Khi Hà Thành Canh mở cửa thì giật mình.
Đây là chuyện gì, biểu cảm lãnh ngạo khinh thường của Mộc Tuyết là như thế nào, tại sao Mộc Dong lại la hét giống như người điên.
Giữ chặt Mộc Dong, Hà Thành Canh trấn an nói: “Dong Dong, bình tĩnh, bình tĩnh, anh đã về, có chuyện gì anh sẽ ra mặt cho em.”
Trong lòng Mộc Tuyết cảm thấy ghê tởm. Hà Thành Canh là con của cậu cô, cùng Mộc gia không có một xu quan hệ, vậy mà lại không biết xấu hổ xưng thân thích với Mộc Dong, còn hợp tác bắt nạt cô. Hai người không biết xấu hổ này quả đúng là rắn chuột một ổ.
Không chờ Mộc Dong mở miệng, Mộc Tuyết nói trước: “Em trai họ, sao trễ thế này mới về? Đi làm gì?”
Hà Thành Canh nghẹn họng. Tính cách của hắn ta không giống Mộc Dong kiêu căng và tự cho là đúng, thật ra là người gió chiều nào theo chiều ấy (à chó hùa). Hắn ta nhạy bén nhận ra, Mộc Tuyết hoàn toàn không giống trước.
Nhưng mà, dù có nhạy bén đi nữa, cũng không xóa bỏ được sự thật bọn họ đã ức hiếp Mộc Tuyết mấy năm nay.
“Tiểu Tuyết hôm nay uống lộn thuốc? Có cần em đưa chị tới bệnh viện hay không?” Hà Thành Canh nói xong, tự cho là hài hước cười ha ha.
Mộc Tuyết cười nhạt: “Lại đi chơi game? Lần này lại thua bao nhiêu tiền? Nhắc nhở một câu, từ hôm nay trở đi, tiền tiêu vặt của tôi, một đồng các ngươi cũng đừng mong lấy được.”
Hà Thành Canh xấu hổ sờ mũi, hắn ta quả thật đi chơi game, hơn nữa mỗi lần đều thua nhiều. Tiền tiêu tháng này chỉ còn lại có đồng, hắn ta còn tính lấy tiền tiêu vặt của Mộc Tuyết.
“Bệnh thần kinh, đồ điên, tội phạm giết người, không biết xấu hổ……” Mộc Dong lại bắt đầu mắng, nhưng Hà Thành Canh kéo tay ả, làm cho ả không có cách nào xông lên tát vào mặt Mộc Tuyết.
“Dong Dong, bình tĩnh, bình tĩnh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!” Trong lúc nhất thời Hà Thành Canh luống cuống tay chân.
Mộc Dong khiêu khích phun nước miếng, Mộc Tuyết nhíu mày, giơ dây nịt trong tay lên. Có thể là do Hà Thành Canh đã trở lại, Mộc Dong bắt đầu không còn sợ hãi, ả ngược lại phun càng hăng.
Vì thế, Mộc Tuyết không chút do dự đánh xuống, đánh xưng mặt bên kia của Mộc Dong. Đánh xong, cô cũng không quay đầu lại xoay người đi vào cửa, khóa trái.
Không để ý tới đôi anh em tương thân tương ái ngoài kia, Mộc Tuyết hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại cho mẹ Hà trước.
“…… Chính là như vậy, con chỉ là dạy dổ Mộc Dong. Mẹ có thể giải thích với cha, con chỉ làm theo lời cha nói, anh chị trong nhà có tư cách dạy dổ em út…… Mẹ không cần lo lắng, nhớ rõ nói lại là được…… Nghỉ ngơi sớm một chút.” Bình tĩnh nói xong việc vừa xảy ra, Mộc Tuyết tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường.
Ngày hôm sau rời giường, Mộc Dong và Hà Thành Canh ăn ý coi Mộc Tuyết là không khí. Mộc Tuyết thấy nhưng không thể trách, các người đã không để ý tới tôi, tôi đây cũng không rảnh mà làm bửa sáng cho các người.
Vì thế Mộc Tuyết luột cho mình hai cái trứng gà, rồi ra ngoài. Còn lại Mộc Dong và Hà Thành Canh ngồi như chó trước bàn cơm.
Các người hay thật, thật sự coi chủ nhân như tôi thành người hầu à? Mộc Tuyết vừa đi vừa ăn trứng gà vừa nghĩ, không biết kiếp trước mình bị cái gì làm cho ngu ngốc, cảm thấy làm chị nên chăm sóc em trai và em gái. Cũng không dùng ngón chân mà nghĩ, Mộc Dong Hà Thành Canh như vậy, xứng với hai từ em trai em gái này sao?
Mới đi khỏi tiểu khu, trứng gà trong miệng Mộc Tuyết thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng lại chờ ngoài tiểu khu!
Này, đây là cái tình huống gì?
Tuy rằng khi Mộc Tuyết tuổi nhỏ, cũng cùng một số cô gái, mơ mộng đủ kiểu. Ví dụ như thầy giáo bổng nhiên phát hiện tấm lòng tốt đẹp của cô, từ đó về sau che chở cô, ví dụ như có thể cùng nhân vật phong vân trong trường làm bạn, ví dụ như một ngày sẽ có tuyệt kỷ công phu hoặc phép tiên hoặc dị năng, có thể đánh bại kẻ thù. Nhìn Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, Mộc Tuyết cảm thấy linh hồn thiếu nữ vở vụn của mình đang từ từ khôi phục.
Ánh mặt trời chiếu xuống đường, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, Mộc Tuyết nhắm mắt lại, hít sâu.
Đúng vậy, cô sống lại. Nếu cơ hội đã tới một lần nữa, như vậy, ông trời khẳng định sẽ bù đắp cô.
Vì thế cô mỉm cười chạy nhanh qua.
Trên lầu, ngón tay Mộc Dong trắng bệch, như muốn kéo khung cửa sổ xuống. Lại có người đón con quỷ đó tới trường! Hơn nữa còn chạy xe mô tô phong cách như vậy! Cái kia gọi Sâm Nhược gì đó, quả thật chính là nhân vật phong vân trong trường học, vậy mà lại cho Mộc Tuyết ngồi ở phía sau!
Mộc Dong ghen tị đến phát cuồng.
Hà Thành Canh thật kinh ngạc, vài ngày ngắn ngủn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn ta vô cùng hiếu kỳ.
Đêm qua, Mộc Dong vẫn gọi điện thoại cho Mộc Tiền Trình, đáng tiếc Mộc Tiền Trình đang xã giao, chỉ cầm điện thoại di động khi công tác, người nhà và bạn bè liên lạc tới đều là điện thoại di động mẹ Hà giử. Tuy rằng mẹ Hà là người nhát gan yếu đuối, nhưng sau khi nghe Mộc Tuyết nói chuyện này trong lòng cũng áy náy. Tuy cô chỉ dùng sự thiên vị của Mộc Tiền Trình để biểu đạt bất mãn đối với Hà Thành Canh và Mộc Dong, nhưng Mộc Tuyết dù sao cũng là con của bà. Huống chi Mộc Tuyết vừa mới xuất viện. Nếu bởi vì chuyện này, Mộc Tiền Trình tức giận, thì Mộc Tuyết không phải sẽ lại nhập viện sao?
Vì thế mẹ Hà không chỉ không tiếp điện thoại, còn trực tiếp xóa cuộc gọi đến của Mộc Dong. Làm xong, trong lòng mẹ Hà có chút sợ hãi. Vì thế chờ buổi sáng ngày hôm sau Mộc Tiền Trình trở về, mới thật cẩn thận mở miệng.
“Tiền Trình, Tuyết Tuyết xuất viện rồi.”
Mộc Tiền Trình ừ một tiếng, ách xì một cái, nằm lên giường ngủ.
Mẹ Hà cân nhắc nói: “Tiền Trình, tôi nhớ rõ ông đã từng nói anh cả như cha, chị cả như mẹ, đúng không?”
Mộc Tiền Trình lại ngáp một cái: “Đúng vậy, làm anh làm chị, nên quản thúc em của mình. Làm em, cũng có thể tri ân báo đáp. Đúng rồi, nhớ rõ lần này về phải tặng quà lấy lòng, cha mẹ thân thích đều phải tặng.”
Mẹ Hà cười gật đầu: “Ai, ai, sớm mua xong. Cái kia, tôi nhớ trước đây, khi em trai em gái tôi không nghe lời, tôi sẽ mắng bọn chúng, haha.”
Hồ nghi liếc mắt nhìn Hà Hiểu Lệ một cái, Mộc Tiền Trình nghĩ rằng, người này luôn nhát như thỏ để, còn có thể mắng chửi người đánh người? Nhưng mà tối hôm qua được vài cô gái hầu hạ sảng khoái, thái độ Mộc Tiền Trình khác thường nhưng cũng không có đánh Hà Hiểu Lệ, mà là gật đầu ứng phó: “Ừ, đúng, nên như vậy. Chị của tôi lúc trước cũng đánh tôi, nhưng tôi biết chị ấy muốn tốt cho tôi, cho nên bây giờ tôi cũng đối xử tốt với chị ấy.” (D: D càng vô cùng vô cùng mong muốn tg sẽ viết cảnh MT giết ng này!!!!!)
Nghe đến đó, mẹ Ha nhẹ nhàng thở ra: “Đúng vậy, làm em phải như vậy. Ngày hôm qua Mộc Tuyết gọi điện thoại cho tôi, nói Mộc Dong trốn học, còn gọi một đám người về nhà uống bia quậy phá. Vì thế nó đã la rầy Mộc Dong……”
Nghe được câu cuối cùng, Mộc Tiền Trình lập tức bật dậy: “Cái gì? Mộc Tuyết giáo huấn Mộc Dong?? Nó phát điên cái gì!”
Mẹ Hà cứng đờ, chất phác nói: “Mộc Dong trốn học, dẫn theo rất nhiều người về nhà uống bia…… Mộc Dong mới mười ba tuổi……”
Mộc Tiền Trình lạnh nghiêm mặt, muốn nói cái gì lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng nói một câu: “Chắc chắn là Mộc Tuyết không có ý tốt với bọn họ, chờ tôi trở về nói sau.” Nói xong liền nằm xuống, nằm nghiên không để ý tới mẹ Hà, lập tức đi ngủ.
Mẹ Hà cứng mặt, chậm rãi kìm nén cơn giận.
Mộc Tuyết hôm nay thành tâm điểm của trường.
Cô ngồi trên chiếc mô tô đỏ rực của Ngô Sâm Nhược, giống như gió xoáy vọt vào cửa trường học, thắng két một cái, đứng cạnh nhà giữ xe, nhận được vô số ánh mắt kinh nghi (kinh ngạc, nghi hoặc) và hoảng sợ.
Tuy rằng tuổi tâm lý đã hơn hai mươi, nhưng Mộc Tuyết chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như vậy, nên có chút thẹn thùng.
Thầm mắng một tiến mình còn có trái tim thiếu nữ, thái độ của Mộc Tuyết đoan chính, trong trường học luôn nói năng thận trọng.
Bọn họ đến không sớm không muộn, còn vài phút thì tới giờ học. Mộc Tuyết đi vào phòng học lớp , nhìn thấy Lâm Dư Phỉ đang ở chỗ ngồi đọc sách.bạn học trong lớp, chỉ có thể gật đầu khi người ta tiếp đón cô, nhưng mà cô có thể cảm giác được rõ ràng, trong lớp không có ai có thiện ý với cô, phần lớn là tò mò hoặc là thái độ trêu chọc tiếp đón cô. Mộc Tuyết bỏ túi sách vào ngăn kéo, tay chạm vào một bãi chất lỏng.
Chung quanh cười rộ lên.
Mộc Tuyết lấy túi sách ra, lập tức đi tới cửa sau rút giấy vệ sinh ra, lau khô ngăn tủ. May mắn không phải nước thối, chỉ là nước mà thôi.
Lau khô cái bàn, Mộc Tuyết quăng túi xách lên bàn, lớn tiếng nói: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, không biết là người nào nhớ lầm ngày lại đổ nước vào bàn của tôi. Tốt nhất không nên có lần sau, bằng không tôi sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy. Là nữ sinh tôi sẽ cắt sạch tóc, là nam sinh tôi sẽ cắt bỏ chân giửa.”
Trong lớp lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Nghiêng mắt liếc Lâm Dư Phỉ đang rủ mắt, Mộc Tuyết ngẩng đầu, trực tiếp lấy sách giáo khoa của mình ra đọc.
Lâm Dư Phỉ nghĩ Mộc Tuyết sẽ giống như trước, sau khi sờ cái bàn sẽ sợ hãi nhảy dựng lên lên, sau đó đáng thương chào hỏi ả, kết quả Mộc Tuyết lại coi ả là không khí. Lâm Dư Phỉ cắn môi, yên lặng xoay đầu.
Nửa tiếng tự học, Mộc Tuyết nhớ tới một chuyện, đó chính là học hết sách một lần. Năm đó học sơ trung, một lòng một dạ đặt trên người Lâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ có đặc biệt nói thành tích của cô không cần tốt, như vậy ả mới thích, Mộc Tuyết lại cứ ngu ngốc nghe theo. Bây giờ nhớ tới, cô lúc đó quả thật là vô cùng ngu ngốc!
Kiếp trước cũng có học cao học và đại học, bây giờ nhìn sơ sách giáo khoa, không quá khó khăn. Nhưng cũng phải cố gắng, phải đạt được thành tích tốt mới được. Mộc Tiền Trình đối với Hà Thành Canh còn tốt hơn so với con ruột, nguyên nhân lớn nhất là thành tích của Hà Thành Canh tốt.
Không biết khóa học buổi sáng lại tự tại và nhẹ nhàng như vậy, Mộc Tuyết còn chăm chú nghe giảng, chuyên tâm ghi chép, rõ đầu rõ đuôi coi Lâm Dư Phỉ thành không khí.
Đến giờ nghỉ trưa, Mộc Tuyết lấy trong ngăn tủ ra, đi căn tin ăn cơm. Lâm Dư Phỉ sắc mặt quái dị nhìn Mộc Tuyết, nhưng không hé răng.
Đúng lúc, ở căn tin Mộc Tuyết lại gặp Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược, lần này đi cùng bọn Lưu Sảng là một đám người, cả trai lẫn gái cở bảy tám người, trực tiếp chiếm lấy cái bàn dài.
Nhìn thấy Mộc Tuyết, Lưu Sảng vẫy tay: “Tiểu Tuyết, bên này bên này, còn có một chỗ, đúng lúc có thể ngồi chung.”
Mộc Tuyết gật đầu, đi lấy cơm trước.
Sau đó cô ở chỗ cà thẻ ngây dại, thẻ cơm của mình tại sao một đồng cũng không có?
Lâm Dư Phỉ đi tới bên cạnh cô, thay Mộc Tuyết cà thẻ, có chút ủy khuất nói: “Tiểu Tuyết, tại sao lại không đợi tớ.”
Mộc Tuyết lúc này mới nhớ, lúc trước cô ngốc tới nỗi đưa hết sinh hoạt phí cho Lâm Dư Phỉ, hai người dùng thẻ cơm, ăn cơm chung một chỗ. Trước kia là Lâm Dư Phỉ đi lấy cơm, cô phụ trách chiếm chỗ và rửa chén. Nhưng Lâm Dư Phỉ trước nay chỉ lấy đồ ăn ả thích, đối với yêu thích Mộc Tuyết không hề mảy may lo lắng. Người khác nhìn vào, còn nói Lâm Dư Phỉ đối với Mộc Tuyết vô cùng vô cùng tốt.
Mộc Tuyết cười hì hì, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không phải cậu không để ý tôi sao?”
Trong mắt Lâm Dư Phỉ xuất hiện nước: “Tớ biết cậu giận, khi cậu nằm viện tớ không đến thăm. Nhưng vì cha của tớ bệnh cũ tái phát, tớ không có thời gian rảnh, vốn tính hôm nay tới thăm cậu, nhưng không ngờ hôm qua cậu đã xuất viện rồi. Cậu cũng thật là, xuất viện cũng không nói tiếng nào với tớ, hại tớ lo lắng không công nhiều ngày như vậy.”
Mộc Tuyết không chút lưu tình chọc thủng lời của ả: “Giáo viện cũng không xa trường học, chưa được mười phút đã tới, khi cậu nghĩ trưa hoặc tan học, bỏ ra phút là được rồi. Cậu thật sự phút cũng không có sao?”
Cái này Lâm Dư Phỉ đỏ mặt, âm thanh nho nhỏ bắt đầu nức nở: “Tiểu Tuyết, cậu quả nhiên đang trách tớ……”
Mộc Tuyết hết chỗ nói, không nhiều lời với Lâm Dư Phỉ, trực tiếp cầm thẻ trống không của mình đi nạp tiền, rồi tự đi lấy cơm.
Lâm Dư Phỉ đứng tại chỗ, mơ hồ, suy nghĩ bay rất xa. Ả ổn định tâm thần, xem ra Mộc Tuyết thật sự thay đổi, có lẽ là bị Phạm Kiếm Xuân đánh cho thông minh, có lẽ là thời kì phản nghịch đã đến nhìn ai cũng không vừa mắt, cho nên, sách lược của ả phải thay đổi. Dù sao, người ngu ngốc sẳn sàng trả giá vì người khác thật sự khó tìm, Huống chi… Hừ