“Con gái a, hôm nay có rảnh không?” Tô mẫu bỗng nhiên ló đầu ra từ khe cửa, cười híp mắt hướng về Tô Xán Xán hỏi.
“Không rảnh!” Vẫn nhìn về phía máy vi tính, Tô Xán Xán sắc mặt đã có chút khó coi . Xong, mẫu thân đại nhân hiển nhiên lại muốn nàng cùng tên Lưu Đông Qua kia gặp mặt…
“Xán Xán!” Tô mẫu mặt liền biến sắc, bất ngờ đẩy cửa phòng, “Ngươi ngồi đến ngu người ở nhà hai ngày liền, không thấy có vấn đề sao? Làm gì mà không rảnh ?”
“Mẹ, con còn có công việc phải làm mà, người đừng tới phiền con có được hay không a?” Tô Xán Xán không quay đầu lại, vẻ mặt đã hoàn toàn nhăn nhó.
Tô mẫu bước lên trước một bước “Này thì!”
Tô Xán Xán cứ như vậy sờ sờ cái máy vi tính bị mất điện màn hình đen ngòm , bị diệt đến máu chảy đầm đìa.
“Mẹ! Người làm gì thế! Con viết còn chưa kịp lưu đâu a!” Tô Xán Xán rốt cục quay mặt lại, tức đến độ đấm ngực dậm chân, bao nhiêu thành quả cả buổi toàn bộ đã bị mất hết .
“Viết, viết, viết! Ngươi cũng biết viết!” Tô mẹ chống nạnh, “Người viết lâu như vậy, có thấy cuốn sách nào của ngươi được người ta biết đến chưa [] ? Ngươi cũng trưởng thành rồi, không chịu đi kiếm việc làm, ở nhà làm toàn chuyện không đâu a? Ngươi nói ta sao có mặt mũi ra đường gặp người khác hả? Nha đầu kia!”
“Con biết rồi, nhưng là…” Tô Xán Xán sợ nhất Tô mẹ nhắc tới chuyện này . Ban đầu sau khi tốt nghiệp đại học nàng quyết định sẽ làm tác gia một thời gian, Tô mẫu kiên quyết phản đối, đến bây giờ thì ngày càng trầm trọng. Ngày nào mẫu thân ở bên cạnh nàng càm ràm.
“Không có nhưng là ! Ngươi hôm nay nhất định phải đi gặp mặt Lưu tiên sinh cho ta ! Ta nói cho ngươi biết, một bà cô hai mươi lăm tuổi giống như ngươi , không tiền không quyền, ngươi tính sau này ăn bám cái thân già như ta sao?”
“Con không nhờ mẹ nuôi là được ?”
“Không nhờ?” Tô mẫu ánh mắt trừng trừng nhìn nàng, “Ngươi bây giờ ăn của ai, ở nhà của ai? Ngươi nói không cần ta nuôi ngươi? Ngươi có bản lĩnh thì tìm người nuôi ngươi đi?”
“Mẹ, người đừng ép con nữa! Con thật không thích tên Lưu Đông Qua kia, ngay cả tiếng phổ thông còn nói không sõi, mẹ nói con làm sao cùng hắn chung cả đời…”
“Tiếng phổ thông nói không sõi thì sao? Những tên thư sinh mặt trắng nói giỏi tiếng phổ thông thì có nhà sao? Có xe sao? Lương hàng năm hai mươi vạn sao?”
Tô Xán Xán cúi đầu không nói lời nào, nói chuyện cùng người thực tế như mẫu thân đại nhân, nàng không cách nào phản bác được.
Tô mẫu thấy nàng không nói, cho là nàng thỏa hiệp , giọng nói lập tức dịu dàng hẳn, bắt đầu lấy tình lấy lý ra khuyên bảo “Mẹ nói Xán Xán a! Con cho rằng mẫu thân đang ép con sao? Mẫu thân đây cũng là bất đắc dĩ a, con thử nghĩ xem con cũng hai mươi năm tuổi, lớn lên vừa … bình thường, vóc dáng lại như vậy…” Tô mẫu rất không kiêng nể nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cân nặng đã đột phá qua con số cân của Tô Xán Xán ( Tiểu Vương : ta thề là ta đã dò cả bản QT >.
Tô mẫu nói xong những lời thấm thía này, nhìn lại Tô Xán Xán đang cúi đầu không nói gì “Con tự mình suy nghĩ đi. Bốn giờ chiều nay Lưu tiên sinh sẽ đến dưới nhà đón con, mẹ đây đã giúp con đồng ý, con phải đi , không muốn cũng phải đi!” Dứt lời, Tô mẫu tiêu sái quay người , biến mất ở cửa phòng của Tô Xán Xán.
Tô Xán Xán từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn.
Chín giờ sáng! Cách bốn giờ chiều bảy tiếng!
Nàng đã phảng phất thấy được khuôn mặt cười như ổ bánh mì của Lưu Đông Qua…
Không được! Nàng không chịu!
Cầm lấy điện thoại di động, Tô Xán Xán bấm số điện thoại đầu tiên trong danh sách.
“Ngộ Không, ngươi vừa gọi điện thoại tới cho sư phụ sao? Vi sư bây giờ không tiếp điện thoại vì muốn tốt cho ngươi, ta sẽ bắt điện thoại, nếu ngươi giao ra bốn cọng lông, ta muốn bốn cọng lông…”
Cái tên chết tiệt Triệu Noãn Noãn lại đổi nhạc linh tinh ! Đổi đi đổi lại, đổi cái đầu ngươi ! Lão nương đây sắp bị mẫu thân đem đi đổi lấy “hai phòng ngủ ba phòng khách”, ngươi còn muốn đổi !
Trong lòng vừa hả hê điên cuồng mắng Triệu Noãn Noãn xong, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một thanh âm chưa tỉnh ngủ, “Uy…”
“Triệu Noãn Noãn!” Tô Xán Xán hét lớn một tiếng, làm cho Triệu Noãn Noãn ở đầu dây bên hoảng sợ, lập tức tỉnh mộng gào lại “Chị hai, mới buổi sáng muốn hù chết người hả?”
“Triệu Noãn Noãn, anh có nhà sao?”
“A?” Triệu Noãn Noãn bị câu hỏi làm cho sững sờ, sửng sốt hồi lâu mới đần độn trả lời, “Có a…”
“Tại khu riêng biệt của thành phố sao?”
“Xin cô đấy cô nương, nhà tôi không phải là cô chưa từng tới, dĩ nhiên tại khu riêng biệt a!”
“Đừng nói nhảm, em hỏi anh cái gì anh đáp cho em cái đó!” Tô Xán Xán lại lên giọng chửi rủa “Hai phòng ngủ, một phòng khách sao?”