Bàng Bách Phúc bị viêm màng túi, buổi chiều đi học đều ủ rũ.
Vốn dĩ bình thường cậu ta là người pha trò trong lớp, kết quả hôm nay đến lớp lại nằm bò trên bàn thở ngắn than dài như người mất hồn.
Bạn cùng bàn Trương Thiến Thiến chọc chọc cánh tay béo của nó: "Nhóc mập à cậu sao vậy? Chẳng lẽ cậu lại bị đám lưu manh cấp kia giựt tiền nữa?" Thân là bạn cùng bàn, Trương Thiến Thiến vẫn biết một ít chuyện của Bàng Bách Phúc.
Bởi vì nhà của Bàng Bách Phúc là thôn trưởng thôn Tiểu Hà, ba cậu ta lại kinh doanh một nhà xưởng bột mì.
Điều kiện sống của nhà Bàng Bách Phúc ở trong toàn huyện Tân Hà cũng coi như khá giả.
Bàng Bách Phúc còn là cháu đích tôn của nhà họ Bàng, đương nhiên được người trong nhà cưng chìu, nghe nói mỗi ngày đều có mười đồng tiền tiêu vặt đó.
Đối với học sinh Trung Học Số huyện Tân Hà, đây là một số tiền rất lớn.
Cơ mà có nhiều tiền như thế, đương nhiên sẽ bị người theo dõi.
Lúc trước, Bàng Bách Phúc đã bị lưu manh lớp , , huyện bên cạnh thay phiên đánh cướp ba lần, bởi vì mỗi lần đều chỉ cướp đồng tiền, tuy rằng trong lòng Bàng béo rất không cam, nhưng mà, chuyện này lại không có trực tiếp chạm phải điểm mấu chốt của nó, những tên lưu manh đó cướp tiền nhưng cũng không thật sự đánh nó, cậu nhóc cũng chỉ có thể nhịn.
Thật ra quan trọng nhất vẫn là bởi vì nó nhát, còn đánh không lại mấy tên lưu manh lớp lớn kia.
Kết quả Bàng Bách Phúc lại thở dài lắc đầu.
"Lần này bọn đó không cướp được tiền của tui."
"Tui được người cứu."
Bàng Bách Phúc vừa dứt lời, nháy mắt đã làm bạn học chung quanh nhóc chú ý, Trương Thiến Thiến làm đại diện đặt câu hỏi đầu tiên: "Cậu được người cứu? Oa, là bị một người cứu sao? Thế người đó cũng lợi hại thật á, người kia là ai? Hơn nữa, được người cứu không tốt hả? Ít nhất cậu bảo vệ được túi tiền nha."
Bàng mập nghe hai chữ túi tiền càng chua xót.
"Tuy rằng tui được người cứu, nhưng tui cũng không giữ được túi tiền của mình."
Mọi người đều trưng ra vẻ mặt nghi hoặc.
Anh em tốt Lưu Hào ngồi đằng sau Bàng Bách Phúc hỏi: "Chẳng lẽ người cứu ông còn muốn tiền trà nước? Cơ mà người ta giúp ông đánh lui mấy tên lưu manh kia, đòi chút phí vất vả phí là đương nhiên.
Anh em tụi mình cũng không thể làm loại người vong ân phụ nghĩa được."
Mấy đứa nhóc trong tuổi dậy thì mà, đã bắt đầu xem tiểu thuyết võ hiệp.
Bàng Bách Phúc bĩu môi: "Tui cũng chưa nói là không cho phí vất vả phí mà.
Bàng Bách Phúc tui là hạng người vong ân phụ nghĩa sao?! Nhưng mà cái tên đó ăn quá nhiều! Một mình cậu ta ăn ba chén mì thịt kho nhà chú Ngô Hỉ!! Ăn còn nhiều hơn tui! Cậu ta còn gói mười đồng thịt kho mang về! Năm mươi đồng mà tuần trước vất vả lắm tui mới tiết kiệm được hết veo! Tui, còn hổng bằng để tui bị cướp cho rồi!!"
Đám học sinh lớp - tức khắc kinh ngạc.
"Giề, một người ăn ba tô mì? Cái cậu đó ăn dữ thế!"
"Tui đoán người nọ nhất định là một tên mập mạp cường tráng! Là kiểu một đấm đánh ngã ba người í!"
"Ê không chắc nha, biết đâu chừng người ta có tập võ thì sao? Hơn nữa Mập à, mày hổng biết tính hả! Tuy rằng chầu này cậu ta ăn hết đồng của mày, nhưng mà cậu ta sẽ không đi tìm mày giựt tiền suốt như đám lưu manh cấp kia nha.
Tuy rằng lần này ngươi mất hơi nhiều tiền, nhưng về lâu dài, mày vẫn lời á."
"Đúng đúng, nếu mà cái người đó có thể giúp cậu luôn, vậy sau này cậu có thể tiết kiệm được càng nhiều tiền rồi!"
"Mà nói nãy giờ, Bàng mập còn chưa nói rốt cuộc là ai cứu mày nữa? Là bạn học của tụi mình hả? Anh hùng tráng hán của lớp nào đấy? Tụi này có thể đi làm quen một chút, kết cái bạn thậm chí kết bái huynh đệ luôn!"
Tiếng thảo luận xung quanh nhỏ dần, mọi người đều đang nhìn Bàng Bách Phúc, suy đoán anh hùng giúp Bàng Bách Phúc đánh bại lưu manh cấp ba là ai, kết quả mọi người trông thấy miệng Bàng Bách Phúc giật giật, khuôn mặt mum múp kia nhìn thẳng xuống chỗ ngồi cuối cùng của lớp.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của Bàng Bách Phúc, bỏ qua Tống Hâm cao nhất trong lớp, đảo qua Lưu Phi Bằng có cân nặng khủng nhất trong lớp, cuối cùng dừng ở trên người Ngô Ưu ở góc trong cùng được hiệu trưởng tự mình mang lại đây vào buổi sáng, hiện giờ đằng nằm bò trên bàn ngủ đến tối tăm trời đất.
Biểu cảm của các bạn học đều đơ ra trong giây.
Giọng Lưu Hào cũng có chút chần chừ: "Không phải chứ, Mập à, mày đừng nói với tao, người cứu mày là Ngô Ưu nhá?" Cái cậu này vừa nhìn là thấy yếu xìu! Tướng còn chả cao bằng nó, người còn ốm hơn nó nữa!
Kết quả Bàng Bách Phúc gật đầu một cách nặng nề: "Chính là cậu ta."
Các bạn học đồng thời há to miệng.
Cuối cùng vẫn là Trương Thiến Thiến nhịn không được thả một cậu: "......!Thật sự nhìn không ra cậu ta là một thùng cơm mạnh mẽ đó."
Tề Hồng Hà, bạn cùng bàn của Lưu Hào chậc một tiếng: "Nếu là cái cậu đấy thì cũng có khả năng.
Ba cậu ta không phải gì gì đó sao."
Mọi người tức khắc đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nghĩ thầm quả nhiên là con trai của tội phạm giết người sao? Đánh nhau cũng lợi hại như thế.
Chính Bàng Bách Phúc lúc trước cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ mặt thì ra là thế của bạn học chung quanh, lại có hơi khó chịu.
Dù cuối cùng Ngô Ưu gài nó một bữa cơm trưa, nhưng suy cho cùng Ngô Ưu cũng giúp nó.
Hơn nữa cuối cùng Ngô Ưu còn chảy máu mũi nữa.
Cho nên, Bàng Bách Phúc vỗ vỗ bàn, thu hút ánh mắt các bạn học về lại phía mình rồi mới nghiêm túc nói:
"Cô của tụi mình không phải nói rồi à? Không thể bởi vì người nhà của bạn học phạm sai lầm thì mang theo thành kiến nhìn bạn đó.
Ai cũng có lúc phạm sai lầm.
Vào lớp - chúng ta chính là một thành viên trong lớp.
Mọi người phải cùng nhau vì đại gia đình lớp - mà cùng cố gắng mang vinh quang về cho lớp."
"Hơn nữa, Ngô Ưu bởi vì giúp tui mới ra tay.
