Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

chương 163: xuân phong bất độ (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tháng sáu, Vạn thọ Khánh tiết.

Kinh hồng vương vai áo, gió cuốn mịt mờ bụi bay phủ kín chân trời xa, Hoàn Nhan Viên Thuyết mải miết thúc cương ngựa. Giữa hạ, nắng gay gắt thiêu đốt tâm can, từng hàng cây ven đường khô khốc oằn mình, thi thoảng qua một cổng thành, Hoàn Nhan Viên Thuyết có thể nhìn thấy rõ câu đối đèn lồng mừng sinh thần Hoàng đế. Hắn gằn cười, dù là huynh đệ nhưng đến tận ngày hôm nay, hắn mới biết Hoàn Nhan Viên Hạo sinh vào tháng sáu. Phía trước, dưới bóng râm mát mẻ là một quán trà đi đường nhỏ, Hoàn Nhan Viên Thuyết lau mồ hôi, dừng ngựa lại.

Quán trà không có tiểu nhị, chủ quán là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, vừa thấy bóng khách liền đon đả mời chào:

- Công tử mau mau vào trong nghỉ ngơi, dưới gốc cây có nước cho ngựa uống đấy!

Hoàn Nhan Viên Thuyết khẽ gật đầu, hắn giở mũ áo choàng, tháo khăn che mặt, phụ nhân đem trà đến vui vẻ trêu chọc:

- Công tử thật tuấn tú quá đi! Chắc hẳn là người ở xa đến, kinh thành đang trong tiết Vạn thọ rất náo nhiệt!

Hoàn Nhan Viên Thuyết nhếch môi, gương mặt phong nhã thoáng hiện ý cười:

- Trà đại nương pha rất ngon, bánh gạo cũng thơm ngọt, tay nghề này sao chỉ mở một quán nhỏ ven đường?

Phụ nhân phất phất quạt giấy, bĩu môi:

- Làm Vua đất nhỏ vẫn hơn làm thần nước lớn mà! Ta chỉ thích tự mình làm chủ!

Hoàn Nhan Viên Thuyết lâm vào trầm mặc, ngày trước hắn từng rất coi thường Hoàn Nhan Viên Tường - một kẻ có nương sinh không có nương dưỡng, lại càng coi thường Hoàn Nhan Viên Tần nhút nhát yếu hèn. Bây giờ thì sao, cả hai đều đang có phụ quốc riêng, xưng bá một phương! Còn hắn, từng tài hoa vang danh thiên hạ, uy quyền vạn đại, đến giờ này ngay cả tên gọi cũng không thể để lộ.

- Công tử! Công tử!

Hoàn Nhan Viên Thuyết như bừng tỉnh, uống cạn tách trà trên tay:

- Ta...không sao! Gần đây trong kinh có chuyện gì không?

Phụ nhân châm thêm trà mới, lắc đầu:

- Không có gì cả, trong kinh dưới chân Thiên tử sao có thể xảy ra cái gì được?

Hoàn Nhan Viên Thuyết phượng mâu giãn ra, ướm lời:

- Chuyện của Viên Hầu phủ thì sao?

Phụ nhân à lên một tiếng, nhìn ngược nhìn xuôi rồi mới bát quái:

- Hoàng hậu nương nương là đích nữ Viên Hầu, nghe nói hiện tại đã bị đày vào lãnh cung, chỉ chờ đến ngày phế Hậu mà thôi!

Hoàn Nhan Viên Thuyết siết chặt bàn tay, tim thắt lại mấy nhịp, hô hấp hắn ngưng trọng nặng nề:

- Đại nương, có biết vì sao Hoàn Nhan Viên Hạo...không...là...Hoàng thượng muốn phế Hậu?

- Ai u! Cái này là do Hoàng hậu, nghe nói hài tử đầu tiên của Hoàng hậu không phải huyết thống Hoàng thượng...

Hoàn Nhan Viên Thuyết mắt vằn lên tia đỏ, sau khi để lại ngân lượng liền nhanh chóng lên đường. Một tháng qua, lời đồn này truyền đi khắp Đại Quốc, thuyền vừa cập Chu Nam đảo hắn liền gấp rút hồi kinh. Nàng muốn hắn ra đi, nhưng đời này không có nàng với hắn đã là vô nghĩa. Hắn thật sự rất sợ nàng phải chịu hàm oan, chịu đau đớn tủi nhục. Hoàn Nhan Viên Thuyết đến được cổng thành thì xuống ngựa, hòa theo dòng người tấp nập mừng tiết Vạn thọ trà trộn vào, quân lính canh gác mấy ngày này đều ăn uống no say, chuyện đi lại cũng vì thế mà không quá nghiêm ngặt phòng vệ.

Trên đường đột ngột ồn ào, sai nha bốn năm người áp giải một phạm nhân đi ngang qua, trên người phạm nhân kia loang lổ vết máu. Hoàn Nhan Viên Hạo kinh ngạc không tin vào mắt mình, người bị áp giải là Phùng Dư, Ngũ gia Viên Hầu phủ. Phùng Dư đang yên ổn ở Song Điêu quốc làm quan, sao lại lâm vào tình cảnh này.

Ngự Quân đài.

Triệu Tử Đoạn nghiêng người trên sạp rộng, hai bên che kín sa đỏ mỏng, tay hắn vân vê món đồ chơi nhỏ hình kỳ lân làm bằng phỉ thúy, bên cạnh kẻ dưới đang bẩm báo:

- Tướng gia, người của chúng ta đã nhìn thấy Hoàn Nhan Viên Thuyết vào thành!

Triệu Tử Đoạn cười nhạt, uyên ương một đôi, Hoàng hậu còn ở Tân Hoàng thành, chỉ cần vài tin đồn, Hoàn Nhan Viên Thuyết mười phần không thể dứt áo bỏ đi.

- Theo sát hắn ta, nửa bước không rời!

- Tướng gia, còn một chuyện nữa, nô tài không biết có nên nói không!

Triệu Tử Đoạn bước ra khỏi rèm sa, mắt huyền long lanh phản chiếu sắc đỏ huyết y:

- Tiếp!

- Sáng nay, tội nhân Phùng Dư vừa về đến kinh thành đã...sát hại thê tử!

Triệu Tử Đoạn phất tay để hạ nhân lui, Song Điêu Vương quá mức cẩn thận, sợ Thần Long đế nghi ngờ bản thân hai lòng, ngay khi đại án Phùng gia trở thành án lưu liền cho người áp giải Phùng Dư hồi kinh với một tội trạng nhỏ nhặt. Phùng Dư bị giam lỏng ở Viên Hầu phủ, không rõ lần này vì sao lại ra tay giết chết thê tử mình. Ngẫm nghĩ một hồi, Triệu Tử Đoạn quyết định đến Vĩnh Lạc cung.

Nằm giữa tứ cung bao quanh Uyển Minh viên, Vĩnh Lạc là cung điện duy nhất có ôn tuyền bên trong. Khi Triệu Tử Đoạn mở cửa Vĩnh Lạc cung, liền bất ngờ với cảnh vắng lặng đối nghịch thường ngày. Hoàng thượng lần này cũng quá mức tuyệt tình, khóa chặt cửa cung, bất quá như vậy liền rất hay. Triệu Tử Đoạn thản nhiên vào đại sảnh, trong phòng chỉ duy nhất một mình Gia Hỷ đang ngủ gục, trên tay nàng là bàn thêu còn dang dở, tranh thêu đơn giản chỉ có một đôi diều tự do bay lượn trên nền trời xanh biếc.

Triệu Tử Đoạn ngồi đó, tự mình chuyên trà, thân thể Gia Hỷ ngày một gầy guộc, tay nàng xương xương xõa thõng trên bàn, chi chít vết dấu kim đâm. Gia Hỷ bây giờ không son không phấn, y phục cũng chỉ một bộ lụa mỏng tím nhạt, tóc nàng không vấn cao theo quy chuẩn Hoàng hậu mà xõa dài như thời còn thiếu nữ, giống hệt nhiều năm về trước, lần đầu hắn gặp nàng. Bất quá, bảy năm sau, nàng lại chọn sai đường, càng ngày càng xa rời chủ nhân.

- Nương nương!

Gia Hỷ mơ hồ trong mộng mị, nàng khẽ cựa cổ vai đau nhức, mắt hạnh rất lâu mới mở được:

- Triệu Ngự tướng? Sao lại ở đây?

Triệu Tử Đoạn mỉm cười, với tay đẩy cánh cửa sổ bị gió khép hờ:

- Tìm gặp người!

Gia Hỷ lắc đầu, nàng đứng dậy lấy ấm nước đang đun sôi bên ngoài pha bình trà mới, nét mặt không hiện một tia cảm xúc nào:

- Tướng gia bận rộn nhiều chuyện, cố tình đến Vĩnh Lạc cung này hẳn không chỉ để nhìn bản cung?

Triệu Tử Đoạn nhấp trà đắng, trong dạ dần cồn cào lên:

- Phùng Dư bị bắt, nương nương có biết? Tội danh sát hại thê tử, theo pháp luật Đại Quốc chính là giết người đền mạng!

Gia Hỷ buông rơi tách trà trong tay, mặc kệ nước nóng bắn lên váy áo nàng:

- Không thể! Ngũ gia không thể làm ra loại chuyện đó được!

Triệu Tử Đoạn không đáp, đợi nàng bình tâm mới tiếp tục:

- Bất quá thần có thể giúp nương nương gặp được hắn một lần!

Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, năm xưa Ngũ gia cưỡng bức Hàn Tịch Dinh nên mới phải cưới nàng, đối với Hàn Tịch Dinh, Ngũ gia không yêu không hận, sao lại có thể gây ra chuyện đến bực này. Gia Hỷ ai oán thở than:

- Dậu đổ bìm leo, ngày trước Phùng gia uy thế, chuyện nội trạch vĩnh viễn là nội trạch, ngày nay chỉ cần có động tĩnh liền bị đưa ra tố cáo!

Ngoài cửa, Bối Lan cùng Đạm Ngọc đã nhận thức ăn về, hai nàng sau khi hành lễ thì bày ra bàn, bốn món một canh vô cùng đạm bạc, cơm cũng bị pha lẫn gạo đỏ thô cứng. Triệu Tử Đoạn hơi cau mày:

- Đây là Thiện phòng đưa đến?

Đạm Ngọc thi lễ dạ một tiếng, Triệu Tử Đoạn bật cười, Hoàng hậu cấm túc hai tháng, chưa rõ có trở mình được hay không hạ nhân đã phân biệt đối đãi. Gia Hỷ cũng không để tâm đến tình cảnh khó xử này, quay lại lời đề nghị:

- Bản cung phải làm gì để được gặp Ngũ thúc?

Triệu Tử Đoạn lướt nhìn một vòng cung điện, nhàn nhạt cười:

- Tối nay, thần muốn nương nương ở đây một mình! Không cùng bất cứ ai, kể cả cận nữ bên cạnh!

Gia Hỷ bất an nhìn sâu vào mắt nam nhân yêu nghiệt trước mặt, huyền mâu hắn sâu thẩm không thấy đáy, như nuốt chửng lấy linh hồn người khác. Nàng hít một hơi lạnh:

- Bản cung đồng ý!

Bầu trời ngả dần về màu tím, Gia Hỷ bước ra khỏi tịnh phòng thì hoàng hôn cũng buông xuống, nàng lau mớ tóc ướt xõa trên vai, ôm lấy Phùng Việt hôn hít rồi đưa đến Bối Lan, kỹ lưỡng dặn dò:

- Chăm sóc công tử cẩn thận, mấy hôm nay tiết trời nóng bức lại không có băng khối, bên Ngự Quân đài có lẽ sẽ tốt hơn! Đừng để công tử gây ra chuyện gì!

Bối Lan không kìm lòng được, lo lắng:

- Nương nương, người không nên đồng ý điều kiện này! Nô tì sợ người sẽ gặp nguy hiểm!

Gia Hỷ lắc đầu, gương mặt bệch bạc cố gắng nở nụ cười trấn an:

- Nếu Triệu Tử Đoạn muốn bản cung chết, thì đến bây giờ bản cung đã không còn đứng được ở đây! Hai em đi đi!

Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Gia Hỷ vẫn linh cảm không lành, khi tóc đã khô, trời cũng thật sự tối, nàng run run vấn tóc lên, trang điểm một lượt rồi ngồi bên bàn trà. Bên ngoài tiếng khánh vang vang "Thái bình thịnh quốc" báo hiệu đã đến giờ Tuất. Gia Hỷ nhắm mắt, tay lần chuỗi hạt bằng ngà trấn định tâm tư.

Giờ Hợi.

