Một nhà ba người Trình thợ mộc đúng lúc đều đang ở tiệm đồ chơi, vừa nghe thấy có người đến tiệm mộc nhà mình tìm phiền toái, liền giao phó cho tiểu nhị trông cửa hang, hoảng loạn chạy về phía tiệm mộc.
Lúc đến tiệm mộc, Trình thợ mộc thấy đầu tiên chính là Lâm Chiêu Hoành đang canh giữ ở tiệm mộc, một gương mặt quen thuộc.
“Lâm đại thiếu, sao ngài lại tới đây? Tủ quần áo tháng trước tiểu nhân làm cho quý phủ có gì không hài long sao?” Trình thợ mộc cẩn thận hỏi.
Trình thợ mộc vừa thấy trận thế này thì đoán được bọn họ tới tìm phiền toái, nhưng Lâm gia nhà lớn nghiệp lớn, dù cho là không hài lòng tủ gỗ tiệm hắn làm cũng đâu cần Lâm đại thiếu tự mình đến tìm hắn tính sổ chứ?
Tô Khả Phương sở dĩ chậm chạp đến lúc này vẫn chưa động thủ là vì chờ bọn người này về.
Lâm Chiêu Hoành không có phản ứng, Tô Khả Phương chờ thây sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ của một nhà Trình thợ mộc, mới cất tiếng nói thanh thúy: “Đập nát cửa hang này cho ta!”
Nàng ra lệnh một tiếng, hai mươi mấy gia đinh Lâm phủ ầm ầm nhà lên, vọt vào tiệm mộc đập phá.
Nếu là tiệm mộc, đồ vật bên trong dĩ nhiên đều là đồ gỗ, đập cũng không được, cho nên trước đó Tô Khả Phương đã nhờ Lâm Chiêu Hoành chuẩn bị rìu cho gia đinh, nên vừa bắt đầu vụn gỗ đã bay tán loạn.
Thấy những người này phá đồ nhà hắn, Trình thợ mộc quá sợ hãi, đột nhiên nhìn thấy nữ nhân ngồi trên ghế kia.
Vừa nhìn thấy, mắt hắn bỗng chốc trừng lớn, chỉ vào Tô Khả Phương nói: “Ngươi, ngươi là nữ nhân lần trước tới phá rối tiệm đồ chơi nhà ta?!”
“Nhận ra ta rồi à?” Tô Khả Phương tươi cười thân thiết nói: “nhưng ngươi nhận ra ta cũng vô dụng, ta chẳng những muốn phá rối tiệm đồ chơi nhà ngươi, còn muốn phá tiệm mộc này của ngươi, ngươi cứ chờ một bên đi, chờ phá xong chúng ta tính sổ tiếp.”
Phụ tử Trình thợ mộc này nếu ngay từ đầu chỉ là cạnh tranh với nàng, giống như tiệm gà chiên ở Bắc Thông phố kia thì nàng còn có cùng bọn họ chung sống hoà bình, nhưng bọn họ trước tiên không nên dùng tác phẩm của nàng làm đồ trấn tiệm, thứ hai không nên dùng tiền thu mua du côn huyện Vĩnh Phúc tới thương tổn bà bà nàng!
“Cửa hang của ta ——”
Nhìn đồ vật được khách đặt trước trong tiệm mộc nhà mình bị phá hủy, Trình thợ mộc gào lên, muốn nhào qua cứu giúp, nhưng lại kiêng kị rìu trong tay gia đinh Lâm gia, chỉ tiến gần hai bước thì dừng lại.
“Lâm đại thiếu, dù chúng ta có làm gì sai đi nữa thì ngài chỉ cần nói một câu, tại sao lại đi phá cửa hàng của chúng ta, như vậy không phải muốn mạng của chúng ta sao?” Trình thợ mộc không dám đắc tội Lâm Chiêu Hoành, chỉ có thể đau khổ cầu xin.
“Người muốn phá cửa hang của ngươi không phải là ta, là tức phụ của sư huynh ta!” Lâm Chiêu Hoành trừng hắn, tên này một chút khả năng nhìn người cũng không có, thật không hiểu hắn làm ăn kiểu gì?
“Lâm đại thiếu, tiểu nhân biết, chỉ cần ngài nói một tiếng thì gia đinh Lâm gia nhất định sẽ dừng tay, tiểu nhân van cầu ngài, xin người thương xót nói một câu, tha cho chúng ta đi, tiểu nhân về sau làm trâu làm ngựa cho ngài không được sao?” Mắt thấy cửa hàng đã bị phá gần hết, Trình thợ mộc khóc nức nở.
Tiếng đồ gỗ bị chém đứt bên tai giống như chém vào người Trình thợ mộc, chém hắn đến thương tích đầy mình, cửa hàng này chính là tâm huyết của hắn!
“Ngươi cầu xin sai người rồi!” Lâm Chiêu Hoành vội vàng rút ống tay áo mình từ tay Trình thợ mộc về để tránh bị hắn chùi mũi vào.
“Lâm đại thiếu ——”
“Muốn cầu xin thì cầu xin tẩu tử ta, có lẽ tẩu tử ta còn có thể tha các ngươi một chút!” Lâm Chiêu Hoành nhắc nhở.
Phảng phất như là muốn cố ý kích thích một nhà Trình thợ mộc, lời Lâm Chiêu Hoành vừa ra khỏi miệng, Tô Khả Phương hô to về phía Lâm phủ gia đinh đang chém đến khí thế ngất trời: “Chém chậm một chút, chém chậm một chút, cẩn thận chút, dù sao ta cũng có rất nhiều thời gian, ta không muốn thấy bất kì thứ gì có thể sửa được!” (Ôi tỷ tỷ quá cool ngầu! =)))
Chậm chậm mà phá thì có thể thấy sắc mặt khó coi của bọn người Trình gia này nhiều một chút, dày vò bọn họ nhiều một chút.
Lời nói của nàng lại chọc giận phu thê Trình thợ mộc, mà nhi tử của Trình thợ mộc là Trình Ngọc Thụ sớm đã bị tình huống như vậy dọa cho ngây người, từ lúc Tô Khả Phương hạ lệnh đánh chém, trong nháy mắt hắn bị á khẩu, mặt đầy hoảng sợ nhìn gia đinh của Lâm phủ.
“Các ngươi quá bắt nạt người, quá bắt nạt người……” tức phụ của Trình thợ mộc ngồi ở phía trước cửa hàng gào lên.
Tiệm đồ chơi kiếm không được bao nhiêu tiền, bọn họ chủ yếu dựa vào tiệm mộc này, tiệm mộc không còn thì sau này bọn họ làm sao mà sống?
Nghĩ đến chuyện này, tức phụ của Trình thợ mộc càng khóc thảm thiết.
Trình thợ mộc khổ sở cầu xin Lâm Chiêu Hoành, thấy hắn không dao động, cũng coi như là đã nhìn ra bọn họ hôm nay không phá hủy tiệm mộc của hắn thì sẽ không bỏ qua.
Nghĩ vậy, khóe mắt trình thợ mộc muốn nứt ra, liều mạng tiến về phía Tô Khả Phương, muốn dùng nàng để áp chế gia đinh Lâm gia ngừng tay lại.
Ai ngờ còn chưa đụng đến nàng, thân mình liền bị bắn ra ngoài.
Trình Ngọc Thụ không kịp kêu sợ hãi đã thấy thân mình phụ thân hắn bay tới, hai cha con té ngã như chó ăn (hơi tục tí nên mình che nhé =)).
Trình Ngọc Thụ bò dậy, chưa hết kinh hãi chỉ vào Tô Khả Phương muốn chửi ầm lên, vừa lúc nhìn thấy Hạng Tử Nhuận vẻ mặt vô tình đứng phía sau nàng thu hồi tay, tiếng mắng lên tới miệng lại nghẹn ứ, tức giận nói: “Ngươi, các ngươi ỷ thế hiếp người!”
“Phốc ~~” Lâm Chiêu Hoành thấy Trình Ngọc Thụ vẻ mặt phẫn nộ bò dậy, còn tưởng rằng hắn có can đảm dám mở miệng mắng Tô Khả Phương, không nghĩ tới vừa nhìn thấy sư huynh mình thì héo queo.
Cùng một đức hạnh với lão tử (cha) hắn, toàn là bọn mềm nắn rắn buông (), quá thất vọng!
(): mềm nắn rắn buông: ví thái độ tuỳ theo từng đối tượng, từng trường hợp mà xử sự, với kẻ tỏ ra yếu đuối thì lấn át, bắt nạt, nhưng với người tỏ ra cứng cỏi thì lại mềm mỏng, nhân nhượng.
“Phu quân, hắn nói chúng ta ỷ thế hiếp người kìa?” Tô Khả Phương thấy các gia đinh cũng phá xong rồi, vẻ mặt ủy khuất quay đầu lại nhìn về phía nam nhân của mình.
Hạng Tử Nhuận chậm rãi giơ tay sờ sờ đầu nàng, nhướng mày nói: “Có thế lực để dựa vào chung quy vẫn tốt hơn bị người ta bắt nạt, phu nhân nói có phải không?”
Nghe vậy, Tô Khả Phương cong mắt cười: “Phu quân nói có đạo lý!”
“Các ngươi…… Các ngươi……” tức phụ của Trình thợ mộc bị hai người kiêu ngạo làm cho tức giận thở dốc.
Cửa hàng không còn, thật sự không còn nữa, những khách hàng cũ bọn họ đều đắc tội không nổi, bây giờ những người này phá đồ rồi, bọ họ lấy đồ đâu mà giao cho những khách hang cũ đây? Dù gì cũng không còn đường sống, bà không thèm đếm xỉa đến gì nữa.
“Ta muốn tới quan phủ kiện các ngươi!” tức phụ của Trình thợ mộc nói rôi muốn rời đi.
Bị tức phụ mình nhắc nhở, Trình thợ mộc mới nhớ tới muốn kiện lên quan: “Đúng vậy, các ngươi chờ đó, chỗ này là huyện thành, không phải chỗ cho các ngươi giương oai!”
Trình thợ mộc còn chưa bước chân ra thì nghe thấy Tô Khả Phương sợ hãi hỏi nam nhân nhà mình: “Phu quân, bọn họ muốn kiện ta kìa, ta có phải ngồi tù không?”
Giọng nói của nàng có vẻ sợ hãi, nhưng trên mặt lại không có một chút kinh sợ nào, đáy mắt còn mang theo tia trào phúng.
“Đừng sợ, mọi việc đã có vi phu!” Hạng Tử Nhuận ôn nhu nhẹ vỗ về đầu nàng, không chút để ý nói: “Quan phủ muốn bắt người ngồi tù, cũng phải bắt kẻ chủ mưu sai khiến bọn du côn đả thương người, làm sao có thể bắt bá tánh vô tội như chúng ta được?”
Nghe được hai chữ “Du côn”, thần sắc Trình thợ mộc hoảng hốt, đột nhiên nhìn về phía Hạng Tử Nhuận, không rõ “Chủ mưu” trong miệng hắn (HTN) nói có phải là hắn (Trình thợ mộc) hay kh