Hám Đường

chương 23 : trận chiến đầu tiên của lý tĩnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tin tức Đoạn Luân xuất binh tiến đánh kho Vĩnh Phong truyền đến rất nhanh. Theo mật thám báo lại, Đoạn Luân đã xuất binh Lam Điền xuất phát về hướng kho Vĩnh Phong.

Dựa theo tin tức, lần này Đoạn Luân đích thân mang binh, binh lực chừng vạn. Tin tức này ngoài ý muốn của Dương Hựu. Đoạn Luân xuất binh vạn có nghĩa huyện Lam Điền về cơ bản trống rỗng. Điều này khiến Dương Hựu hoài nghi phải chăng Lý Tú Ninh lại có quỷ kế gì? Bởi vậy khi có được tin Đoạn Luân xuất binh, Dương Hựu chắp tay vừa rảo bước trong hoàng cung vừa suy nghĩ.

Đoạn Luân là nhi tử của Bắc Bình hầu Đoạn Văn Chấn. Đoạn Luân tạo phản là có nguyên nhân. Sau khi vợ chính thức của y chết liên cưới con gái thứ tư của Lý Uyên là Lý Tú Văn. Sau khi Lý Uyên tạo phản, Đoạn Luân sợ bị liên lụy, thế là tạo phản ở Lam Điền, thanh thế cực kỳ to lớn, có hơn vạn người.

Y đưa trên vạn người đi đánh kho Vĩnh Phong, nghĩa là binh lực lưu thủ huyện Lam Điền không đủ, thời cơ cướp đoạt Lam Điền đã đến. Chỉ có điều cướp đoạt Lam Điền cũng không thể xuất binh quá nhiều, nếu không Lý Tú Ninh ở huyện Huyền sẽ nghe được tin tức, từ đó phái binh cứu viện dẫn đến thất bại kế hoạch.

Mặc dù Nghiêu Quân Tố lĩnh mệnh chuẩn bị phái người lẻn vào Lam Điền rồi mới tùy cơ cướp đoạt Lam Điền nhưng Dương Hựu vẫn lo lắng. Đây là trận chiến đầu tiên mà hắn bày kế, nếu như thất bại, lòng tin sẽ bị cản trở. Vấn đề càng lớn hơn là thanh Đại Hưng đã không thể chịu đựng thất bại được nữa, quân tâm, dân tâm đã hạ xuống mức thấp nhất. Nếu như tin tức xuất kích phản tặc bị thất bại truyền đến sẽ tạo thành khủng hoảng to lớn.

Huyện Lam Điền nhất định phải đoạt lấy nếu không thành Đại Hưng sẽ rơi vào vòng vây của phản tặc, chỉ có đông tuyến đi Lạc Dương coi như thông suốt, còn con đường đi mấy quận Lũng Tây, Quan Nội đã bị phản tặc do Lý Tú Ninh cầm đầu chiếm cứ.

Mà tình huống Nguyên Thượng Vũ cũng khiến Dương Hựu cảm thấy quỷ dị. Bây giờ Nguyên Thượng Vũ đã gom góp đến tư binh, phần lớn là tư binh trong nhà Nguyên thị, Vệ thị, theo tin nhận được còn có một phần tư binh của Độc Cô gia. Chỉ với tư binh Nguyên Thượng Vũ đã muôn đối đầu vạn phản tặc của Đoạn Luân? Dương Hựu không tin trong đó không có bí ẩn.

Mà trong tư binh này có người của Độc Cô gia, là do Độc Cô Hoài Ân âm thầm chuẩn bị. Bây giờ Đại Tùy bấp bênh, rất nhiều thế gia vì lợi ích của mình mà chuẩn bị trong bóng tối nên càng không cần nói kẻ phản bội như Độc Cô Hoài Ân. Bất quá Dương Hựu đã đồng ý bỏ qua cho Độc Cô Hoài Ân thì sẽ không giết hắn, nhưng chắc chắn là phải lợi dụng hắn. Vấn đề là ở chỗ lợi dụng như thế nào?

Dương Hựu bất an rảo bước. Lúc này Nghiêu Quân Tố cầu kiến. Nghiêu Quân Tố tiến vào ngự thư phòng, quỳ xuống đất: "Vi thần bái kiến điện hạ!"

