Hải Đường Nhàn Thê

quyển 4 chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hải Đường đem Đô Đô vào phòng lấy hành lý, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn nhũ mẫu rồi nhẹ giọng hỏi, “Hạ mê dược lúc nào vậy? Tại sao ta lại không nhìn thấy?”. Động tác của Trầm nhũ mẫu quả thật mau lẹ, căn bản không biết nàng ra tay lúc nào.

Trầm nhũ mẫu mỉm cười bí hiểm rồi chỉ lên bàn, “Trong bánh cuốn?”, cũng khó trách, Tiểu Tứ mỗi lần ăn bánh đều ăn trọn một chiếc, thảo nào hắn không phát giác.

Hải Đường gật đầu có chút đăm chiêu, “Trầm nhũ mẫu, ngươi tìm chưởng quầy đến đây”

Một lát sau, Trẫm nhũ mẫu dẫn nữ nhân to béo kia đến đây, “Phu nhân, có chuyện gì phân phó?”

“Chưởng quầy, gia đinh nhà ta đột nhiên ngã bệnh mê man không tỉnh mà chúng ta thì phải nhanh chóng quay trở về nhà. Không biết ngươi có thể chiếu cố hắn một chút…độ khoảng hai ngày”, Hải Đường giả vờ sốt ruột chỉ vào Tiểu Tứ đang nằm trên giường.

Chưởng quầy nhóng cổ nhìn sang, người nay hình như đang ngủ, cũng không biết bị bệnh gì, chỉ là nếu để hắn ở lại trong quán chẳng may xảy ra chuyện gì thì mình cũng khó xử, nàng không cần suy nghĩ liền từ chối, “Chuyện này…phu nhân, quán trọ của ta rất nhỏ, chỉ sợ chiếu cố không chu toàn”

“Quán trọ của ngươi lớn nhất Thương Châu thành, không nhờ ngươi thì ta cũng chẳng biết nhờ ai. Hắn cũng chỉ nghỉ ngơi hai ngày, tiền ta cũng sẽ thanh toán trước, chờ hắn khỏi bệnh thì hắn sẽ tự rời đi, được không?”, Hải Đường thở dài làm bộ dáng tiến thoái lưỡng nan.

“Chuyện này?”, chưởng quầy nghĩ ngợi một hồi lâu, xem sắc mặt người này cũng không phải rất xấu, nói không chừng một lát sau sẽ tỉnh, “Vậy cũng được, trước mắt cứ để hắn nghỉ ngơi hai ngày, ta cũng sẽ cố giúp đỡ, đợi lát nữa cho đại phu đến xem qua, bất quá phu nhân phải chịu tiền thỉnh đại phu”

Hải Đường thay đổi biểu tình cảm kích, “Ta biết chưởng quầy là người tốt, ngươi cũng đã giúp ra một đại ân. Yên tâm, chuyện ngân lượng ngươi không cần phải lo, ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt”

Chưởng quầy nhìn Trầm nhũ mẫu đi lấy bạc, trong lòng cảm thấy vui mừng, “Chẳng quan…phu nhân không có người đánh xe, phải làm sao bây giờ?”

Hải Đường thấy nàng đồng ý cũng gật đầu nói, “Nói đến chuyện này còn phải làm phiền ngươi, có thể giúp ta tìm một người đánh xe không, tiền công không thành vấn đề, chỉ cần thạo việc, người đáng tin cậy, chúng ta chỉ là hai phụ nhân lại mang thêm đứa nhỏ nên cũng có chút lo lắng”

“Được rồi, lão Ngô nhà ta không đến nỗi nào, bình thường hắn cũng hay giúp đỡ khách nhân chăm sóc ngựa, tính tình thành thật, hãy để ta bảo hắn đưa mọi người về nhà”, chưởng quầy thầm tính trong đầu, nếu người này thật sự có chuyện gì thì lão Ngô cũng biết nhà họ mà tìm đến.

Sau khi chưởng quầy nhận ngân lượng liền vừa lòng chạy đi thu xếp. Hải Đường nhìn Tiểu Tứ, trong lòng nói thầm một câu, “Tiểu Tứ, ủy khuất ngươi rồi”

Hải Đường nghĩ rằng nên viết gì đó cho Phương Sở Đình, vậy nên nàng liền lấy giấy viết vài chữ rồi nhét vào phong thư đặt trong ngực áo của Tiểu Tứ.

Trầm nhũ mẫu nhìn nàng khẽ thở dài. Tính tình của tiểu thư như thế nào, nàng biết. Một khi Hải Đường đã cố chấp thì còn cứng đầu hơn trâu, chỉ là, cứ như vậy mà rời đi sao?

“Trầm nhũ mẫu, người đến xem lão Ngô chuẩn bị xong chưa. Đợi đã, hãy mua thêm ít thức ăn để ăn trên đường”, Hải Đường muốn sớm ngày rời khỏi Thương Châu, thuốc mê này không biết dược tính thế nào, nếu bị Tiểu Tứ phát hiện thì chỉ sợ bỏ trốn không được.

Đô Đô chồm qua giường đùa nghịch chiếc mũi của Tiểu Tứ, hắn khều khều rồi lại bóp nhẹ, Hải Đường quay đầu trông thấy một màn này liền giật mình chạy t ới, “Đô Đô, làm gì đó?”

“Gọi Tiểu Tứ ca ca dậy a, chúng ta phải đi”, Đô Đô không để ý đến nàng mà tiếp tục đùa nghịch.

Hải Đường kéo Đô Đô sang một bên rồi nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ, may mắn, hắn không bị đánh thức, “Đô Đô, Tiểu Tứ ca ca không được khỏe, để hắn nghỉ ngơi một chút. Chúng ta về nhà trước!”

“Tại sao?”, Đô Đô mất hứng, không có Tiểu Tứ ca ca thì không còn ai cho hắn ngồi lên vai nữa, muốn xem náo nhiệt cũng không được.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại chơi với hắn? Vậy nương đi một mình cũng được, ngươi ở đây mà chờ”, Hải Đường nghiêm mặt.

“Không cần”, Đô Đô chạy nhanh đến tóm lấy ống tay áo của nàng, sợ nàng bỏ mặc hắn lại nơi này.

Đang nói thì Trầm nhũ mẫu tiến vào, nàng đặt hành lý của Tiểu Tứ lên ghế rồi ra dấu cho Hải Đường, “Xe ngựa chuẩn bị xong rồi sao? Ngươi hỏi ta sẽ đến nơi nào? Ta cũng không biết, cứ đi trước đã”

Hải Đường nói xong liền nắm tay Đô Đô bước ra ngoài rồi thuận tay đóng cửa lại. Dưới lầu chưởng quầy đang cẩn thận dặn dò lão Ngô, xem ra nàng vẫn sợ mình sẽ để lại gánh nặng cho nàng.

Xe ngựa lăn bánh, đoàn người qua khỏi cửa thành nam rồi thẳng tiến đến Giang Nam.

Người trên lầu chợt mở mắt, gương mặt khẽ lộ ra nụ cười, phu nhân cũng quá xem thường hắn rồi, loại mê dược đó có thể áp đảo được hắn sao? Hắn là đồ đệ của ai, sư phụ của hắn từ sớm đã cho hắn nếm thử tất cả các loại mê dược. Khi bánh cuốn kia vừa vào miệng, hắn cũng đã phát hiện, lúc ấy hắn sợ là có người ngoài đối phó với phu nhân nên tương kế tựu kế giả vờ ngã xuống đất, nào ngờ chính phu nhân lại là người hạ dược.

Phu nhân muốn đi đâu? Nếu là Ứng Thiên, hẳn không cần xuống tay với mình, xem ra nàng muốn đi đến nơi khác, chỉ là…tại sao? Nghe thanh âm vừa rồi tựa như chính nàng cũng chưa biết phải đi nơi nào, chẳng lẽ phu nhân muốn ra ngoài du ngoạn một thời gian rồi trở về sao? Có lẽ mình nên đi theo âm thầm bảo hộ phía sau, vừa có thể theo dõi, vừa tiện tay can thiệp. Tiểu Tứ vừa nghĩ vừa đưa tay xoa mũi, vừa rồi thiếu gia bóp mũi hắn, thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được. Đúng rồi, trong ngực áo hắn vẫn còn một phong thư. Tiểu Tứ lấy từ trong lòng ngực ra một bức thư, vừa đọc xong sắc mặt của hắn liền đại biến, hắn bật dậy chụp lấy hành lý chuẩn bị đuổi theo, chỉ là bước chân ra cửa đột ngột dừng lại, hắn nghĩ ngợi trong chốc lát rồi chậm rãi quay trở vào phòng, bỏ lại hành lý, ngã xuống giường, tâm trí tràn đầy suy nghĩ.

Nàng đi, chỉ sợ sẽ không quay về Phương gia nữa, công tử nhất định sẽ rất tức giận, hẳn là sẽ không đi tìm nàng, cho dù tìm, đất trời mênh mông, biết tìm nơi nào? Nói không chừng thiếu gia sẽ hưu nàng, nếu vậy, Tiểu Tam tỷ tỷ muốn bước vào cánh cửa Phương gia cũng không khó. Nghĩ đến đến, trên mặt Tiểu Tứ cao hứng lộ ra nụ cười, Tiểu Tam tỷ tỷ vẫn muốn đi theo công tử, đây chẳng phải là cơ hội sao, nếu có thể thành toàn cho Tiểu Tam tỷ tỷ thì bị công tử trách cứ có là gì.

Tại sao lại phải đuổi theo? Dù sao cũng là do phu nhân tự mình quyết định, lại còn hạ mê dược hắn, hắn chính là người bị hại a! Vậy là tốt rồi, chỉ cần ngủ lại khách điếm này hai ngày, đến lúc đó phu nhân cũng đã đi rất xa, công tử dù nổi giận cũng sẽ không đổ lên đầu hắn, Tiểu Tứ nhắm mắt mang theo nụ cười trên môi rồi chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Hải Đường ngồi trên xe ngựa, ra khỏi thành được hơn mười dặm, nàng vén rèm xe hỏi, “Lão Ngô, ngươi biết đường đến Tế Nam không?”

Lão Ngô khó hiểu quay đầu nhìn nàng một cái, “Biết”

“Ta đột nhiên nhớ đến một chuyện, ngươi hãy cho xe chạy đến Tế Nam, nhà thân thích của ta ở đó, ta muốn tìm hắn có chút việc nhờ cậy”

“Không phải phu nhân cần trở về nhà gấp sao?”, lão Ngô có chút kỳ quái, để hạ nhân ở lại Thương Châu, bản thân mình lại muốn đi Tế Nam.

Hải Đường có chút buồn bực, người này sao lắm chuyện vậy, “Bởi vì gấp nên ta mới tìm người nhà để nhờ cậy. Ngươi yên tâm, chỉ cần đến được Tế Nam thì ngươi có thể trở về, thân thích nhà ta có thể đưa chúng ta trở lại Ứng Thiên”

“Vậy cũng được”, lão Ngô run dây cương, xe ngựa vòng lại theo hướng đến Tế Nam.

Qua một ngày, sáng sớm nắng đẹp, chưởng quầy béo lặng lẽ đẩy cửa bước vào phòng, người nọ đã ngủ một ngày, không biết hôm nay có tỉnh lại không, hôm qua tuy rằng đã đáp ứng với vị phu nhân kia vì bận rộn nên vẫn chưa thỉnh đại phu đến xem, chỉ mong hắn không sao.

Tiểu Tứ cảm giác có người tiến vào phòng liền duy trì tư thế bất động, mãi cho đến khi người nọ đi đến cạnh giường, cảm giác hơi thở càng lúc càng gần mặt hắn nên vội vàng mở mắt ra, người nọ sợ tới nhảy dựng lên.

“Khách…khách quan, ngài đã tỉnh?”, chưởng quầy béo vừa vỗ ngực vừa hỏi hắn.

Tiểu Tứ đứng lên nhìn trái nhìn phải rồi hỏi, “Đây là nơi nào?”

“Quán trọ a!”, chưởng quầy nhìn hắn cau mày, người này có phải ngủ nhiều quá nên hóa điên rồi không?”

“Quán trọ?”, Tiểu Tứ cầm lấy bàn tay múp míp của nàng, “Phu nhân nhà ta đâu?”

“Ai nha, khách quan a, phu nhân nhà ngài nói là có việc gấp nên phải về nhà trước rồi”, chưởng quầy béo xoa xoa tay, sức lực người này đúng là mạnh thật, bất quá cũng mau, hắn không có việc gì.

“Việc gấp? Tại sao ta lại ngủ thiếp đi? Rõ ràng ta nhớ lúc đó phu nhân bảo lên đường mà”, Tiểu Tứ vỗ đầu nghĩ.

“Là do bị bệnh a, vị phu nhân kia nói ngài đột nhiên ngã bệnh nên nhờ chúng ta chiếu cố ngài. Hôm qua ta thấy ngài không tỉnh nên sáng nay đến sớm xem ngài thế nào. Thật đúng là Bồ Tát phù hộ a, ngài không có việc gì là tốt rồi”, chưởng quầy béo vừa nói vừa nhớ đến số ngân lượng vị phu nhân kia nhờ mình thỉnh đại phu, xem ra đã thuộc về mình rồi.

“Ngươi nói dối, phu nhân nhà ta không có người đánh xe, người làm sao có thể trở về nhà?”, Tiểu Tứ nổi giận túm lấy vạt áo của nàng.

Chưởng quầy béo gạt tay hắn ra khỏi áo mình rồi phủi phủi cho chỉnh tề, “Khách quan, ta cần gì nói dối a? Ngài cứ yên tâm, lão Ngô ở quán chúng ta đã đưa nàng trở về, ngài cũng mau đuổi theo đi thôi”

“Được rồi, ngươi giúp ta chuẩn bị chút điểm tâm, đồng thời giúp ta mua một con ngựa, ta phải đuổi theo bọn họ”

Chưởng quầy béo vừa ra khỏi cửa thì Tiểu Tứ liền ngồi tựa lưng xuống ghế, diễn trò còn phải diễn đến cùng, nếu ngày khác công tử đến hỏi thăm, lời nói của chưởng quầy có thể khiến công tử tin tưởng.

Tiểu Tứ giả vờ tìm trong thành hai ngày, sau đó viết cho Phương Sở Đình một phong thư báo lại chuyện này rồi gửi đến kinh thành, sau đó hắn chậm rãi cưỡi ngựa trở về Ứng Thiên phủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio