Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

chương 50: lễ cập quan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: KimH

~~~

Tô Tô dừng lại, ngẩng đầu nghiến răng nói với hắn: “Đây là đáp án cho ngươi.”

Nàng đưa một kích liền lập tức lui, biết sức lực bây giờ của mình chỉ sợ còn không bằng Đạm Đài Tẫn, vội vàng lùi lại cách xa hắn.

Đạm Đài Tẫn hơi cong lưng, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, khóe mắt đỏ bừng nhìn nàng, cố gắng cắn răng chịu đựng.

Tức giận của Tô Tô tiêu tán hơn phân nửa, nghẹn cười: “Hay là ngươi đi gặp thái y đi.”

Đạm Đài Tẫn phất tay áo bỏ đi.

Tư thế đi đường của hắn rõ ràng không thích hợp lắm, Tô Tô làm mặt quỷ với hắn, có vài phần sung sướng khi người gặp họa, nếu đoạn tử tuyệt tôn thật thì đó là chuyện tốt, Ma Thần còn để lại được cái gì?

Thái giám khẩn trương muốn đỡ Đạm Đài Tẫn, lại bị hắn đẩy ra.

Mặt hắn âm trầm, tự mình đứng lên rồi đi.

Thái giám quay đầu lại nhìn một cái, thấy thiếu nữ mặc tế phục bạch y đứng dưới ánh nến, khuôn mặt mang vẻ khinh miệt nhìn bệ hạ bọn họ. Trong lòng đại thái giám không khỏi có loại cảm giác quái lạ, giống như… Đạm Đài Tẫn muốn lâm hạnh nữ nhân của mình, kết quả lại bị nữ nhân của mình đánh.

Nghĩ thì nghĩ, đại thái giám vội vàng đuổi theo.

Tô Tô nhìn cánh cửa đóng lại ở trước mắt, xoa xoa đầu tóc mình, trong lòng cũng rất bực bội.

Đạm Đài Tẫn phát rồ muốn đi vớt thi yêu, việc này rốt cuộc nên làm sao bây giờ?

Đế vương khác luyện binh công thành, hắn thì khen ngược, còn chưa thành ma thần, cả ngày nhớ tới việc lợi dụng sức mạnh của yêu quái điên đảo Đại Hạ.

Tất nhiên Tô Tô không hy vọng hắn thật sự diệt Đại Hạ.

Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, Đạm Đài Tẫn vĩnh viễn không có khả năng dừng lại. Sự thô bạo trong xương cốt hắn sẽ làm hắn cầm kiếm chỉ Đại Hạ, sau đó tra tấn những người đã từng khinh nhục hắn, giết chết từng kẻ một.

Hắn hận Hạ Quốc, đương nhiên, cũng hận Chu quốc.

Hắn không coi người Đại Hạ là người, cũng không quý trọng tính mạng binh lính Chu quốc, hắn tùy ý đùa nghịch bọn họ để thỏa mãn khoái cảm của mình.

Hắn là kẻ điên gì cũng không để ý.

Không, có lẽ tương đối để ý Diệp Băng Thường. Ít nhất ở trước mặt Diệp Băng Thường, hắn vẫn ngoan ngoãn thu liễm không ít.

Tô Tô nghĩ đến đau đầu, cũng không nghĩ ra ý kiến gì hay để tiêu diệt thi yêu.

Buổi tối thị nữ đi vào, mang cho nàng mấy thùng nước để nàng tắm rửa thay quần áo.

Tô Tô có vài phần kinh ngạc, nàng cười gật đầu: “Cảm ơn các ngươi.”

Thị nữ vội vàng đi ra ngoài, không dám nhìn nàng nhiều hơn một cái, cũng không dám tới gần nàng, giống như Tô Tô là nhân vật nguy hiểm nào đó.

Tô Tô cởi xiêm y, cuối cùng cũng được thoải mái dễ chịu tắm rửa một cái.