"Ái khanh không cần đa lễ!" Dương Hựu nói, hắn ra hiệu cho Nghiêu Quân Tố ngồi xuống rồi mới hỏi: "Ái khanh, đã chọn lựa xong binh mã hay chưa?"

Nghiêu Quân Tố gật đầu nói: "Vi thần đã lựa chọn xong, mỗi người đều là tinh nhuệ!"

"Rất tốt, cô sẽ chờ tin của ngươi. Nếu đánh hạ được Lam Điền, lập tức sai khoái mã hồi báo!" Dương Hựu nói.

Sau khi Nghiêu Quân Tố lui xuống, Dương Hựu đi đến sa bàn trước mặt, nhìn chăm chú địa hình Quan Trung. Ánh mắt của hắn dừng lại tại Phong Nguyên. Lúc bấy giờ, kỵ binh của Lý Tĩnh chắc cũng đã trú đóng ở nơi nào đó ở Mã gia câu Phong Nguyên đi!

Phong Nguyên ở phía nam huyện thành Vị Nam. Từ Lam Điền xuất binh ắt sẽ phải đi qua Phong Nguyên, bằng không chỉ có thể vượt qua Tần Lĩnh. Mã gia câu ở phía bắc Phong Nguyên, thời bấy giờ bị nước sông xói mòn hình thành một con kênh dọc hướng nam bắc. Để ngăn ngừa đất màu bị rửa trôi, thôn dân thời này trồng rất nhiều cây cối, vô cùng thuận tiện cho mai phục. Lúc này Lý Tĩnh mang theo kỵ binh trú đóng ở một dãy Mã gia câu Phong Nguyên. Lý Tĩnh ngồi dưới một gốc cây đổ nghiêng, đã giữa trưa, khí hậu nóng bức, Lý Tĩnh cầm túi nước, vừa uống vừa suy nghĩ.

Giờ Tý đêm qua hắn từ Huyền Vũ môn dẫn binh lẻn ra thành Đại Hưng, mất nửa canh giờ đi đến Phong Nguyên. Bởi vì chiến loạn nên thời bấy giờ phần lớn thôn trang hoang vu. Lý Tĩnh phái người đi điều tra, thôn trang xung quanh không có người cho nên Lý Tĩnh không cần lo lắng tin tức bị tiết lộ.

Hiện tại tâm tư Lý Tĩnh có chút không yên. Đây là trải nghiệm chưa từng có suốt mấy chục năm qua. Bây giờ hắn cần cân nhắc nhiều việc, mà cân nhắc quá nhiều lại khiến cho Lý Tĩnh hơi hoang mang. Hắn ra sức lắc đầu giống như muốn vứt bỏ hết thảy hoang mang. Đúng lúc này một thớt khoái mã vội vàng chạy tới. Trinh sát tung người xuống ngựa, quỳ một chân trước mặt Lý Tĩnh nói: "Khởi bẩm tướng quân, phía trước xuất hiện bộ đội của Đoạn Luân, cách nơi này khoảng dặm!"

Lý Tĩnh hỏi: "Có thể biết được có bao nhiêu người, lương thảo quân như ở nơi nào? Binh sĩ trang bị như thế nào?"

Trinh sát trả lời: "Phản tặc tổng cộng vạn người, tiên phong người, trong đó có kỵ binh, vũ khí không đủ. Trung quân người, phần lớn là bộ binh, trong đó đa số là đao thuẫn binh. Hậu quân có quân, đa số già yếu. Lương thảo quân nhu ở ngay phía sau."

Lý Tĩnh vung tay lên: "Tiếp tục dò xét, nếu có tình huống lập tức hồi báo!" Đoạn Luân xuất binh vạn có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng. Điều này khiến Lý Tĩnh vô cùng bối rối, rốt cuộc Đoạn Luân muốn làm gì?

Trong lúc này thì Đoạn Luân đang cưỡi chiến mã, vẻ mặt nghiêm túc.

Đoạn Luân lúc thiếu niên đã thành danh, là hiệp khách có tiếng trong thành Đại Hưng, có giao tình không cạn với bọn người Sử Vạn Bảo, Khâu Sư Lợi. Phụ thân hắn Đoạn Văn Chấn là Binh bộ thượng thư tiền nhiệm. Đoạn Luân cũng có đọc sách về hành quân đánh trận, có thể nói là một tướng tài.