Gió lồng lộng đập cánh cửa sổ, Gia Hỷ hốt hoảng giật nảy người, nàng nâng gót hài chậm rãi đóng cửa lại, đèn trên bàn vẫn chưa châm, nàng cẩn thận thêm dầu vào khay đèn, thắp lên chút ánh sáng leo loét. Đúng lúc này, hình dáng nam tử trước mặt hiện lên đột ngột, Gia Hỷ đánh rơi que đóm, lộ rõ bàng hoàng:

- Lăng Mặc!

- Là ta!

Hoàn Nhan Viên Thuyết ôm chầm lấy mỹ nhân trước mặt, cảm nhận trong lòng nàng nhẹ bẫng như bông gòn, hắn dâng lên một cỗ đau lòng:

- Nàng gầy quá!

Bên ngoài Uyển Minh viên, Triệu Tử Đoạn đứng trước Vĩnh Lạc cung, đêm nay hắn đã hết sức thả lỏng phòng vệ, cộng với số lượng tin đồn bên ngoài, nếu Thịnh Vương thực sự đặt Hoàng hậu lên đầu con tim sẽ chẳng thể sáng suốt lý trí mà không đột nhập vào Tân Hoàng thành này. Hiện tại, hơn một trăm Ngự quân tinh nhuệ đã bao vây Vĩnh Lạc cung, chỉ cần hắn ra hiệu, Thịnh Vương chắc chắn sẽ không toàn thây ra ngoài. Ngự quân lẳng lặng tiến đến cửa đại sảnh mỗi lúc một gần.

Hoàn Nhan Viên Thuyết cảm nhận rõ mồn một luồng sát khí bao quanh, liền gấp gáp:

- Đi thôi, ta đưa nàng đi!

Gia Hỷ hồi tưởng lại ngày hôm nay, không thể cứ như vậy trùng hợp, Triệu Tử Đoạn sẽ không vô ý mà đến tìm nàng. Gia Hỷ ngẩng người, bàng hoàng nhận ra:

- Có mai phục!

Hoàn Nhan Viên Thuyết càng cương quyết:

- Ta đã liều chết đến tận nơi này, cho dù thiên la địa võng, cũng phải thử một lần! Nàng đi cùng ta!

Gia Hỷ lắc đầu, môi cắn đến sưng đỏ:

- Ta theo chàng chỉ là gánh nặng mà thôi! Chàng phải sống, phải thay ta sống cuộc đời tự do bên ngoài! Ta còn người thân!

Hoàn Nhan Viên Thuyết cười lớn, siết tay Gia Hỷ thêm chặt:

- Nàng vẫn chưa nhận ra hay sao? Cho dù nàng có cam tâm tình nguyện đến mức nào, hắn ta chắc chắn không để Phùng gia một người được sống!

Que đóm Gia Hỷ đánh rơi lúc này đã bắt lửa vào khăn bàn bốc cháy, trên bàn còn có âu dầu phụng châm đèn, lửa được sức bén càng mạnh. Hoàn Nhan Viên Thuyết vội vàng kéo Gia Hỷ về phía mình, rút rèm cửa sổ cố gắng dập tắt đám cháy, nhưng không hiệu quả, khí trời mùa hạ oi nồng càng khiến ngọn lửa mạnh dần lên, cuối cùng cả đại sảnh chìm trong biển lửa.

Triệu Tử Đoạn không ngờ giờ phút này Vĩnh Lạc cung lại bốc cháy, lửa bắt gió cháy mỗi lúc một mạnh, Triệu Tử Đoạn nổi giận, rút nhuyễn kiếm quấn quanh thắt lưng ra, hạ lệnh:

- Một nửa tìm cách chữa cháy, còn lại đi theo bổn tọa, ai lấy được đầu Thịnh Vương liền thưởng vạn lượng hoàng kim!

Trong khói lửa mịt mùng, Hoàn Nhan Viên Thuyết kéo Gia Hỷ đến chính điện, đây là nơi duy nhất lửa chưa kịp bén tới, bên ngoài ồn ào tiếng truy hô của Ngự quân, Gia Hỷ càng thêm kinh hoảng:

- Chàng mau đi trước, ta là Hoàng hậu, sẽ có người đến cứu, đây là Hoàng cung, nếu bị phát hiện chàng sẽ chết!

Hoàn Nhan Viên Thuyết không nói gì, vừa định mở cửa sổ xua bớt luồn khói độc thì một mũi tên từ đâu bắn đến, xuyên qua cánh tay của hắn. Cửa chính đột ngột bị phá khóa bật mở, Triệu Tử Đoạn phất tay áo, cung thủ nhanh chóng bày trận bắn tên. Hoàn Nhan Viên Thuyết chật vật nắm lấy tay Gia Hỷ lách qua những thân cột gỗ to lớn chạm trỗ hoa mỹ mà tránh luồng tiễn như mưa dày đặc. Khói sặc sụa vào trong vòm họng cả hai.

Triệu Tử Đoạn che mặt bằng khăn ướt, theo vết máu trên sàn nhà truy lùng Thịnh Vương. Cùng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô hoán:

"Hoàng thượng vạn tuế!"

"Hộ giá!"

Hoàn Nhan Viên Hạo vừa bước vào, một thanh xà bắt lửa đổ ầm xuống trước mặt, nhác thấy bóng Triệu Tử Đoạn, phượng mâu liền u ám:

- Hoàng hậu đâu? Nàng ở đâu?

Triệu Tử Đoạn cau mày, Hoàng hậu hiện tại giống như đèn bão, cả Hoàng thượng lẫn Thịnh Vương thì lại là loài thiêu thân, dù biết lao tới nàng sẽ gặp đại họa, nhưng lại không thể khướt từ. Triệu Tử Đoạn nghiến răng:

- Thần...không rõ!

Vĩnh Lạc cung cháy mỗi lúc thêm lớn, thay vì dập lửa nơi này, cung nữ thái giám đã tìm cách phòng cháy ở những cung điện bên cạnh. Hoàn Nhan Viên Hạo tiến vào lửa đỏ, long bào tỏa ra rực rỡ ánh sáng hoàng kim đến lóa mắt.

- Trẫm có thể không biết khanh muốn làm gì hay sao? Cái gì là dụ rắn ra khỏi hang? Khanh muốn tiết Vạn thọ Trẫm trở thành tang lễ Hoàng hậu?

Triệu Tử Đoạn tự biết bản thân đã quá liều lĩnh, không dám nói gì, nhưng hắn làm sao đoán được Vĩnh Lạc cung đột ngột bốc cháy. Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng thấy bóng dáng nam tử liền gấp rút đuổi theo. Gỗ cháy từ trần nhà rơi rớt xuống theo sức gió, vây kín hai nam tử.

- Lăng Mặc!

- Lăng Thần!

Lần đầu tiên sau hai năm, cả hai mới đối diện nhau. Gia Hỷ lúc này đã ngất, được Thịnh Vương ôm trên tay. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe chua cay tràn trề lồng ngực:

- Buông nàng ra! Ở đây quá nhiều khói, nàng sẽ gặp nguy hiểm!

Hoàn Nhan Viên Thuyết cười gằn:

- Ngươi biết nàng không thể chịu nổi sao? Thân thể nàng yếu nhược đến mức nào ngươi có rõ không? Ngươi còn muốn hành hạ nàng đến bao giờ!

Ngói cháy giòn gãy tan tác rơi xuống thảm, Thịnh Vương lợi dụng lỗ hổng trên mái vận công thoát ra ngoài, nào ngờ bị Hoàn Nhan Viên Hạo chặn lại, đoạt lấy mỹ nhân trong ngực hắn, thuận tiện ôm vào lòng.

- Trẫm nói, ngươi để nàng lại!

Thịnh Vương rút kiếm, Thần Long đế cũng không nhường, trường kiếm trên tay cả hai loang loáng ánh lửa. Vĩnh Lạc cung cháy đến cực đại, đột ngột rung chuyển, Hoàn Nhan Viên Hạo cùng Thịnh Vương thoát thân sang hai hướng khác nhau.

Triệu Tử Đoạn nhìn cảnh vật tan hoang phiền chán càng tăng, lần này lại không bắt được Thịnh Vương, với công lực Thịnh Vương hiện tại, Ngự quân không thể nào đuổi kịp.

Hoàn Nhan Viên Hạo đặt tay lên mũi Gia Hỷ, may mắn, nàng vẫn còn thở:

- Dọn dẹp Bảo Đường, tạm thời Hoàng hậu sẽ ở đó!

Tô An tuân mệnh thi hành, Thái y bên cạnh cũng nhanh chóng bắt mạch, Tô An âm thầm lắc đầu, Bảo Đường kia là một Phật đường cũ, xem ra, Thần Long đế sau chuyện này vẫn không hề có ý định giải trừ cấm túc cho Hoàng hậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio