Hoàng hôn.
Dương Hựu rảo bước trong thư phòng. Lần này hắn lợi dụng cơ hội xuất binh Lam Điền, thừa cơ giết chết Vệ Hiếu Tiết, chiếm binh quyền của Nguyên Thượng Vũ, nhanh chóng bổ nhiệm một nhóm tâm phúc, tiến hành điều động nhân sự, từ đó nắm chặt binh quyền trong tay.
Lúc Dương Hựu sai Hầu Quân Tập giết Vệ Hiếu Tiết đã cố ý lưu lại một ít manh mối, Vệ Huyền nhất định biết được ảo diệu bên trong. Thế nhưng một tháng đã qua mà Vệ Huyền vẫn có thể nhịn được thống khổ mất con, không gây ra hành vi quá khích đủ chứng minh người này đa mưu túc trí, là một lão hồ ly tu luyện nhiều năm.
Dương Hựu muốn giết Vệ Huyền rất dễ, nhưng Vệ Huyền là lão thần hai triều, từ thời Tùy Văn Đế đã theo Đại Tùy, có nhân mạch trong triều cực lớn. Vô cớ giết đại thần có công sẽ khiến những đại thần khác trong triều bất mãn - đây mới là lo lắng lớn nhất của Dương Hựu, cho nên hắn muốn chờ lão hồ ly Vệ Huyền lộ đuôi mới có thể danh chính ngôn thuận xử lý y.
Đúng lúc này, tiếng của hoạn quan đứng ngoài cửa vang lên: "Điện hạ, Độc Cô Hoài Ân cầu kiến."
Dương Hựu đáp: "Cho hắn vào đây!"
Độc Cô Hoài Ân đi vào thư phòng, sau khi quỳ xuống thi lễ, lấy ra một bản tấu chương nói: "Điện hạ, đây là điều lệ do vi thần chỉnh lý hoàn chỉnh, xin điện hạ xem qua."
Dương Hựu cầm lấy tấu chương xem qua, nói: "Chuyện yến ẩm ngươi phải làm cho thỏa đáng."
Độc Cô Hoài Ân nói: "Điện hạ, vi thần đã dự tính xong nguyên liệu nấu ăn, từ bây giờ sẽ bắt đầu mang đến. Trong yến ẩm sẽ làm điện hạ hài lòng."
Dương Hựu cười ha hả, nói: "Ái khanh quả thật chăm chỉ."
Độc Cô Hoài Ân đáp lời, Dương Hựu lại hỏi thêm một ít chi tiết, Độc Cô Hoài Ân lần lượt trả lời. Đối với an bài của Độc Cô Hoài Ân Dương Hựu dường như không có ý kiến gì, rất là hài lòng.
Độc Cô Hoài Ân vừa mới lui ra, Tiểu Quế Tử bèn nói: "Điện hạ, trong lúc nói chuyện, ánh mắt người này lấp lóe, ắt không phải người tốt."
Dương Hựu nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Tiểu Quế Tử, cười ha hả một tiếng, nói: "Thời gian này ngươi lại học được không ít." Dương Hựu nói xong bèn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ. Hắn mở cửa sổ, có chút gió lạnh thổi vào phòng khiến Dương Hựu bỗng cảm thấy phấn chấn.
"Tiểu Quế Tử, ngươi nói thử xem, cô nên đem trứng gà đặt trong cùng một cái rổ, hay là tách ra, đặt vào , thậm chí cái rổ đây?" Dương Hựu nhìn trăng sáng trên trời, ung dung nói.
Tiểu Quế Tử không rõ ý tứ điện hạ, không khỏi sửng sờ đứng đó.
Dương Hựu cũng không có ý mong Tiểu Quế Tử trả lời. Hắn tiếp tục nhìn bầu trời. Mây đen bay qua, trăng lúc sáng lúc tối, giống như vận mệnh của Dương Hựu, vốn không thể nào suy đoán. Dương Hựu trầm tư một hồi, nói: "Tuyên Hoàng Vân."
Biểu hiện của Hoàng Vân trong các bài huấn luyện rất tốt. Dương Hựu phát hiện người này cực giỏi đoán ý bề trên, cũng có nghĩa người này có thể tùy cơ ứng biến. Dựa theo suy nghĩ của Dương Hựu là để người này làm mật thám, chuyên môn điều tra quân tình.
Một lát sau, Hoàng Vân đến. Khoảng thời gian này bởi vì có thức ăn đầy đủ, vóc dáng Hoàng Vân cũng cao lớn lên, so với lúc đầu gặp Dương Hựu đã cao thêm nửa cái nắm đấm. Lại thêm một tháng huấn luyện đã khiến thân thể hắn trở nên vô cùng rắn chắc, - người bình thường không thể lại gần.
Đối với Dương Hựu Hoàng Vân rất cảm kích, có thể nói không có Dương Hựu, ắt hẳn y còn đang lang thang ở nơi nào đó, thậm chí đã chết rồi. Điều này Hoàng Vân rất rõ ràng. Sau khi tiến vào thư phòng, y lâp tức cung kính quỳ xuống: "Thần bái kiến điện hạ."
Dương Hựu cười nói: "Đứng lên đi!" Nói xong, Dương Hựu ngồi lại giường, cười tủm tỉm nói: "Mấy ngày qua ngươi lại cao lên không ít."
Hoàng Vân thấy Dương Hựu cười vui vẻ, tâm trạng hơi khẩn trương cũng thả lỏng một chút, nói: "Đều nhờ hồng phúc của điện hạ."
Dương Hựu nhìn Hoàng Vân chăm chú, Hoàng Vân còn tưởng rằng trên người dính bẩn, hoặc có nơi nào đó không ổn, liếc mắt nhìn hai phía, ngơ ngác.
Một lát sau, Dương Hựu nói: "Phương pháp huấn luyện cô dạy cho các ngươi cần phải chăm chỉ. Bây giờ mặc dù tạm thời kết thúc, nhưng các ngươi cũng phải nỗ lực tập luyện, mới có thể chấp hành nhiệm vụ tốt hơn."
Hoàng Vân nói: "Mỗi ngày thần đều tập luyện, không dám coi thường."
Dương Hựu ừ một tiếng, nói: "Bắt đầu từ hôm này, ngươi sẽ thay hình đổi dạng, do Tiểu Quế Tử lãnh đạo trực tiếp. Ngày mai ngươi lựa chọn mấy người tinh anh, gặp Tiểu Quế Tử báo tin."
Trong lòng Tiểu Quế Tử phát hoảng, nói: "Điện hạ?"
Dương Hựu phất phất tay, nói: "Ngươi giúp cô làm tốt chuyện này, về sau ngươi thay cô giám sát tình huống Cẩm Y vệ."
Trong lòng Tiểu Quế Tử chấn động, dĩ nhiên y biết sự tồn tại của Cẩm Y vệ, y biết Độc Cô Vũ Sư một mình quản lý Cẩm Y vệ, được sủng ái vô cùng. Trước mắt mặc dù biên chế của Cẩm Y vệ chưa hoàn chỉnh, nhưng quyền lực cũng không nhỏ. Giám sát Cẩm Y vệ, không lẽ là điện hạ không còn tín nhiệm Độc Cô Vũ Sư nữa sao?
Tiểu Quế Tử vội vàng nói: "Điện hạ, nô tỳ sợ không làm tốt được việc này."
Dương Hựu nói: "Danh xưng của nha môn này cứ gọi là... Đông xưởng." Dương Hựu đùa dai cười cười, đã có Cẩm Y vệ, lại thêm một cái Đông xưởng thì có gì lạ? Chỉ có điều cái nha môn này là dành cho thời kỳ phi thường, khi thiên hạ bình định có lẽ cần phải hủy bỏ.
Dương Hựu lại nói: "Việc này không thể tiết lộ. Cô sẽ nói với Độc Cô Vũ Sư là phái các ngươi đi làm đại sự, sau đó các ngươi hãy đến làm thủ hạ cho Tiểu Quế Tử. Tiểu Quế Tử phụ trách truyền lại mệnh lệnh của cô, còn chuyện cụ thể sẽ do Hoàng Vân ngươi đi xử lý!"
Lúc này Tiểu Quế Tử mới thở dài một hơi. Hoàng Vân gật đầu, nói: "Điện hạ yên tâm, thần nhất định làm hết khả năng, không để điện hạ thất vọng."
Hoàng Vân vừa lui ra, hoạn quan ngoài cửa lại nói: "Điện hạ, Lý Tĩnh cầu kiến."
Dương Hựu nói: "Tuyên hắn vào đây!"
Sau khi Lý Tĩnh đi vào, lập tức dâng lên một bản tấu chương, đây là bản tấu liên quan đến kiến nghị luyện binh. Sau khi xem qua, Dương Hựu nhịn không được nói: "Tốt, ý nghĩ này của Lý ái khanh cũng giống như cô!"
Lý Tĩnh nói: "Điện hạ, nhưng không biết vạn đại quân của Khuất Đột Thông khi nào mới đến?"
Dương Hựu cười nói: "Lý ái khanh yên tâm, thủ dụ của cô đã đưa đến đó. Chắc hẳn lúc này Khuất Đột Thông đang điều động binh mã. Cô dự tính trong khoảng - ngày, nhất định sẽ về đến Đại Hưng."
Hai người nói vài câu, Dương Hựu lại hỏi: "Chuyện đó chuẩn bị đến đâu rồi?"
Vẻ mặt Lý Tĩnh nghiêm túc, biết rốt cuộc Dương Hựu muốn nói chuyện chính. Y nói: "Thần đã bố trí thỏa đáng, chỉ cần đến giờ sẽ lập tức hành động."
Dương Hựu cười ha hả, nói: "Chuyện này phải làm gọn gàng, không nên quấy rối bách tính, cố gắng thu thập chứng cứ tạo phản của bọn hắn. Nếu có phản kháng thì không chừa lại một tên nào!"
Dương Hựu nói đến chữ cuối cùng, trong miệng đã có sát ý. Lý Tĩnh gật đầu, lui xuống. Dương Hựu cảm thấy hơi mệt mỏi, dẫn theo Tiểu Quế Tử trờ về tẩm cung.
Vừa trở lại tẩm cung, Dương Hựu đã nhìn thấy ngọn nến trong tẩm cung lóe lên. Hắn đi tới, thấy có một người đang tựa giường, ôm một vật màu đỏ trong ngực đang ngủ say.
Dương Hựu lén đi vào, chỉ thấy Độc Cô Nhạn hơi bĩu môi, hàng lông mi dài thỉnh thoảng chớp chớp. Dương Hựu mang ý cười trên mặt, lấy một cái chăn đắp lên người Độc Cô Nhạn. Hắn nhẹ nhàng tính đi ra ngoài, thì lúc này có tiếng nói vang lên sau lưng.
Dương Hựu quay lại, chỉ nhìn thấy Độc Cô Nhạn đã đứng lên, hơi giận dỗi nói: "Điện hạ đến sao không gọi ta dậy."
Độc Cô Nhạn nói xong, mặt hơi ửng đỏ, giống như đang nghĩ tới điều gì, eo khẽ cong, uốn bụng, nói: "Thiếp thân bái kiến điện hạ."
Dương Hựu thấy hơi kỳ quái nhìn nàng, không nhịn được vươn tay ra sở lên trán nàng, chỉ cảm thấy da thịt trơn nhẵn. Độc Cô Nhạn lùi lại một bước, khuôn mặt cảng ửng đỏ hơn. Dương Hựu hơi xấu hổ, bất quá hắn cảm thấy hôm nay Độc Cô Nhạn hình như trở nên trầm ổn rất nhiều. Lúc này hắn trông thấy đồ vật trong lòng Độc Cô Nhạn, cưởi hỏi: "Đây là cái gì?"
Độc Cô Nhạn mỉm cười, lấy đồ vật ôm trong người đưa cho Dương Hựu. Dương Hựu nhận lấy, bây giờ mới biết là một cái vân kiên.
Đây là một cái vân kiên may theo kiểu tứ hợp như ý. Vân kiên chính là áo choàng, dùng để giữ ấm vào mùa đông. Dương Hựu nhìn qua, Độc Cô Nhạn nói: "Thời tiết đã lạnh, người cũng phải cẩn thận, đừng để nhiễm lạnh."
Dương Hựu cười ha hả, mặc áo choàng vào. Cái áo choàng này dùng da hồ ly đỏ may thành, trên bốn đám tường vân trên áo là bốn con rồng vàng dùng tơ vàng thêu thành. Lại dùng tơ vàng viền xung quanh, nhìn lóng lánh kim quang.
Vật liệu may áo đều là thượng đẳng, nhưng trong ánh mắt Dương Hựu, chế tác lại không ra gì. Kim long bị thêu đứt quãng, trên áo đầy dấu kim, chắc là do thêu sai để lại. Tơ vàng viền xung quang lại nơi thưa nơi dày, rõ ràng nữ công của người chế tác chả ra sao.
Lúc này Dương Hựu phát hiện Độc Cô Nhạn rụt tay vào trong áo. Mắt Dương Hựu sắc, nhìn một cái đã phát hiện trên tay Độc Cô Nhạn có dấu đỏ. Hắn lập tức minh bạch, áo choàng này do Độc Cô Nhạn tự thêu. Hắn vươn tay ra, bắt được bàn tay ngọc trắng nõn của Độc Cô Nhạn, nói: "Chẳng lẽ trong Độc Cô phủ nghèo đến nỗi không mời được mấy người may vá sao?"
Độc Cô Nhạn muốn rụt tay về, nhưng lại bị Dương Hựu nắm chặt. Nàng cúi đầu, nói: "Không phải, chỉ là ta..."
Dương Hựu mỉm cười, nói: "Ta đã biết, tâm ý của ngươi ta minh bạch."
Độc Cô Nhạn hơi đỏ mặt, nàng cẩn thận nói: "Kỳ thật, ừm, ta đã sớm muốn làm cái gì đó đưa cho người."
-----------------------
Độc Cô Hoài Ân ra khỏi hoàng cung, trước hết sai mã phu đi Lợi Nhân thị, dạo một vòng bốn phía rồi mới quay về phủ Vệ Huyền.
Hai người Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập đã sớm đến phủ Vệ Huyền. Lúc ban ngày bọn hắn đã nhận được thiệp mời từ trong cung, bây giờ đến phủ Vệ Huyền là để sắp đặt kế hoạch cuối cùng.
Trọng yếu nhất trong kế hoạch này không phải là tử sĩ của Vệ Huyền, Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập mà là Độc Cô Hoài Ân. Cho dù người đã tổ chức được gần người tử sĩ, nhưng muốn đánh vào hoàng cung vẫn là thiên phương dạ đàm, là một điều mơ tưởng viễn vong.
Đến khi trời tối hẳn, Độc Cô Hoài Ân mới đến phủ Vệ Huyền. Vệ Phúc sớm ra đón, nói vài câu xong bèn dẫn Độc Cô Hoài Ân đi về phía hậu viện.
Độc Cô Hoài Ân vào phòng, chắp tay nói: "Các vị ắt đợi lâu, vì để người ta không hoài nghi, ta phải đi lòng vòng một hồi."
Độc Cô Hoài Ân nói xong, lấy một tấm bản đồ từ trong ngực ra, nói: "Mời các vị xem, lúc ban ngày ta ghi nhớ bố phòng trong hoàng cung đại khái như thế này."
Vệ Huyền trầm ngâm, Nguyên Mại lại hỏi: "Có bức vẽ này thì muốn đánh vào hoàng cung không khó."
Độc Cô Hoài Ân cười ha hả, nói: "Mặc dù chúng ta biết bố phòng trong hoàng cung, nhưng mấu chốt của chuyện này nằm ở Huyền Vũ môn."
"Đúng lúc trực ban ngày mai ở Huyền Vũ môn chính là tử đệ Độc Cô gia, chỉ cần cầm tấm kim bài này trong tay thì hắn sẽ hiểu rõ tất cả." Độc Cô Hoài Ân nói xong, đưa kim bài cho Nguyên Mại. Người mang binh lần này là tử đệ Nguyên gia.
Nguyên Mại cất kỹ kim bài, trịnh trọng gật đầu. Độc Cô Hoài Ân vừa cười vừa nói: "Lần này điện hạ sai ta phụ trách công việc yến ẩm. Vừa rồi ta đã đem thức ăn, thời gian, địa điểm của yến hội viết thành tấu chương đưa cho điện hạ. Điện hạ rất hài lòng, đã đồng ý phương án này. Khà khà, ta chọn địa điểm yến hội ở Tam Hải Trì, rất gần Huyền Vũ môn, chỉ cần thời gian một nén hương."
"Chỉ cần lừa mở cửa thành, rồi lấy thế sét đánh không kịp bưng tay giết vào Tam Hải Trì. Binh sĩ trong cung tuy nhiều nhưng nhất thời không thể tập trung. Chỉ cần khống chế được Dương Hựu thì trận chiến này coi như thắng." Độc Cô Hoài Ân nói.
Thân thể cao lớn của Vệ Huyền khẽ run. Kế hoạch này của Độc Cô Hoài Ân dù không phải vô cùng hoàn mỹ, nhưng trong tình huống hữu tâm tính kế vô tâm đã đủ một kích trí mạng. Chỉ cần khống chế được Dương Hựu thì chính xác là hoàn toàn có phần thắng.
"Khà khà! Lão phu không cầu việc gì khác, chỉ cầu có thể dùng đầu thằng nhãi ranh này tế điện hài nhi đáng thương của ta, để an ủi linh hồn của hắn trên trời!" Vệ Huyền nói. Tuổi y đã gần thất tuần, chính xác là đã không có nhu cầu gì đặc biệt.
Nguyên Mại lại cười hăng hắc, nói: "Nghe nói bên cạnh điện hạ gần đây có thêm cung nữ vừa đẹp lại yêu kiều, khà khà!"
Độc Cô Hoài Ân cũng cười hắc hắc, nói: "Ta cũng đã thấy hai nữ tử này, đúng là dáng dấp không tệ, chính là quốc sắc thiên hương, khiến trong lòng người ta đại động a! Nguyên thị lang chớ có độc chiếm, chia cho ta một người là được rồi!"
Vệ Huyền cũng mở miệng, nói: "Nếu giết đi Dương Hựu, vàng bạc, mỹ nữ trong cung các ngươi cứ việc lấy đi!"
Vũ Văn Phúc Cập cười nói: "Không sai, hai vị cũng đừng chọn hoa cả mắt."
Nguyên Mại, Độc Cô Hoài Ân cười hăng hắc. Bọn hắn lại quyết định chi tiết, rồi thừa dịp bóng đêm lần lượt lui về phủ, chỉ chờ ngày mai giờ Dậu vào cung, tiến hành đại kế.