Nàng cầm y phục vừa mang đến lên, ngẩn người, bộ y phục này vậy mà lại giống hệt tế phục, váy áo màu trắng, mặt trên dùng chỉ vàng trang nghiêm thêu lên, làn váy có hoa văn cổ xưa, nhìn qua rất thần thánh.

Nàng nhìn tế phục bị mình cởi ra, tâm tình rất phức tạp.

Câu Ngọc vẫn luôn giả chết, nhân cơ hội lắm miệng nói một câu: “Hắn thích ngài mặc loại váy này.”

Tô Tô tức giận nói: “Ngươi vẫn nên ngủ say đi.”

Câu Ngọc cười thầm, quả thực không nói chuyện nữa.

Bây giờ nó đã khôi phục sức lực kha khá lắm, cũng không cần gắng sức như lúc tỉnh lại sau khi đưa Tô Tô xuyên qua.

Một chủ một tớ trong lòng biết rõ, Đạm Đài Tẫn đối với Tô Tô có vài phần vi diệu. Chẳng qua cảm tình của thiếu niên ma thần, không biết là sông ấm, hay là băng lạnh.

Câu Ngọc nghĩ thầm, Tô Tô nhất định không thể có bất cứ tình cảm nào với Đạm Đài Tẫn, tay nàng cầm diệt hồn châu lệ, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với hắn, không có tình cảm gì, sau này mới không thương tâm.

Ở chỗ Tô Tô chịu khổ, mấy ngày liên tiếp Đạm Đài Tẫn cũng không tới.

Có một lần Câu Ngọc nói: “Hắn ở bên ngoài.”

Một lát sau, Câu Ngọc nói: “Hắn đi rồi.”

Không biết là chỉ đi ngang qua hay là có ý gì khác, Đạm Đài Tẫn vẫn luôn rất bận, Tô Tô bị giam lại, cũng không biết tình huống bên ngoài, nhưng lại chắc chắn Đạm Đài Tẫn đang làm xằng làm bậy.

Không lâu sau, đã đến thời gian Đạm Đài Tẫn cho người đi vớt thi yêu.

Cuối cùng Tô Tô cũng có thể ra cửa.

Thời tiết cũng không phải rất tốt, mưa dầm kéo dài, nàng ngẩng đầu thì thấy âm khí hôm nay rất nặng, thời tiết này mà vớt thi yêu ra, đối với phàm nhân không có chỗ tốt, còn thi yêu đại khái sẽ giết rất nhiều người.

Đối với thi yêu thì có chỗ lợi.

Đúng là ma thần trời sinh, hắn bảo yêu khó giữ được người.

Một nữ nhân oai hùng nghiêm túc, ôm kiếm đánh giá Tô Tô.

Thị vệ hô: “Nhập đại nhân.”

Nhập Mộc Ngưng gật đầu: “Ta sẽ trông chừng nàng, không để nàng chạy trốn.”

Tô Tô vừa nghe họ Nhập, liền biết người này với Nhập Bạch Vũ thoát không được can hệ, hơn phân nửa là muội muội hoặc tỷ tỷ của Nhập Bạch Vũ.

Kiếm của Nhập Mộc Ngưng là kiếm gỗ đào, Tô Tô thầm nghĩ, nhìn qua là người biết võ, trách không được Đạm Đài Tẫn lại cho nàng ta tới trông coi nàng.

Nàng đánh giá Nhập Mộc Ngưng, Nhập Mộc Ngưng cũng đang đánh giá nàng.

Nàng ta đã sớm nghe đệ đệ Bạch Vũ nói qua, có một nữ nhân năm lần bảy lượt lừa gạt bệ hạ.

Hiện tại gặp được người, rất khó để Nhập Mộc Ngưng cho sắc mặt tốt. Thiếu nữ trước mắt mặc váy màu trắng, đường chỉ xinh đẹp màu vàng được thêu một bên, cho dù trên trời đầy mây, cũng không ảnh hưởng đến sự thánh khiết mỹ lệ của nàng.

