‘Tiểu Tuyết nhà cô?? Rõ ràng là em gái nhà tôi!!
Theo lý thuyết, bình thường nam sinh nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp đáng yêu như thế nói chuyện, hẳn là như hoa nở giữa mùa xuân. Đáng tiếc Lưu Sảng sinh ra là một đóa kỳ hoa (hoa lạ, kỳ cục), thẩm mỹ và cách nhìn của cậu với người thường vô cùng bất đồng, hơn nữa, dục vọng giữ lấy cũng đặc biệt mạnh mẽ. Đối với em gái mình vừa nhận, còn có người đến biểu thị công khai quyền sở hữu, đây thật sự là khiêu khích người khác!
Vì thế, Lưu Sảng đen mặt: “Cái gì nhà cô, em ấy là em gái nhà tôi! Của tôi!”
Lâm Dư Phỉ hoàn toàn hóa đá, ả ngửa đầu nhìn vóc người cường tráng của Lưu Sảng, tuy rằng đẹp trai ngời ngời nhưng là một nam sinh lạnh lùng mặc kệ thế sự, rốt cuộc nhịn không được, quay đầu bỏ chạy.
Mộc Tuyết trợn mắt há hốc mồm, cô chưa bao giờ gặp người con trai nào không cho Lâm Dư Phỉ mặt mũi, tình huống trước mắt này, cô thật sự có chút không chấp nhận được.
Đáng tiếc Lưu Sảng cũng không có ý thức được mình vừa tổn thương người đẹp, từ mặt đen biến thành tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Tuyết, anh mang cơm tới cho em.”
Mộc Tuyết yên lặng nhấc tay tiếp cà men đựng cơm, kết quả Lưu Sảng lại ngạc nhiên gào thét: “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, trên tay em còn cắm kim truyền dịch, cẩn thận bị rớt ra.”
Kết quả chờ Lưu Sảng gọi hộ lý tới, ổn định kim truyền dịch, nhỏ từng chút, mới để cho Mộc Tuyết ăn cơm.
Mộc Tuyết yên lặng ăn cơm.
Thật ra cô cũng không muốn yên lặng, chỉ là, cô thật sự không biết nên nói cái gì.
“Ôi, xém chút anh quên mất, tới, giới thiệu với em đây là bạn anh, Ngô Sâm Nhược, tiểu Tuyết em xem, ánh mắt hai người các em có phải đều âm trầm giống nhau hay không, ha ha. Ai yêu…… Sâm Nhược cậu nhẹ tay một chút, tớ đây là khích lệ các cậu mà!” Trúng một quyền rắn chắc của Ngô Sâm Nhược, tuy rằng Lưu Sảng kêu to, thật ra căn bản là không cảm giác gì: “Sâm Nhược, đây là em gái hôm nay tớ vừa nhận, Mộc Tuyết, ban trên lầu, nhưng mà thành tích của em ấy cũng rất kém cỏi, hình như là ngang ngữa cậu.”
Mộc Tuyết ngẩng đầu đối mặt với Ngô Sâm Nhược, chỉ thấy cậu ta có đôi mắt hẹp dài, đen tối sâu thẳm, hiện lên vài tia mỉa mai châm chọc, lạnh như băng khiến người ta thực chán ghét.
Ngô Sâm Nhược đã quan sát Mộc Tuyết, nữ sinh này nhỏ gầy khô quắt, màu da vàng như nến mắt thâm quằn môi khô nứt nẻ, vốn là ngũ quan thanh tú lại biến thành rác rưởi. Nhưng, trong đôi mắt này có thâm trầm oán hận cùng điên cuồng…… Ha ha, quả thật là giống như lệ quỷ, không tệ.
Không sai, là cùng một loại người, Ngô Sâm Nhược giương khóe miệng, đột nhiên cười sung sướng.
Lạch cạch, cà mèn trong tay Mộc Tuyết rơi xuống.
Không phải bị sự xinh đẹp của Ngô Sâm Nhược dọa, mà là bị dáng vẻ chúng ta đều là biến thái đến đây để trả thù thế giới của cậu ta làm hoảng sợ.
Đáng tiếc, Mộc Tuyết bị dọa sợ, nhưng Lưu Sảng lại bị kích thích, cậu vừa la hét vừa ở một bên chụp ảnh không ngừng, còn tru lên: “Sâm Nhược tớ yêu cậu, chính là biểu cảm này, chính là ánh mắt này, a a rất kích thích!”
“Mộc Tuyết, xin chào, về sau mọi người chính là bạn bè. Có tớ ở đây, cậu yên tâm.” Tát một cái làm cho Lưu Sảng im lặng Ngô Sâm Nhược vươn tay trước mặt Mộc Tuyết: “Thấy ai chướng mắt nói cho tớ biết, tớ với cậu đi xử đẹp người đó. Đương nhiên, ngược lại, tớ thấy ai chướng mắt, cậu cũng phải đi xử đẹp người đó với tớ.”
Mắt Mộc Tuyết sáng lên, nhanh chóng nắm lấy tay của Ngô Sâm Nhược.
“Còn có tớ còn có tớ!” Móng vuốt cún (nguyên văn là cẩu) của Lưu Sảng cũng vươn tới.
Quả nhiên là mở đầu hoàn toàn mới, Mộc Tuyết cảm thán. Ngô Sâm Nhược, cô nhớ rõ tên này, một mình một người đi trong sân trường, tính cách ác liệt kiêu ngạo, năng lực gây chuyện thị phi rất mạnh, ghen tị bao che khuyết điểm, nhưng cũng rất nguyên tắc, không trêu chọc người của cậu ta cậu ta sẽ không để ý tới. Nhớ ngày đó, Lâm Dư Phỉ rất hâm mộ bạn gái của cậu ta một thời gian dài.
Có bọn họ ở đây, trong trường học sơ trung này, quả thật cái gì cũng không cần sợ.
“Này, tiểu Tuyết, trên ngực của em là gì vậy, một viên ngọc màu xanh? Tò mò quá……”
Bởi vì Mộc Tuyết không có mặc tốt quần áo bệnh nhân, còn có ngực cô vẫn rất bình thường, Lưu Sảng liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Nghe vậy, Mộc Tuyết không có xấu hổ, cô đưa tay sờ, đúng là ở ngực, khảm một viên ngọc xanh mượt.
Thì ra là nó, bởi vì nó cô mới trùng sinh sao?
Nghĩ Mộc Tuyết sẽ thét chói tai hoặc là ngượng ngùng hoặc là thẹn quá thành giận nhưng không có làm ánh mắt Ngô Sâm Nhược lại sáng rực, tốt lắm, không nhăn nhó không tinh quái, nữ sinh như vậy mới thích hợp làm bạn.
“Từ nhỏ đã có.” Mộc Tuyết lạnh nhạt thu tay, trả lời Lưu Sảng: “Có thể là đã có từ kiếp trước.”
Cái này Lưu Sảng không thể bình tĩnh: “Đời trước em chắc chắn là một nữ quỷ bị hành hạ đến chết, sau đó ngậm bảo châu chuyển kiếp, đời này là muốn báo thù! Nhất định là vậy! Em có năng lực siêu nhiên không? Có thì nói không được dấu giếm nha, nhất định phải để cho anh xem thử nha, em muốn cái gì anh cũng có thể mua cho em……”
Cuối cùng, vẫn là một quyền của Ngô Sâm Nhược làm cho Lưu Sảng im lặng.
(D: D phải chen…. Sao sao sao sao????? E hèm…. D nhặt được một bộ cực phẩm rồi…. Ahihi, nhóc LS đoán thế mà đúng mới ghê haha… Chờ nha… Thỉnh chờ nha… tương lai sẽ có thêm một bộ biến thái ahihi)
Mộc Tuyết không thể không nói, miệng quạ đen của Lưu Sảng quá chuẩn ……
Vào ban đêm, Mộc Tuyết mơ một giấc mơ thật thần kỳ.
