Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư ký bên cạnh Bạc Tuấn Phong…Cái thân phận này làm cho mọi người không khỏi liên tưởng lung tung rồi.
Thư ký chỉ là một cách gọi quang minh chính đại, không đúng, quan hệ của người ta càng thân thiết hơn.
Nếu như là quan hệ người tình, như vậy, cho dù là một người tình của Bạc Tuấn Phong thì địa vị cũng cũng cao hơn nhiều so với Vân Giai Kỳ! Suy cho cùng, Bạc Vân tương lai cũng thuộc về Bạc Tuấn Phong.
Ở trong nhà họ Bạc, địa vị của Bạc Tuấn Phong còn cao hơn Bạc Tiêu Dương.
Vì vậy mọi người ai nấy đều lấy lòng lòng Lâm Thanh Thủy.
Lâm Thanh Thủy hiển nhiên cũng nhận thấy được tất cả chuyện này, trong mắt hiện lên một tia sáng, đây chính là hiệu quả mà cô ấy muốn.
Cô ấy chính là muốn mọi người đều biết rằng cô ấy và Bạc Tuấn Phong không phải là quan hệ bình thường.
Đặc biệt là để Vân Giai Kỳ nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của bọn họ.
Nhưng ngoài mặt, cô ấy vẫn duy trì một bộ dạng hiền thục dịu dàng.
Cô ấy vừa trò chuyện với Lục Tê Đông vừa gắp cho Bạc Tuấn Phong một ít thức ăn.
Bầu không khí hòa hợp ngắn ngủi đó lại bị Bạc Tiêu Dương phá vỡ.
Cậu ta lạnh lùng nhìn về phía Lâm Thanh Thủy, nhàn nhạt nhạt nói: “Ai cho phép cô ngồi xuống?”
Vẻ mặt của mọi người lại lần nữa sững sờ.
Lâm Thanh Thủy ngẩng đầu lên nhìn Bạc Tiêu Dương, chỉ thấy cậu ta đang nghịch kệ gốm kê đũa, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Tôi cho phép cô ngồi sao?”
Hốc mắt Lâm Thanh Thủy ngay tức khắc đỏ hồng, tủi thân nói: “Cậu ba Bạc…”
Vẻ mặt Bạc Tiêu Dương cao ngạo lạnh lùng: “Cô có thân phậ còn nhìn không rõ sao? Cô có tư cách gì mà ngồi cùng bàn với t Lâm Thanh Thủy ngay lập tức vô cùng xấu hổ, ngồi không được mà đứng cũng không xong.
Cô ấy đương nhiên biết Bạc Tiêu Dương đang trút giận thay cho Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ!
Lại là Vân Giai Kỳ!
Cái con tiện nhân này! Quyến rũ Bạc Tuấn Phong còn chưa đủ, lại còn dụ dỗ Bạc Tiêu Dương!
Dựa vào cái gì mà tất cả đàn ông đều thích Vân Giai Kỳ!
Cô rốt cuộc có cái gì tốt? Làm nhiều người đàn ông nhớ mãi không quên cô như vậy!
Trong lòng cô ấy hận không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên khuôn mặt lại là bộ dạng yếu ớt dịu dàng, rưng rưng muốn khóc, nhìn thấy làm cho người ta vô cùng muốn bảo vệ.
Lúc này Bạc Tuấn Phong cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn về phía Bạc Tiêu Dương, trong ánh mắt ẩn giấu một gợn sóng dâng trào, sáng quắc nhưng lại lạnh lùng, dường như đang cảnh cáo cậu ta vượt quá giới hạn.
Vân Giai Kỳ dạy dỗ người của anh là trường hợp ngoại lệ.
Bạc Tiêu Dương là cái thá gì?
Thư ký của anh, anh ta không đủ tư cách để khua tay múa chân.
.