này càng không biết nên nói như thế nào, Tống Nghĩa Cẩn đau đầu: “Chuyện của tiểu Ngũ, con không nhúng tay. Bây giờ chỉ biết là tiểu Ngũ đang muốn mượn thương hội của nhà họ Ngô để làm thay đổi thành phố, tạo ra một thành phố thương mại mới.”
Thấy con lớn không đề cặp tới chuyện xây dựng quan hệ, ông cụ Tống tức giận: “Ta không hỏi cái này.”
“Nếu là chuyện con gái lớn nhà họ Ngô, cha, thứ lỗi cho con nói thật. Tính hướng của tiểu Ngũ ngài cũng biết……” Thấy dấu hiệu ông cụ Tống tức giận càng ngày càng rõ ràng, Tống Nghĩa Cẩn đau đầu trấn an: “Cha, nhiều năm như vậy, toàn bộ con cháu nhà họ Tống, tiểu Ngũ cũng vậy mà, chuyện hôn nhân chúng ta đã nói là không can thiệp mà, theo tiểu Ngũ thôi, bây giờ ngay cả một lời mọi người cũng không cho nó nói……”
Nghĩ đến hình dáng con trai út như nổi điên đập đầu chay máu năm đó, ông cụ Tống thở dài: “Nếu nó không có ý gì với con gái lớn nhà họ Ngô, thì trực tiếp từ chối đi, nhà họ Ngô cũng không có nhiều sản nghiệp, không cần lấy cách này thiết lập quan hệ với họ. Nếu Nghĩa Đức thật sự không muốn nhận sự giúp đở của người nhà, con đổi cách khác, tìm những người khác đầu tư đi.”
Tuổi tác càng lớn, khí thế sát phạt quyết đoán ông cụ Tống càng giảm, con cháu bao giờ cũng không yên ổn, điều này làm cho ông chậm rãi buông xuống rất nhiều thành kiến, bắt đầu chờ đợi những năm tháng bình yên sắp tới.
Nghe ông cụ nói như vậy, tảng đá trong lòng Tống Nghĩa Cẩn rơi xuống. Chuyện xấu của con gái lớn nhà họ Ngô, đặt ở chỗ nào người ta cũng biết, mặt hàng như vậy, còn vọng tưởng bước vào của lớn nhà họ Tống? Cho dù người nhà họ Tống muốn cưới dâu, cũng sẽ không tìm gia đình nhà họ Ngô trên dưới không ra gì này, huống chi lại là người phụ nữ như vậy.
Hoa nở hoa tàn, chuyện của con trai út ông cụ đã không xen vào nữa.
Bên này, chủ nhiệm lớp hai và chủ nhiệm lớp , cộng thêm hai cảnh sát đang ở trong phòng hóa trang.
Cảnh sát không nói nhiều, lấy bao tay bỏ chứng cớ bỏ vào trong suốt túi plastic, sau đó bắt đầu hỏi, không khí vô cùng nghiêm túc khẩn trương.
Mộc Tuyết không thể không nói, tố chất tâm lý của Lâm Dư Phỉ quá mức mạnh mẽ, tình cảnh hiện tại mà vẫn không hoảng sợ, ngược lại Kính Dạ đang phát run.
Dưới ngọn đèn sáng ngời, Phạm Kiếm Xuân đứng bên lớp , khẩu khí hắn không tốt an ủi học sinh lớp mình, còn dùng ánh mắt oán hận và e ngại phức tạp nhìn Mộc Tuyết. Mà Mộc Tuyết, cho Phạm Kiếm Xuân một ánh mắt cực đại xem thường, làm cho trong lòng Phạm Kiếm Xuân phát điên.
Trong lòng Tống Ngôn Mục không hiểu sao có chút khó chịu, anh kéo Mộc Tuyết qua, để cho Mộc Tuyết nhìn mình, mà không phải lão già trung niên rụng tóc kia.
Ngô Sâm Nhược cũng thực khó chịu, trước kia cậu đánh nhua với lớp hai, phản ứng của Phạm Kiếm Xuân khi đó làm cho cậu muốn đập vô cùng, nếu không phải Lưu Sảng ngăn cậu lại, đoán chừng chân Phạm Kiếm Xuân bị gảy hết rồi.
Vì thế ở ngay khi Tống Ngôn Mục kéo Mộc Tuyết, Ngô Sâm Nhược cũng đứng phía trước Mộc Tuyết, bễ nghễ nhìn Phạm Kiếm Xuân: “Nhìn cái gì vậy, nữ xinh lớp ông chưa đủ cho ông nhìn sao, còn nhìn tới lớp chúng tôi? Đồ háo sắc.”
Phạm Kiếm Xuân tức đỏ mặt: “Thúi lắm, ai háo sắc, à, mày là miệng chó không phun được ngà voi, đồ khốn kiếp.”
Nghe lời này, Lưu Sảng huýt sáo,“Thầy Phạm, phải biết kiềm chế nha.”
Ngô Sâm Nhược không trả lời, mà chân dài bước tới đánh một quyền vào cằm Phạm Kiếm Xuân, mới âm lãnh trả lời: “Ông phun một cái ngà voi ra cho tôi xem?”
Suýt nữa bị rụng hết răng cửa Phạm Kiếm Xuân bị đánh cho lui ra phía sau vài bước, mặt xanh mét ồn ào: “Ở đây còn có cảnh sát, mày lại dám đánh thầy giáo hả?!”
Hai anh cảnh sát ngẩng đầu nhìn xem, như không thấy gì cúi đầu tiếp tục hỏi.
Cảnh này, làm cho học sinh lớp như bị gió lạnh thổi qua, lạnh thấu tâm can.
Vốn đang nghĩ tới Phạm Kiếm Xuân sẽ ra mặt vì mình Kính Dạ hoàn toàn hoảng sợ, bỏ cánh tay đang véo đùi, sớm muộn gì cung lộ, vì thế cô ta oa lên khóc lớn: “Là tôi đổ, tôi đã sai rồi, van cầu các người đừng bắt tôi bồi thường, tôi không có tiền để bồi thường, tôi đã sai rồi…… Là tôi và Dư Phỉ cùng nhau đổ, chúng tôi chỉ là xúc động nhất thời, không phải cố ý ……”
Lâm Dư Phỉ giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ lui kế bên Phạm Kiếm Xuân: “Kính Dạ, cậu đừng nói bậy, tớ không có đổ, là cậu bảo tớ đi mua mực nước, tớ chỉ giúp cậu mua mực nước mà thôi……”
Cái gì? Kính Dạ trợn tròn mắt,“Dư Phỉ cậu, rõ ràng là cậu cho tôi mực nước.”
Lâm Dư Phỉ dắt góc áo mình, hai mắt đỏ lên, đáng thương trả lời: “Là tớ đưa cho cậu, nhưng mà là cậu bảo tớ mua, tớ không biết cậu lấy để làm gì…… Vừa nảy tớ cũng có khuyên cậu, nhưng mà cậu không nghe…… Tớ không có làm, là cậu làm mà.”
Kính Dạ xoay người xung quanh, phát hiện tất cả mọi người nhìn chằm chằm cô ta, càng thêm bối rối: “Là tôi đổ lên, đúng, cậu đứng bên cạnh không động tay, nhưng mà, là cậu bảo tôi đổ lên, Dư Phỉ cậu……”
Lâm Dư Phỉ lui ở phía sau Phạm Kiếm Xuân, khóc lớn. Học sinh lớp oa lên, Kính Dạ là người có lòng ghen tỵ mạnh mẽ, mọi việc đều phải hơn người, thật ra trong lòng mọi người đều có cái nhìn như vậy, bình thường Lâm Dư Phỉ dịu dàng, đối tốt với mọi người, chuyện này, mọi người đều hướng về Lâm Dư Phỉ.
“Tớ biết là cậu vì tớ, muốn cho vai diễn Công chúa Bạch Tuyết của tớ thành đẹp nhất, cho nên tớ cũng không biết nên ngăn cản cậu như thế nào…… Kính Dạ, nhưng mà cậu không thể vu oan cho tớ, rõ ràng là tớ không có đổ mực lên……” Lâm Dư Phỉ khóc vô cùng thương tâm, học sinh lớp đều chạy qua an ủi ả, đồng thời mạnh mẽ lên án Kính Dạ.
“Kính Dạ, mỗi chúng tôi đều thích tiết mục của cậu, cho dù cậu muốn đạt vị trí thứ nhất, cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy. Chúng tôi rất khinh bỉ cậu, cậu làm mất mặt lớp hai, bây giờ còn vu oan cho Dư Phỉ.”
“Đúng vậy, rất không biết xấu hổ, cậu quả thực chính là sỉ nhục của lớp .”
“Phi, Ủy viên văn thể cái gì, thiếu đạo đức.”
Công kích từ bốn phương tám hướng mà đến, giống như súng liên thanh bắn vào người Kính Dạ, làm cho cô ta mất hết sức lực, cô ta cũng chỉ có thể khóc, không nói được câu gì.
Khóe miệng La Lan Tử hiện lên tươi cười quái dị, cô không buông tha một chút biểu cảm của Lâm Dư Phỉ, tính kế, thương hại, tự tin, đắc ý, toàn bộ đều rơi vào mắt của La Lan Tử.
Lâm Dư Phỉ, cô đây là đang khiêu chiến với tôi sao? Lâm Dư Phỉ, cô đây là đang coi thường La Lan Tử tôi sao?