Thiếu nữ nâng hàng mi dài màu đen lên, trong mắt như có một dòng nước thanh triệt. Cảm giác Nhập Mộc Ngưng tới không có ý tốt, nàng cũng không cười, bộ dáng thanh lãnh, ngược lại càng hợp với một thân xiêm y kia.

Nhập Mộc Ngưng thô lỗ đẩy Tô Tô một chút: “Thành thật chút, đừng chơi hoa chiêu gì. Bệ hạ bảo ngươi đi qua, ngươi tốt nhất là nghĩ ra được biện pháp khống chế thi yêu, nếu không thì ngươi sẽ biết tay.”

Tô Tô bị dây thừng nhược thủy trói ở cổ tay, bây giờ đúng là không đánh lại Nhập Mộc Ngưng, nhưng từ trước đến nay nàng không chịu thiệt thòi, nàng suýt nữa té ngã, quay đầu lại nhìn Nhập Mộc Ngưng: “Ngươi thích Đạm Đài Tẫn?”

Nhập Mộc Ngưng trừng nàng liếc mắt một cái: “Ngươi nói bậy!”

Tô Tô cười cười: “Đúng là như vậy rồi.”

Nhập Mộc Ngưng trầm mặt, lạnh lùng cười: “Đừng ở chỗ này khua môi múa mép với ta, nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp thì tự mình đi vớt thi yêu đi.”

Nhập Mộc Ngưng giống Nhập Bạch Vũ, đều là người Di Nguyệt tộc, từ nhỏ đã biết sứ mệnh của mình, phụ tá Đạm Đài Tẫn trở thành quân vương.

Nàng ta dụng tâm học đạo pháp và võ công, chỉ mới xuống núi, một thân bản lĩnh rốt cuộc cũng có đất dụng võ.

Luận võ công thì nàng ta kém đệ đệ Nhập Bạch Vũ, nhưng một thân đạo pháp lại tinh tường.

Ít nhất ở trong phàm nhân, nàng ta cũng là người ưu tú.

Lúc Tô Tô đi cùng nàng ta vào Mạc Hà, đã có rất nhiều người đang vớt ở Mạc Hà.

Trên chân bọn họ mang xiềng xích, thần sắc kinh hoảng, tất cả đều là tù binh Đại Hạ bị Đạm Đài Tẫn bắt làm nô lệ.

Tô Tô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía thiếu niên ngồi trên ghế ở đài cao.

Dưới bầu trời mưa nhỏ kéo dài, trên đầu hắn dùng mạc liêm màu đen che đậy, Đạm Đài Tẫn lười nhác tựa lưng vào ghế, nhìn nô lệ vớt thi yêu.

Con thi yêu đầu tiên được vớt lên, đã trực tiếp xé rách một nô lệ không có cách nào giãy giụa.

Khóe miệng hắn mang theo nụ cười ấm áp, nhìn thân thể nô lệ kia bị thi yêu xé thành hai nửa gặm đi.

Tô Tô nhìn thấy, nội tâm lạnh băng, Nhập Mộc Ngưng lại không có phản ứng gì, đưa Tô Tô tới trước mặt Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn liếc nàng một cái, nụ cười ở khóe miệng phai nhạt.

Ngón tay thon dài của hắn xoa xoa vết nhăn trên long bào màu đen ——

Hắn chỉ yêu tha thiết màu sắc tàn nhẫn này, ngay cả long văn ở mặt trên, cũng là dùng chỉ bạc thêu. Nói là đế vương, nhưng hắn lại lười đăng cơ, nói không có dã tâm, nhưng hắn lại ham thích tấn công thành trì và giết người.

“Ngươi thấy không, bọn họ chết đáng thương biết bao, nói cho cô, làm sao để khống chế thi yêu, hả?”

Tô Tô mặt vô biểu tình nhìn hắn: “Không có cách nào.”

Đạm Đài Tẫn cười nhẹ một tiếng, khóe miệng kéo thẳng, than thở nói: “Vậy đáng tiếc.”