Tuy rằng sức ăn của cậu ta hơi khủng, nhưng mẹ tui nói giờ cậu ta nghèo đến ăn không đủ no.
Dù sao tui có tiền, cậu ta ăn nhiều một chút cũng không sao.
Tóm lại, Ngô Ưu giúp tui, sau này chính là anh em tui, mấy cậu ai cũng không được nói bậy sau lưng cậu ta! Bằng không Bàng Bách Phúc tui chính là người đầu tiên không đồng ý! Biết chưa?"
bởi vì tiền tiêu vặt của Bàng Bách Phúc nhiều, cũng chịu chia sẻ đồ ăn vặt cho mọi người, nên trong lớp - cũng rất có mặt mũi.
Nhóc ta vừa nói như vậy các bạn học cũng cười hì hì đồng ý.
Thật ra không cần nó nói, mấy học sinh trong lớp cũng không dám nói gì Ngô Ưu.
Hồi trước bọn họ chỉ nghe học sinh mấy lớp khác đồn Ngô Ưu lớp - đánh nhau siêu lợi hại, một người đánh ba anh em Trương Vạn Lí, bởi vì chưa tận mắt nhìn thấy nên cũng chả tin lắm.
Nhưng lần này nghe Bàng Bách Phúc chính miệng nói Ngô Ưu một người đánh bại ba tên lưu manh lớp lớn, bọn nó tự động dán lên nhãn mới "Trùm thùng cơm".
Vừa ăn được vừa đánh được, ai muốn chết đi nói xấu chứ? Không muốn yên ổn đi học hả?
Mà trong lúc các bạn học bắt đầu nghe Bàng Bách Phúc kỹ càng tỉ mỉ kể giữa trưa Ngô Ưu như thế nào một đánh ba, thiếu niên vốn nằm trên ngủ thiếu niên lại quay đầu về phía vách tường, tuy rằng cậu nhóc vẫn nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng mím chặt khi nãy lại hơi hơi cong lên.
Chờ đến khi chuông reo, học xong tiết đầu tiên của buổi chiều, Ngô Ưu liền thấy được các bạn học mới với thái độ khác hoàn toàn buổi sáng.
Rõ ràng buổi sáng thái độ bạn học trong lớp với cậu vẫn còn là ôn hòa xem như không thấy, bây giờ cậu với ai bốn mắt nhìn nhau, người kia giống như bị dọa vội vàng dời mắt, cố tình qua hai ba giây sau lại chủ động quay đầu lại lộ ra nụ cười kỳ lạ với cậu.
Ngô Ưu: "......" Tui hiểu sơ sơ tại sao mấy cậu lại nhìn tui như vậy, nhưng mà, tui thật sự không phải thùng cơm mạnh mẽ mà các cậu thảo luận đâu được chứ?!
Sau đó Ngô Ưu liền nghe thấy tiếng cười ha ha ha không thèm che giấu của anh Kim.
【 Dổi ôi cười chết anh! Ưu Ưu à em nghe thấy bạn mới đánh giá em không? Ốm ốm mạnh mẽ có thể ăn ba tô mì thịt kho còn lấy một địch ba! Tấu hề dữ quá anh không biết phản bác từ đâu! Hơn nữa ánh mắt tụi nó nhìn em, tin anh, đấy chắc ăn không phải ánh mắt không tốt đâu.
Đó là ánh mắt lấy lòng, cơ mà lấy lòng còn mang theo chút xíu xiu sợ hãi ha ha ha! Em nói coi mấy bạn sợ em đánh mình hay là sợ em ăn của mình ha ha ha? 】
Ngô Ưu run rẩy khóe miệng.
Cậu nghĩ, nếu mà Bàng béo biết bây giờ một người cậu cũng đánh không lại, không biết là tâm trạng như thế nào? Chờ đến buổi chiều hơn giờ tan học, Ngô Ưu ngẫm nghĩ, chủ động đi theo đằng sau Bàng Bách Phúc.
Ban đầu Bàng Bách Phúc còn không phát hiện, kết quả lúc nhóc đạp xe đạp, liền thấy được Ngô Ưu đi theo phía sau.
Cậu ta sửng sốt.
Ngô Ưu mím môi: "Cậu đừng chạy nhanh quá, tôi chạy bộ đi theo cậu về."
Bàng Bách Phúc chả hiểu mô tê: "Tui đạp xe cậu chạy bộ hình như không tốt lắm? Sao cậu lại muốn đi theo tui, a..."
Bàng béo nói đến một nửa đột nhiên hiểu ra điều gì, Ngô Ưu thì lại dừng một chút: "Nếu có tôi, mấy tên lưu manh đó chắc sẽ không tới tìm cậu nữa." Tuy rằng giờ cậu vẫn chưa thể thật sự một mình đánh lưu manh, nhưng có anh Kim với ngài Doanh ở đây, cậu ta vẫn có thể bảo kê Bàng Bách Phúc.
Bàng Bách Phúc đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng cảm động.
Ngô Ưu theo bản năng cảm thấy có chút không ổn, lui về phía sau nửa bước, liền nghe thấy Bàng Bách Phúc trực tiếp hô to một tiếng:
"Anh em! Về sau cậu chính là anh em của tui!"
"Anh em à cậu yên tâm! Tui sẽ không để cậu che chở tui không, sau này cậu che tui một lần, tui lập tức mời cậu ăn ba tô thịt kho với mười đồng tiền thịt kho!"
Ngô Ưu tức khắc cảm thấy dạ dày của mình có hơi căng, thật ra giữa trưa hôm nay ăn ba tô mì chỉ là bởi vì tiêu hao quá nhiều, cần bổ sung dinh dưỡng mà thôi, cậu thật sự không phải thùng cơm đâu được chứ!
Cuối cùng Ngô Ưu cũng không đưa Bàng béo về nhà.
Bởi vì Bàng mập nói buổi tối người nhà nó sẽ đón ở con đường đầu thôn, mấy đám lưu manh đó không dám tới.
Mà Ngô Ưu cũng vừa lúc muốn nhặt ve chai kiếm tiền cơm chiều, nên cũng không nói gì.
Lúc Ngô Ưu lấy bao tay với túi gấp gọn để trong cặp ra, chuẩn bị trước nhặt chai lọ trong trường học, tiếng Kim Sơn đột nhiên vang lên.
【 Ưu Ưu à, nhặt ve chai không phải kế lâu dài.
Vấn đề trong lớp đã giải quyết, vậy kế tiếp chúng ta tới lựa chọn một kỹ năng sinh tồn có thể kiếm được càng nhiều tiền đi.
】
Tay Ngô Ưu thoáng khựng lại.
Chớp mắt một cái, cậu lập tức nhìn thấy cây kỹ năng vàng chóe chiếm trọn tầm mắt đằng trước mình.
【 Hì hì hì, có phải rất khiếp sợ đúng không? Đây là cây kỹ năng kiếm tiền mà anh nắm vững, nói nghe một chút về ước mơ nghề nghiệp của em xem, cho dù là làm ăn mày anh cũng có thể khiến em trở thành Vua ăn mày! 】
Ngô Ưu: "!!!" Không, em không tính trở thành Vua ăn mày.
Cùng lúc đó, tầm nhìn của Ngô Ưu đột nhiên chia làm hai, cây kỹ năng vàng kim kia bị gọt mất một nữa, sau đó chính là cây kỹ năng y xì đúc khác mỗi cái là màu đen xuất hiện trước mất cậu.
Đại boss Doanh bình tĩnh nói tiếp: 【 Cây kỹ năng võ đạo.
Luyện được có thể sống lâu trăm tuổi, một chưởng nát tảng đá lớn không phải mơ.
Quyền pháp Thiếu Lâm mà nhóc muốn học nằm ở phần cành dưới cùng, nhìn xem đi.
】
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Sơn: Nhìn cái cây kỹ năng vàng kim này xem! Có phải tôi siêu siêu lợi hại hay không!
Doanh Thắng: Không, tôi cảm thấy cây kỹ năng màu đen của tôi lợi hại hơn.
Kim/Doanh: Nhóc nói xem?
Ngô Ưu:......QAQ!.