Lần này hắn nhận được đề nghị của Lý Tú Ninh đi tiến đánh kho Vĩnh Phong, hắn đã suy tư rất lâu. Hắn biết kho Vĩnh Phong chỉ có thủ quân nhưng huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không phải dễ dàng tiến đánh. Chỉ có điều hắn cũng thèm nhỏ dãi vũ khí khí giới, lương thực tồn trữ ở kho Vĩnh Phong. Sau khi chuẩn bị gọn nhẹ, hắn quyết định dùng binh sĩ mới mộ do phó tướng Đoạn Vũ suất lĩnh để thủ thành, còn mình dẫn theo vạn lão binh đi tiến đánh kho Vĩnh Phong.

Mặc dù Lý Tú Ninh đề nghị giả vờ đánh rồi nhường Nguyên Thượng Vũ chiến thắng, nhưng Đoạn Luân vẫn đầy hứng thú đối với vật tư trong kho Vĩnh Phong. Hắn quyết định tùy cơ mà làm, nếu như có thể đánh hạ kho Vĩnh Phong, chiếm được vật tư bên trong thì cho dù coi như kháng lệnh cũng đủ để bù trừ rồi. Huống chi quan hệ của Lý Tú Văn với Lý Tú Ninh cũng không tệ.

Dựa theo kế hoạch, ngày mai triều đình Đại Hưng sẽ thu được tin kho Vĩnh Phong bị vây, Nguyên Thượng Vũ sẽ xuất binh giết tới kho Vĩnh Phong. Chuyện sau đó liền trở nên vô cùng đơn giản, chỉ cần Đoạn Luân trá bại rồi Nguyên Thượng Vũ sẽ lấy binh mã đánh tan vạn quân địch. Đại công như thế lại tăng thêm đám người Vệ Huyền, Nguyên Mại vận động, Nguyên Thượng Vũ dĩ nhiên sẽ được thăng chức, theo đó sẽ nắm giữ càng nhiều binh quyền.

Khi đó Nguyên Thượng Vũ nắm giữ một phần binh lực của thành Đại Hưng, chỉ cần mở cửa thành nghênh đón nghĩa quân vào thành, thành Đại Hưng sẽ bị đánh hạ.

Chỉ cần ngày sau Đường công vào Quan Trung, tất nhiên sẽ xưng đế. Đến lúc đó thân phận Đoạn Luân chính là phò mã, quyền thế cực cao. Đoạn Luân nheo mắt, hắn tràn đầy lòng tin đối với tương lai.

Lúc này mặt đường bắt đầu trở nên chật hẹp. Bởi vì Vị Nam còn nằm trong tay quân Tùy nên Đoạn Luân không đi quan đạo mà đi con đường nhỏ phía bắc Tần Lĩnh. Chỉ cần vượt qua Phong Nguyên, đi về phía bắc dặm liền có thể bước vào quan đạo rộng lớn, huyện lệnh Hoa Âm Lý Hiếu Thường là người một nhà!

"Tăng tốc, hôm nay phải đến kho Vĩnh Phong!" Đoạn Luân ra lệnh. Nghe lệnh, tốc độ đại quân tăng lên rõ ràng. Nửa canh giờ sau, đại quân đi qua Mã gia câu. Đoạn Luân cũng không biết kỵ binh của Lý Tĩnh ẩn trong hốc núi, hắn suất lĩnh đại quân tiếp tục tiến về phía đông.

Đúng lúc này Lý Tĩnh nhận được báo cáo của trinh sát: "Tướng quân, trung quân của phản tặc đã qua Mã gia câu!"

Ánh mắt Lý Tĩnh hừng hực, hắn đứng dậy cầm lấy một cây mã sóc quát lớn: "Lên ngựa, theo ta giết!"

kỵ binh vũ khí đầy đủ, đều là quân Tùy tinh nhuệ, nghe Lý Tĩnh hô bèn nhao nhao lên ngựa, rút trường mâu ra, theo Lý Tĩnh dẫn đầu đánh về phía hậu quân phản tặc. kỵ binh là khí thế cỡ nào, phía dưới gót sắt mặt đất run lên, tiếng vó ngựa ầm vang như sấm.