Dăm ba câu lại chết thêm vài nô lệ, Tô Tô gắt gao nhíu mày, không thể không mở miệng: “Ta thật sự không có cách, thi yêu bình thường dùng gỗ đào và máu chó đen thì có thể đối phó được, nếu không được thì có thể dùng gạo nếp, nhưng chúng nó thì khác, chúng nó sinh ra do hút oán khí mấy ngàn năm ở đáy sông. Ngươi có thể tìm cao nhân dùng Linh Khí giết chúng nó, nhưng không có biện pháp khống chế!”

Đạm Đài Tẫn không mặn không nhạt nói: “Thật không?”

Ánh mắt hắn lướt qua Tô Tô, nhìn về phía Mạc Hà, không ngừng có người ngã xuống, cũng may đã nhiều ngày trôi qua, oán khí ở đáy sông cũng bị con thi yêu hấp thu hết, người chết đi không bị biến thành thi yêu mới.

Thừa dịp bọn nó giết người, Dạ ảnh vệ và binh lính đã đuổi chúng nó tới lồng sắt huyền thiết.

Dần dần, trong lồng sắt lít nha lít nhít không ít thi yêu bị bắt.

Đạm Đài Tẫn nhìn qua rất vui, hỏi Tô Tô: “Ngươi nói đội quân của Tiêu Lẫm có thể đối phó được với mấy con?”

Tô Tô cũng không thèm nhìn hắn.

Ngón tay nàng vừa động, đã bị Nhập Mộc Ngưng ở phía sau bắt được, Nhập Mộc Ngưng nói: “Đừng làm gì xấu!”

Tô Tô mím môi, có chút thất bại.

Có đôi lúc, có rất nhiều việc nàng không thể làm được, ví dụ như năm sau nhìn tiên môn và phàm nhân chết dưới tay yêu ma, ví dụ như hiện tại nhìn phàm nhân chết ở trong tay thi yêu.

Cũng không biết mất bao lâu, thi yêu đều được vớt lên. Dương Ký từ trong mưa nhỏ chạy tới, báo cáo với Đạm Đài Tẫn: “Tổng cộng có con, chạy một con.”

Đuôi lông mày Đạm Đài Tẫn khẽ nhúc nhích: “Chạy?”

Dương Ký nói: “Mạc Hà nối với con sông khác, thi yêu không có thần trí, bị dòng nước cuốn đi, có lẽ đã chạy đến con sông khác.”

Đạm Đài Tẫn không nói, hắn nhìn sắc trời âm trầm, chán ghét nói: “Chạy thì thôi.”

Tóm lại là nơi nơi giết người, cũng chỉ là chết vài người mà thôi.

Bỗng nhiên tim Tô Tô đập nhanh hơn, có thể là… Có khả năng là đám người Tiêu Lẫm trộm bắt đi một con nghiên cứu thì sao?

Bọn họ biết Đạm Đài Tẫn sẽ dùng thi yêu đối phó Đại Hạ, nên trước tiên tìm một con mang qua, muốn tìm biện pháp giải quyết cũng có khả năng.

Đồng tử đen nhánh của Đạm Đài Tẫn nhìn về phía nàng, đột nhiên chống cằm cười: “Ngươi cảm thấy Tiêu Lẫm sẽ có biện pháp?”

Tô Tô giật mình, không ngờ hắn lại đoán được nàng nghĩ gì.

Đạm Đài Tẫn ngáp một cái, không chút để ý nói: “Ngươi có thể chờ xem.”

Đạm Đài Tẫn nhìn máu tươi nhiễm hồng mảnh đất, rất có hứng thú hỏi Tô Tô: “Nhìn những phàm nhân này chết, ngươi có khổ sở không?”

Tô Tô lăng lạnh lùng đọc rõ từng chữ: “Bệnh tâm thần.”

Hắn che mắt lại, cười ha hả.