Trong mơ cô đi bên trong một mảnh hư vô màu xanh nhạt, đi mấy giờ, cũng không có đi đến đích.
Nơi này là chỗ nào? Cô nghĩ.
[ Nơi này là trái tim.]
Cái gì? Mộc Tuyết nhìn quanh bốn phía, cô có thể cảm giác được có người trả lời, lại nghe không được kia giọng nói kia là nam hay nữ, chỉ có một ý thức quay về chung quanh cô.
[ Nơi này là trái tim, trái tim có thể cất chứa vạn vật, trái tim có không khí nhỏ hẹp, trái tim trống không, trái tim tràn đầy vàng bạc châu báu. Nơi này là trái tim của cô, trái tim cô thực thể hóa mọi thứ có được.]
Nhưng nơi này cái gì cũng không có, Mộc Tuyết trợn mắt há hốc mồm.
[ Xác định, hợp thành một thể với cô sao?]
Mộc Tuyết nghĩ không ra, nhưng cô vẫn gật đầu. Dù sao là mơ, vậy nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Ngay sau khi Mộc Tuyết gật đầu, bốn phía đột nhiên tối sầm, mặt xuất hiện rất nhiều thổ nhưỡng cháy đen, đưa mắt nhìn lại, không có một sinh vật nào còn sống.
[ Tim của cô sau khi bị thế giới đốt cháy, tất cả đều là âm trầm hắc ám và đất đai khô cằn oán hận. Nhưng, đúng ngay lúc chết cô gặp được lục châu và trở thành bạn bè với nó, cho nên, cô chiếm được hai cây. Hóa thân của cô là một gốc hoa sen.]
Lục châu: viên ngọc màu xanh (để lục châu cho nó ngầu)
Hai cây? Mộc Tuyết dở khóc dở cười, đều nói bóng mát của cây to là điểm tựa tốt nhất, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược thật đúng là giống như hai cái cây to mà.
Vừa xong, hai viên ngọc không biết là loại cây gì xuất hiện bên cạnh Mộc Tuyết. Cây không quá lớn, lớn bằng cổ tay, một viên có lá cây ánh vàng rực rỡ, một viên có lá cây màu lam sâu kín, lá cây khá lớn nhưng rất thưa thớt, đoán chừng mỗi cây chỉ có sáu bảy lá. Cách đó không xa là một hồ nước nhỏ, nước đục ngầu hôi thối, bên trong có một lá sen nhỏ.
[ Lá màu vàng là Lưu Sảng, lá màu lam là Ngô Sâm Nhược. Cô và bọn họ tình cảm càng tốt, cây sẽ càng lớn.]
Cái gì?? Còn có thể lớn lên?? Thật thần kỳ! Tay Mộc Tuyết kéo kéo lá vàng, không nghĩ tới, kéo lá vàng rơi xuống, sau khi lá cây màu vàng rời khỏi nhánh cây, nhanh chóng trở nên cứng rắn, thành một lá cây hoàng kim.
Trời ạ…… Đây là ngụ ý Lưu Sảng là cây rụng tiền sao? Mộc Tuyết ngây người. Sau đó cô nhanh chóng xoay người qua cây lựa lấy tìm một mảnh đại lá cây tháo xuống.
Lá cây màu lam không có cứng rắn, vẫn màu lam sâu kín bán trong suốt. Điều này làm cho Mộc Tuyết nghĩ tới nó sẽ biến thành ngọc bích có chút thất vọng.
Nhưng mà, dù sao là mơ thôi, lại không mang ra được, không sao cả.
Kết quả vừa nghĩ như vậy, Mộc Tuyết lập tức tỉnh lại.
Ánh trăng dịu dàng xuyên qua khe hở của tấm màng chiếu vào, hôn lên cái trán bị thương của Mộc Tuyết. Mộc Tuyết mở mắt ra, suy nghĩ giấc mơ vừa rồi, lật người một cái tiếp tục ngủ.
Mộc Tuyết ngủ rất say, nhưng lại bị một trận ồn ào đánh thức.
“Mộc Tuyết, ngủ như chết vậy, đồ vô dụng!”
“Tiền Trình, trên đầu con còn có vết thương, ông đừng tức giận. Nó có ra sao cũng là con của chúng ta mà.”
“Phi, tôi tình nguyện không có một đứa con như vậy. Nếu nó có được một phần thông minh giống như Mộc Dong và Hà Thành lúc còn nhỏ là đủ rồi, tôi chết cũng có thể nhắm mắt!”
Mộc Tuyết mở mắt ra, không có cảm xúc mở miệng,“Cha, mẹ, chào buổi sáng.”
Mộc Tiền Trình câm nín, đột nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào. Nhưng mẹ Hà lo lắng chạy tới vuốt ve đầu Mộc Tuyết: “Tuyết Tuyết, đau nhiều không? Con cũng thật là, cũng không nhờ người báo tin, cả đêm không về nhà, cha mẹ rất lo lắng.”
Mẹ cô là Hà Hiểu Lệ, nên hình dung bà ấy như thế nào đây? Có lẽ bản tính nhát gan và vô cùng ‘Bạch Liên Hoa’ của cô là di truyền tự mẹ đi. Thật ra mẹ Hà đối với cô rất tốt, nhưng mà, cô lại thua kém em trai họ Hà Thành Canh, em gái họ Mộc Dong. Mẹ Hà luôn lo lắng bị thân thích trách cứ, luôn lo lắng cha mắng cô, luôn lo lắng sẽ mất mặt. Vì thế dưới sự lo lắng, bà ấy luôn lựa chọn trốn tránh.
Bà ấy cho tới bây giờ cũng không cải lời ba cô. Cho nên, không bảo vệ được bản thân, cũng không bảo vệ được Mộc Tuyết. (D: D ghét con mẹ này…. Ghét Bạch Liên Hoa)
Nhưng Mộc Tuyết cũng nhớ rõ, khi nhóm tiểu tam nháo tới cửa, mẹ Hà miễn cưởng được xem như một người mẹ bình thường, không như sau đó lại giống như bị bệnh thần kinh, kinh hoàng như vậy, khi cảm thấy mình không làm được thì buông tha ngay, ngược lại coi con bạch nhãn lang Hà Thành Canh thành con ruột mà nuôi.
“Mẹ, con khỏe hơn nhiều rồi.” Mộc Tuyết cầm tay mẹ, cảm nhận yêu thương khó có được. Kiếp này, cô sẽ không để Hà Thành Canh cướp đi người mẹ yếu đuối, nhưng chân thành vô tư yêu thương.
Mộc Tiền Trình đốt điếu thuốc, không kiên nhẫn mở miệng: “Nhìn mày như vậy cũng không có cái gì đáng ngại, đừng lãng phí tiền, thu dọn đồ xuất viện đi. Sau đó đi quỳ gối giải thích với thầy giáo, nhìn mày đã làm ra chuyện gì.”
Một cơn tức giận xuất hiện, Mộc Tuyết cảm cố gắng khống chế sự dữ tợn trên mặt. Mộc Tiền Trình quả nhiên là người phẩm chất tốt, câu nói đầu tiên có thể làm cho người ta nóng nảy đến mức muốn chặt hắn ra thành trăm mảnh cho hả giận.
“Bạn học đã tính tiền viện phí cho con, bác sỉ nói con phải nằm viện quan sát ít nhất năm ngày.” Mộc Tuyết cắn răng, cố gắng bình tĩnh giọng nói: “Là thầy giáo đánh con bị thương, con không nói xin lỗi.”
“□ Mẹ mày còn dám cải lại? Bạn học thanh toán chẵng lẽ mày không cần trả lại? Tiền đó không phải là của tao sao? Mầy đồ tiểu tiện nhân, nếu mày không ngủ trong giờ học, thầy giáo sẽ đánh mày sao? Thầy giáo đánh mày là vì muốn tốt cho mày, đừng con mẹ nó không biết thức thời!!!” Mộc Tiền Trình chuẩn bị tiến lên đánh người, mẹ Hà chạy nhanh lại ngăn.
“Tiền Trình, Tiền Trình ông đừng tức giận, con còn bị thương, ai, ai, Tiền Trình, đây là ở giáo viện, đừng để cho bọn nhỏ chế giễu……”
Mộc Tuyết cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, chém đinh chặt sắt mở miệng: “Bạn học nói không cần trả lại, cha yên tâm đi, không cần nhọc cha phải kiếm tiền vất vả. Về phần thầy giáo, nếu làm người giám hộ mà cha mẹ muốn bỏ qua, buông tha số tiền bồi thường thuốc men và tổn thất tinh thần, cũng không sao hết. Nhưng mà, chuyện này con nhất đính sẽ truy cứu đến cùng, người như ông ta không xứng làm giáo viên dạy học cho người khác!”
“Bồi thường?” Mộc Tiền Trình mẫn cảm bắt được điểm mấu chốt.
“Đúng vậy, ông ta đánh học sinh ngay trong lớp học, là trái pháp luật, hai người là người giám hộ có thể khởi tố ông ta, lấy được tiền bồi thường xứng đáng…” Mộc Tuyết lạnh nhạt mở miệng.
Kiếp trước, cha mẹ của cô luôn bận tâm cái gọi là mặt mũi, đương nhiên, cha càng đối xử bạc bẽo với cô, mẹ thì khúm núm trốn chạy. Vì thế, Phạm Kiếm Xuân làm mặt Mộc Tuyết bị thương, mà Mộc Tuyết lại còn bị cha mẹ áp giải tới quỳ xuống trước mặt ông ta để xin lỗi. Ông ta nghĩ mình làm thầy giáo có nhiều uy phong, vì thế sau này được một tấc tiến thêm một thước nhục mạ và xử phạt thể xác Mộc Tuyết. (D: chó chớ thầy gì… không còn thua cả chó)
Năm , mặc dù internet vẫn chưa thịnh hành, nhưng cánh truyền thông và báo trí cũng không phải là dễ chọc.
Mộc Tiền Trình rối rắm, hắn sinh ra trong một gia đình cực khổ, trước đây trong nhà, cha mẹ và chị em điều rất khúm núm cung kính thầy giáo, vì có thể làm cho thầy giáo miễn giảm học phí, quỳ lạy van xin thế nào cũng làm được. Hắn cũng bị thầy giáo đánh rơi đầu máu chảy, nhưng người nhà kéo hắn tới quỳ xuống dập đầu, trường học mới không đuổi hắn. Cho nên trong lòng hắn đối với thầy giáo vẫn có kính sợ, cảm thấy mặc kệ thầy giáo làm như thế nào, chỉ cần không giết chết người, thì thầy giáo đều là chính xác.
Nhưng mà, vô cớ đánh người người quả thật trái pháp luật, con gái không nói, đầu hắn thật đúng là không có nhiều nếp nhăn. Bồi thường đó nha, đó là một khoảng tiền…… Nhưng mà khoảng tiền này cũng không nhiều, vì chút ít tiền này đắc tội thầy giáo, e là không đáng. Các giáo viên đều là hạt giống khắp thiên hạ, vạn nhất ông ta là người có quyền thế, thì chẳng phải là mình sẽ xui xẻo sao.
Nghĩ tới đây, Mộc Tiền Trình lại hung ác nói: “Mắt mày thấy tiền là không dời đi được phải không, đòi thầy giáo bồi thường, chỉ có mầy làm được. Sao tao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc đê tiện như mày. Mau thu dọn quần áo, chỉ cần thầy Phạm không so đo, tao sẽ không nói nữa. Nếu thầy Phạm không hài lòng, mày phải tìm cách giải thích cho tao, bằng không tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà, cho mày đi ngoài đường cầu xin!”
Mộc Tuyết nhịn không được cười ha ha: “Cha, thầy Phạm là người thân của cha hay là con của ông nội? Vì một người ngoài, cha có thể đuổi con gái của mình ra ngoài đường bắt nó mở miệng cầu xin, thật sự là một người cha tốt mà.”
Mộc Tiền Trình không nghĩ tới đứa con gái luôn luôn khúm núm lại dám cải lại mình, tức nghẹn một hơi, đang muốn mắng tiếp, lại nhìn thấy ngoài cửa bác sĩ và y tá sắc mặt khó coi khe khẽ nói nhỏ, mặt hắn nhất thời đỏ bừng, không biết nên nói cái gì.
Mẹ Hà cũng thật bất mãn Mộc Tiền Trình hung ác như vậy, nhưng mắt thấy sự việc càng nháo càng không lớn, bà chạy nhanh đứng giữa giải hòa.
“Tuyết Tuyết, cha chỉ muốn tốt cho con, con cũng đừng cãi lại, nói xin lỗi cha con đi.”
“Cha, đừng nóng giận, con biết cha tức giận mới nói vậy, thật ra người rất đau lòng cho con.” Mộc Tuyết phải nghe lời.
Mộc Tiền Trình bắt được cái bậc thang, nghĩ rằng về nhà thu thập con nhỏ này cũng không muộn, vì thế bàn tay to vung lên: “Tốt lắm, nhanh chóng dọn đồ xuất viện đi.” (D: đồ chó….:h)
Mắt thấy nhà này không có đầu óc, cố ý muốn dẫn bệnh nhân đi, bác sĩ rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Anh này, bạn của cháu đã trả tiền viện phí. Chúng tôi yêu cầu bệnh nhân phải nằm viện nghỉ ngơi cho khỏe lại mới xuất viện, các người làm cha mẹ thì có chuyên nghiệp bằng bác sĩ chúng tôi không?”
Mộc Tiền Trình ê mặt, trừng mắt nhìn vợ mình một cái.
Mẹ Hà chạy nhanh xua tay: “Không có, các bác sĩ chuyên nghiệp, chúng tôi nghe mọi người.”
Mộc Tiền Trình hừ một tiếng, xoay người bước đi, hắn mang theo thật nhiều quà cho thầy Phạm, muốn đi tặng, nếu con quỷ nhỏ này nằm viện không tiêu tiền, như vậy tùy nó ở bao lâu thì ở, dù sao nó cũng phải về nhà, chạy không thoát. Mẹ Hà thấy Mộc Tiền Trình đi rồi, nhanh chóng lấy tiền ra đưa cho Mộc Tuyết.
“Tuyết Tuyết, nhớ rõ phải trả tiền cho bạn học, còn có phải ăn cơm thật ngon đừng để mình bị đói. Mẹ và ba đi trước, xuất viện thì gọi điện thoại cho mẹ, mẹ tới đón con.”
Nói xong mẹ Hà liền chạy.
Mộc Tuyết cằm tiền, trên mặt không có chút cảm xúc.
Thật ra vừa nãy cô muốn ồn ào thật lớn, sau đó dọn ra ngoài ở một mình.
Nhưng cô nhớ rõ, hết học kỳ này, cha sẽ ném cô tới Hương Hạ đi học sơ trung, bắt đầu học kỳ, tiểu tam thứ nhất sẽ tới cửa thị uy, mẹ sẽ không thể sống một ngày tốt nào, trực tiếp ngã vào vực sâu.
Cho nên, Mộc Tuyết quyết định, nếu ba đã đối xử với cô như vậy, cô cũng sẽ không để cho ông ta dễ chịu. Huống chi trong nhà còn có em trai và em gái họ cực phẩm. Cô ở lại đó, chờ mưa rền gió dữ từng giọt từng giọt đến.
Hôm nay, chỉ là mở đầu.