Lý Tĩnh biết đây là trận chiến cực kỳ trọng yếu. Nếu như thắng hắn sẽ được Dương Hựu tín nhiệm, trở thành tâm phúc của Dương Hựu, rồi sẽ thu hoạch được quan tước cao hơn, nhiều tài phú hơn. Hắn tự thấy mình tài trí hơn người, chỉ là không gặp được Bá Nhạc, không biết thớt thiên lý mã hắn ưu tú bực nào!

Trận chiến này là thời điểm biểu hiện năng lực của mình.

Tiếng vó ngựa như sấm truyền đến, hậu quân già yếu của Đoạn Luân ngẩng đầu lên, lập tức mặt xám như tro, không biết tinh nhuệ kỵ binh từ đâu giết ra tới khiến bọn họ sợ vỡ mật. Đoạn Luân không hề nghĩ tới hậu quân lại bị tập kích nên hắn mới an bài quân già yếu chỉ để vận chuyển quân lương, sức chiến đấu vô cùng yếu kém.

"Giết!" Lý Tĩnh gầm lên một tiếng, mã sóc trong tay giơ cao lên, chiến mã lao vụt cấp tốc xung kích. Nương theo lực trùng kích cường đại, Lý Tĩnh mạnh mẽ đâm mã sóc vào lồng ngực một tên phản tặc.

"Phốc!" Thân thể phản tặc bị đâm thủng. Lý Tĩnh rút mã sóc ra, cánh tay cũng không dừng lại, lần nữa chọc đầu lâu tên binh sĩ kinh hoảng kia đưa lên trời.

thiết kỵ đối đầu với quân mang đồ quân nhu, chiếm thượng phong là không thể nghi ngờ. quân già yếu vứt bỏ quân nhu, la hét bỏ chạy tứ phía. Lý Tĩnh để lại phó tướng đi thiêu hủy quân nhu, bản thân mình lại suất lĩnh đại quân theo sát hậu quân tiếp tục chém giết.

Lúc này Đoạn Luân đang tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp. Trước mặt hắn dường như chất đầy từng khối vàng. Hắn đã không có khả năng mơ ước mỹ nữ, mặc dù tên Lý Tú Văn nghĩa là thanh tú dịu dàng, người cũng xinh đẹp nhưng thật ra là một con cọp cái, không thích người ta nạp thiếp. Nàng ly hôn chồng trước Trưởng Tôn Hiếu Chính bởi vì Trưởng Tôn Hiếu Chính thích hái hoa ngắt cỏ. Trong cơn nóng giận, Lý Tú Văn bỏ chồng. Đúng lúc phu nhân của Đoạn Luân vừa chết, hắn biết Lý Tú Văn xinh đẹp bèn cưới nàng.

Sau khi kết hôn, Đoạn Luân mới biết được Lý Tú Văn có thể so với Độc Cô hoàng hậu của Tùy Văn đế. Lý Tú Văn trông thấy Đoạn Luân nói chuyện với tỳ nữ, trong lòng cũng nổi giận sai người đánh chết tỳ nữ. Đến bây giờ tỳ nữ chết trong tay nàng đã có - người. Lúc đầu Đoạn Luân muốn bỏ Lý Tú Văn nhưng lúc này Lý Uyên lại khởi binh. Đoạn Luân biết Lý Uyên có nhân mạch vô cùng tốt trong hội quý tộc Quan Lũng, sau này trở thành hoàng đế cũng không phải là không có khả năng. Bởi vậy Đoạn Luân không dám làm chuyện hắn muốn nữa, trái lại cảm thấy hứng thú đối với vàng bạc châu báu.

Đoạn Luân đang mơ màng thì thân binh bên cạnh bỗng chỉ bầu trời hậu phương nói: "Tướng quân, người xem!"

Đoạn Luân nhìn lại chỉ thấy phía sau khói đặc nổi lên tứ phía xông thẳng lên trời. Trong lòng Đoạn Luân giật nảy, quát: "Đây là chuyện gì?"

"Báo!" Lúc này một thớt khoái mã từ hậu phương lao vụt đến. Người kia ngồi trên chiến mã ôm quyền nói: "Tướng quân, không biết quân Tùy từ đâu giết ra, đã thiêu hủy hết lương thảo quân nhu, bây giờ đang đánh về phía trung quân!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio