Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng tượng đến mỗi lần hắn ăn rau hẹ đều ăn ngấu nghiến, mà thực ra là do hắn chán ghét chứ không phải là yêu thích, Tô Khả Phương bắt đầu buồn bực.
Nàng không cẩn thận thì thôi đi, gia hỏa này lại ngốc không chịu được!
Hắn là sợ nàng buồn nên mới không nói ra, cuối cùng mỗi lần thấy hắn ăn ngấu nghiến nàng đều cảm thấy rất thỏa mãn.
Thấy đáy mắt ảo não của nàng, Hạng Tử Nhuận gắp một cái sủi cảo đưa vào miệng, không để bụng nói: “Kỳ thật vị rau hẹ cũng không khó ăn như vậy, ăn nhiều rồi cũng thấy thích.”
“Thật không?” Tô Khả Phương nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Đương nhiên, chứ nàng nghĩ ta ngốc đến nỗi lần nào cũng cưỡng bách mình ăn sao?” Hắn buồn cười hỏi lại, cũng không thèm nghĩ lúc trước là ai chịu đựng ghê tởm một hơi đem một mâm sủi cảo rau hẹ nuốt xuống đi.
Diêu thị kinh ngạc nhìn chằm chằm nhi tử, một hồi lâu mới buồn bực cười.
Bà biết nhi tử chán ghét rau hẹ cỡ nào, nhưng hắn vì tức phụ mình ngay cả đồ hắn chán ghét nhât cũng có thể ăn, điểm này so với cha hắn mạnh hơn nhiều, bà hy vọng nhi tử có thể tiếp tục giữ nguyên như vậy.
Bà không cầu mong nhi tử có thê thiếp thành đàn, chỉ hy vọng hai vợ chồng bọn họ có thể một lòng sống qua ngày thì bà đã thấy mỹ mãn.
Đã từng đương gia phu nhân của tướng quân phủ, Diêu thị biết quá rõ nữ nhân hậu viện, thứ tử thứ nữ dễ dàng ngăn cách phu thê đến bao nhiêu. Đều là nữ nhân, bà không hy vọng Phương Nhi phải đi lại đường của mình ngày xưa, càng không hi vọng Phương Nhi chịu đau đớn và dày vò mình đã từng chịu.
Cơm nước xong, Hạng Tử Nhuận đem bỏ thuốc đang đắp trên chân mẫu thân, xoa bóp một hồi, sau đó thay thuốc mình tự phối chế.
Mã Liên múc nước giúp Diêu thị rửa mặt chải đầu xong thì đưa bà về phòng nghỉ ngơi, còn Tô Khả Phương thì lại đến điêu phòng bắt đầu điêu khắc đồ chơi.
Trong khoảng thời gian này nàng bận trước bận sau, đã lâu không có động thủ.
Nàng từ không gian lấy ra một khúc gỗ Kim Tơ Nam (xem hình cuối chương) ý muốn khắc vòng tay Phật châu, vòng tay thoạt nhìn đơn giản, nhưng vì nàng muốn khắc đồ án trên mỗi viên phật châu, hơn nữa nàng còn dùng kỹ thuật điêu khắc nổi, cho nên khắc một buổi tối mới khắc xong vài hạt châu, mãi đến khi Hạng Tử Nhuận ở thư phòng di qua đây thúc giục nàng về phòng nghỉ ngơi, nàng mới thu hồi đao khắc.
Thấy nàng điêu khắc mấy viên phật châu kia, đáy mắt Hạng Tử Nhuận kinh ngạc, cầm lấy Phật châu cẩn thận quan sát một chút, sau đó nhớ tới cái gì, từ trong lồng ngực móc ra một món đồ vật đeo lên cổ nàng, banh mặt nói: “Về sau không được tháo xuống nữa!”
Tô Khả Phương cúi đầu nhìn, thì ra là ngọc trụy (dây chuyền có mặt bằng ngọc) lần trước hắn đưa cho nàng ở trên núi, sau đó bị nàng ném trả lại cho hắn.
Nghĩ đến việc trước kia, nàng bĩu môi: “Ai bảo chàng không nói thân phận của chàng cho ta biết ngay từ đầu?”
Nếu hắn nói ra thân phận của hắn cho nàng biết, thì làm sao nàng lại trả ngọc trụy lại cho hắn chứ?
“Trước kia đều là ta sai, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.” Hắn ôm lấy nàng, khẽ thở dài.
Cũng may tất cả đều đã qua.
Dựa vào người hắn, ngửi mùi hương quen thuộc, đáy lòng căng chặt của nàng do thời gian này bận rộn cuối cùng cũng thả lỏng, ngay lúc nàng cảm thấy hơi buồn ngủ thì thân hình bỗng chốc bị nâng lên.
Nàng tức khắc tỉnh táo, vội vàng ôm cổ hắn.
“Còn chưa làm xong việc mà muốn ngủ à?” ánh mắt hắn hơi trầm xuống, thổi tắt đèn dầu rồi ôm nàng đi ra khỏi thư phòng, về phòng tiếp tục việc lúc trưa chưa làm xong.
Bởi vì Diêu thị cũng ở tại nội viện, Mã Liên ngủ ở bên ngoài phòng của Diêu thị, hai vợ chồng khóa chặt cửa phòng rồi vào không gian.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hơn nữa Hạng Tử Nhuận là người tập võ, thân thể cường tráng, Tô Khả Phương đến cuối cùng thật sự không chịu nổi xin tha, hắn mới buông tha nàng.
Ngày hôm sau lúc Tô Khả Phương tỉnh lại đã là buổi trưa, vừa ra khỏi phòng thì thấy bà bà và trượng phu im lặng ngồi ở trong viện.
Hạng Tử Nhuận thì nghiền nát dược liệu, mà bà bà thì ngồi một bên im lặng chọn thảo dược, hai mẹ con ngồi đối diện tuy không nói gì nhưng vô cùng ấm áp.
Nghe được tiếng mở cửa, hai mẹ con cùng lúc ngẩng đầu lên.
Nhìn đáy mắt bà bà hoàn toàn mang ý cười, khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương đỏ bừng lên, ánh mắt chột dạ né tránh, ấp úng nói: “Dạ… nương, chân ngài có thấy khỏe hơn không?”
“Khá hơn nhiều rồi, đã có thể xoay cổ chân.” Diêu thị cười cười, tầm mắt lướt qua cần cổ của quần áo cao cổ nàng đang mặc, ý cười trên mặt nồng đậm: “Cơm sáng cũng nguội rồi, con đến phòng bếp hâm nóng lại ăn đi.”
Tô Khả Phương bị bà bà nhìn đến thẹn thùng, gật đầu vội vàng đi ra nội viện.
“Nương, ngài uống nước không?” Hạng Tử Nhuận đột nhiên hỏi mẫu thân mình.
“Pha cho ta ly trà đi.” Hiểu con không ai bằng mẹ, nàng làm sao không hiểu lòng nhi tử nhà mình, không khỏi thêm một câu: “Nhớ dùng nước mới vừa đun sôi.”
Ngụ ý chính là cứ từ từ đi, bà không vội.
Nghe vậy, Hạng Tử Nhuận bên tai đỏ hồng một mảnh nhỏ đến khó phát hiện, Chẳng qua hắn đi ra ngoài trên mặt không lộ ra biểu tình gì.
Vào phòng bếp, thấy tức phụ mình đang hâm cháo, liền đi qua.
“Sao chàng không gọi ta dậy?” Thấy hắn, Tô Khả Phương tức giận trừng mắt.
“Hôm nay không có việc gì, để cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, nương cũng nói đợt này nàng không ngủ đủ, muốn cho nàng ngủ nhiều.” Hắn đoạt lấy que cời lửa trong tay nàng chọt chọt vào bếp.
Tô Khả Phương trừng hắn, bà bà nói như vậy là cho nàng cái bậc thang, chứ làm sao nàng thể thật sự ngày nào cũng ngủ đến trưa trờ trưa trật?
Hai vợ chồng chuyển qua nói việc tìm cửa hàng xiên hướng cho Giả thị, Hạng Tử Nhuận nghe thấy nàng tìm mấy ngày cũng chưa tìm được cửa hàng thích hợp, nghĩ nghĩ nói: “Nếu không thì thuê một chỗ nhỏ trong khối đất trống ở đầu đường phố Đông Hưng cho tẩu tử dựng sạp làm xiên nướng đi?”
Phố Đông Hưng là tên phố chỗ tiệm gà chiên và tiệm ruốc cá, do các phố phụ cận tương đối vắng vẻ, nên đầu đường có một khối đất trống lớn chưa cho thuê, lúc này toàn bộ huyện Hoài Đường sợ cũng chỉ còn mỗi khối đất trống này.
“Chỗ này có vắng vẻ quá không?” Tô Khả Phương có chút chần chờ.
Đường phố của phố Đông Hưng rất dài, dòng người qua phố này vốn dĩ đã không đông, đến đầu phố bên kia thì cơ hồ không còn người nào.
“Trước kia thì vắng vẻ, bây giờ không phải là náo nhiệt hơn trước kia rồi sao? Ta tin tưởng có thể làm được.” Hạng Tử Nhuận nói.
Khi tiệm gà chiên của tức phụ mình khai trương đã kéo rất nhiều khách đến, đến lúc đó nếu việc làm ăn của tiệm xiên nướng Giả thị thực sự thành thì bọn họ có thể giới thiệu tiệm xiên nướng Giả thị với khách trong tiệm gà chiên.
Sau khi Tô Khả Phương nghe Hạng Tử Nhuận nói xong cũng suy tư, đề nghị của hắn không tồi, nhưng làm sinh ý thức ăn chính là dựa vào số lượng người, đầu phố bên kia cách hơi xa tiệm gà chiên của mình, nếu muốn dựa vào tiệm gà chiên để hỗ trợ quảng cáo thì có chút nguy hiểm.
“Hay là suy nghĩ lại đi, tẩu tử ta trước nay chưa từng làm ăn, lỡ như sinh ý không tốt, ta lo lắng sẽ làm nàng buồn chết.” Tô Khả Phương lo lắng do dự nói.
Cơm nước xong hai vợ chồng liền đi đến xưởng báo chí, bởi vì ngày mai chính là ngày phát hành báo, cũng là lúc thu đổi báo cũ của kỳ thứ tư, nên hôm nay phải đem tin tức này báo cho các sạp báo, rồi phải phái hạ nhân truyền tin tức ra ngoài.
Có Hạng Tử Nhuận ở đây, áp lực trên người Tô Khả Phương được giảm bớt, nàng chỉ cần đem báo chí kiểm tra đối chiếu cho tốt, còn những việc khác thì cứ giao cho hắn là được.
- -- ---------Chú Thích---- ------ ------
Gỗ Kim Tơ Nam nổi tiếng là loại gỗ trân bảo, nằm trong danh sách những thực vật được bảo tồn của Trung Quốc (nguồn: Internet)