Tô Tô cảm thấy, nhất định là hai ngày trước nàng đá không đủ tàn nhẫn, nếu không thì một nam nhân bị chặt đứt mệnh căn tử, dù có làm sao cũng không cười nổi.

Nàng hiểu rõ, Đạm Đài Tẫn phỏng chừng đã sớm biết nàng cũng không có biện pháp đối phó thi yêu, mấy ngày trước đây chỉ là cố ý nói ra kích thích nàng, còn cố ý cho nàng xem cảnh máu me này.

Nếu Tô Tô kích động, hoặc là vì tù binh Đại Hạ xin tha, đều sẽ làm hắn hưng phấn.

Bộ dáng lạnh mặt bây giờ của nàng, cũng làm hắn cảm thấy vui sướng.

Nàng hít vào một hơi thật sâu, nhận ra mình làm gì cũng sẽ lấy lòng hắn, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.

Đạm Đài Tẫn cũng không thèm để ý, đúng là hắn rất vui.

Đạt được mục đích, hắn mang theo một đám người quay lại thành Mạc Hà.

Hắn ngồi trong xe ngựa mạ vàng, nhìn Tô Tô đi trong mưa.

Hôm nay nàng không mang đến một chút tác dụng nào, đây là trừng phạt. Nhập Mộc Ngưng cũng đi ở trong mưa, đi sau Tô Tô.

Thiếu nữ ôm hai tay, mưa nhỏ dừng ở trên làn váy của nàng, váy nàng được dệt từ tơ tằm tốt nhất, sẽ không bị ướt nhẹp, giọt mưa trong suốt xẹt qua đường chỉ kim sắc, rực rỡ lấp lánh.

Nhập Mộc Ngưng quay đầu lại nhìn Đạm Đài Tẫn, thấy bệ hạ đang nhìn bóng dáng phía trước, trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng.

Nhập Bạch Vũ đã nói cho nàng ta, thiếu nữ kia tên là Diệp Tịch Vụ, là thê tử ở Đại Hạ của bệ hạ.

Trước kia nàng thường xuyên ngược đãi bệ hạ lúc còn là thiếu niên. Nhưng… Lấy tính cách tàn bạo của Đạm Đài Tẫn, lại không giết nàng.

Nhập Mộc Ngưng nắm lấy kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tô. Đúng là có vài phần tư sắc, nhưng tâm nàng không ở trên người bệ hạ, sớm muộn gì bệ hạ cũng sẽ không nhịn được mà giết nàng.

Tô Tô bị bắt nhìn một màn máu chảy thành sông.

Câu Ngọc thấy cảm xúc nàng bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra. Tiểu chủ nhân có đạo tâm vững chắc, đạo của nàng là thẳng tiến không lùi, cũng sẽ không trách trời thương dân.

Nàng biết tu tiên rốt cuộc là tu gì, không vì hiện tại thế yếu mà hối hận, bắt đầu thong dong suy xét lúc sau nên làm gì.

Tới nhân gian một chuyến, nàng trưởng thành không ít.

Khó trách tuy nàng tuổi nhỏ nhưng tông môn lại kiên trì để nàng tới. Không nói cái khác, nếu người tới quá mức chính nghĩa, hôm nay dù nói văng nước miếng, cũng phải liều mạng với Đạm Đài Tẫn, sau đó liều đến hai bàn tay trắng.

Tô Tô còn đang suy nghĩ việc của thi yêu, đáng tiếc không có manh mối.

Câu Ngọc nói: “Không sao cả, chúng ta nên thử tin tưởng Tiêu Lẫm, bọn họ đều là người thông minh, thực lực cũng không yếu. Tiểu chủ nhân, đừng việc gì cũng tự mình gánh lấy.”

Tô Tô gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Tam giới là mọi người trong tam giới, chỉ dựa vào một mình nàng chắc chắn là không được. Ngẫm lại Tiêu Lẫm thông minh, còn có Hộ Tâm Lân trong tay Diệp Băng Thường, chuyện này nhất định sẽ không xấu lắm.

Trời mưa mấy ngày liên tiếp, ban đêm thậm chí còn có sấm sét ầm ầm. Thời tiết này thích hợp đánh lén, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, Mạc Hà và Vũ Châu ở đối diện, hai bên đều án binh bất động.

Dường như có một bầu không khí kìm nén.

Một buổi tối nào đó, bên ngoài treo đèn lồng màu đỏ vui mừng, Tô Tô ghé vào cửa sổ, nhìn ra ngoài đánh giá, hỏi Nhập Mộc Ngưng bên ngoài canh giữ nàng: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhập Mộc Ngưng không vui mở miệng: “Không việc gì đến ngươi.”

Tô Tô nghiêng tai nghe, nghe thấy âm thanh đàn sáo, tối nay khó được lúc mưa tạnh, viện trước dường như rất náo nhiệt. Vừa nghe chính là hỉ sự, hỉ sự của Đạm Đài Tẫn, tương đương với việc nàng không ổn.

Hắn không vui mới có thể làm nàng vui, đoán như vậy, nàng cam chịu đêm nay không có chuyện tốt.

Nhập Mộc Ngưng trầm khuôn mặt, nhìn về phía tiền viện.

Tô Tô không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết hôm nay là lễ cập quan của bệ hạ, Dương Ký cùng một vài thần tử, đang tổ chức sinh nhật cho hắn.

Đạm Đài Tẫn cuồng vọng tàn bạo, không ai dám đắc tội hắn, sinh nhật lần này cũng là hết sức lấy lòng.

Dương Ký làm rất xa hoa, vớt được thi yêu, yến hội lần này giống như lễ mừng trước khi khai chiến, ủng hộ sĩ khí, chỉ sợ không bao lâu cũng phải đánh giặc.

Chu quốc vui vẻ đàn sáo, mỹ nhân múa hát, nghĩ cũng có thể nghĩ được viện trước náo nhiệt bao nhiêu.

Nếu không phải do thiếu nữ ở trong phòng, Nhập Mộc Ngưng cũng sẽ có cơ hội như Nhập Bạch Vũ thường xuyên làm bạn bên bệ hạ, điều này khiến nàng ta không vui, có chút oán trách Tô Tô.

Tô Tô bị nhốt lại ở bên trong cũng rất nhàm chán, Nhập Mộc Ngưng là một cô nương tốt trẻ tuổi, nhưng lời nói lại ít đến đáng thương, chỉ có lúc châm chọc Đạm Đài Tẫn mới có thể làm nàng ta nói nhiều hơn hai câu, ngày thường bị cọc gỗ đi theo cũng rất nhàm chán.

Tô Tô không hỏi được tin tức, dứt khoát ngồi xếp bằng tu luyện.

Thân thể này không có linh căn, nhưng có Khuynh Thế hoa, cho dù không tu luyện ra linh khí, nhưng tu luyện tâm cảnh cũng tốt.

Đàn sáo bên ngoài dần dần không vào tai nàng.

Nhập Mộc Ngưng canh giữ cảm thấy không thú vị nhìn con kiến chuyển nhà dưới mái hiên, nàng ta vốn tưởng rằng tối nay bên này sẽ bình thường, ảm đạm.

Không nghĩ tới sau đêm dài, mấy trăm trản đèn cung đình sáng lên.

Kiệu Cửu Đầu Điểu màu đen chậm rãi đi đến, bánh xe chạy qua bậc thang màu xanh lục.

Thiếu niên hơi say rượu chống trán, ngồi ở trên kiệu, trên mặt mang theo sắc hồng của hoa đào, biểu tình mang theo vài phần hưng phấn, nhìn về phía sân.

Nhập Mộc Ngưng ngẩn ra, nghĩ đến ai ở trong viện, nàng ta gắt gao mím chặt môi.

Nàng ta bỗng nhớ tới, hoàng tử Chu quốc cập quan, có một quy củ hoang đường.

Hết chương !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio