Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Đông Hạo nói: “Đừng nói nhảm với tôi nữa.
Bây giờ về nhà, tôi sẽ lập tức nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn với cô.
Mục Tâm Liên tôi nói cho cô biết, tôi có không có bản lĩnh đến đâu thì không có Lý Đông Hạo tôi cô cũng chẳng là cái thá gì cả”
Nói xong, anh ta liền thắt dây an toàn, khởi động xe rồi đạp ga đi.
Tuyết Như ngồi ở hàng ghế sau nhìn họ cãi nhau trong lòng vô cùng run sợ, bị vẻ tức giận của Lý Đông Hạo dọa cho khóc oa oa nhưng Lý Đông Hạo cũng không thèm đoái hoài.
Thoắt cái trời đã xế chiều.
Cung Bắc đi theo Cung Phi chơi một vòng rồi quay lại thì đã kiệt sức rồi.
Trẻ em vốn tràn đầy năng lượng nhưng cũng không thể chịu nổi một Cung Phi còn tràn đầy năng lượng hơn.
Cũng không biết anh ta đã đưa Cung Bắc đi chơi những trò gì, khi nhìn Cung Bắc, Vân Giai Kỳ thấy cậu bé toàn thân uể oải, tay liên tục dụi mắt kêu buồn ngủ.
Cung Phi hỏi: “Cháu thật sự không về với chú sao?”
“Không! Cháu muốn ở với Mommy” Cung Bắc dứt khoát từ chối.
Cung Phi cũng không buồn tự rước vạ vào thân.
Cung Phi chào tạm biệt họ ở cổng công viên giải trí, trước khi ra về anh †a còn ẩn ý nói với Bạc Tuấn Phong: “Anh họ vẫn còn ghen à?”
Bạc Tuấn Phong phớt lờ anh ta.
Cung Phi cười và đi về phía bãi đậu xe.
Khi Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ đưa Cung Bắc trở về nhà thì đã là chập tối.
Ba người trở về sau bữa tối, Cung Bắc miễn cưỡng lấy chút sức lực đi tắm rửa, mới tám giờ tối đã lên giường đi ngủ rồi.
Cậu bé liên mồm kêu mệt khiến Vân Giai Kỳ xót xa không thôi.
Trước khi đi ngủ, Cung Bắc không quên nói với Vân Giai Kỳ: “Mommy ơi, Mommy ngủ sớm đi nhé.”
“Từ”
“Con đợi Mommy trong giấc mơ”
“ừ” Sau khi nằm với Cung Bắc đến khi cậu bé ngủ say, Vân Giai Kỳ đứng dậy và rời khỏi phòng.
Bạc Tuấn Phong đứng ở cửa hỏi: “Ngủ chưa?”
“Vừa mới ngủ say” Vân Giai Kỳ nói tiếp: “Tôi cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Giường đã được dọn sẵn”
“Tối nay tôi sẽ ngủ với Cung Bắc” Bạc Tuấn Phong nói: “…
“Này, anh một vừa hai phải thôi.” Bạc Tuấn Phong đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau: “Ít nhất hãy ở bên anh một lúc”
“Một lúc là bao lâu?”
Anh cho rằng cô sẽ cứ thế mà ngủ ở phòng của anh, ai ngờ rằng cô lại đứng dậy khỏi giường, đi tắm rồi trở về phòng của Cung Bắc.
Bạc Tuấn Phong nhận ra đêm nay anh lại phải chịu cảnh phòng không gối chiếc rồi.
Anh cân nhắc có nên để Cung Chiến đón Cung Bắc sớm hay không, nếu không, anh rất khó chịu vì tên nhóc này cứ chiếm mất người phụ nữ của anh.
Vân Giai Kỳ nào có biết anh đang tính toán gì.
Vê đến phòng, Cung Bắc đã ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng lên giường, đắp chăn cho cậu bé rồi nằm xuống ôm cậu ngủ..