Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Hoàng Đế nói, Kỳ Diệp không nhịn được mà cười lạnh: "Phụ Hoàng, thật sự như vậy sao?"

Hoàng Đế chậm rãi ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt kia không che giấu được sự u lãnh.

"Bảo vệ mẫu tử chúng ta một đời vô lo vô nghĩ, Phụ Hoàng nghĩ thần vẫn còn là đứa bé lên ba à?"

"Năm đó, Đại Hoàng huynh chết như thế nào, còn có Ngũ Hoàng tử của Mẫu phi trong cung chết thảm như thế nào, Phụ Hoàng thật sự không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Phụ Hoàng đày Mẫu phi vào trong lãnh cung bao nhiêu năm như vậy là vì cái gì, người cho rằng nhi thần không đoán ra hay sao?"

Sắc mặt Hoàng Đế càng lúc càng khó coi, hô hấp cũng dồn dập hơn.

Kỳ Diệp thì không có ý muốn buông tha cho ông ta, giọng nói lạnh lùng: "Người kiêng kỵ Thái tướng, kiêng kỵ thực lực của gia mẫu Hoàng Hậu, cho nên đối với hành động của Hoàng Hậu người chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ vì để bản thân mình có thể ngồi vững được trên cái ngôi vị Hoàng Đế này, cho nên người đành từ bỏ Mẫu phi, ta nói có đúng không?"

Li phi ngồi bên cạnh vẫn luôn yên lặng từ nãy giờ cả người run lên.(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)

"Tam hoàng tử vô duyên vô cớ lạc đường, người tin sao?" Kỳ Diệp chậm rãi hỏi: "Phụ Hoàng, người thật sự tin vào cái chuyện buồn cười này sao?"

"Người biết hết, cái gì người cũng biết, nhưng mà lúc ấy cái gì người cũng không nói, cái gì người cũng không thể làm, cho nên người đành phải giả câm giả điếc, hoàn toàn không màng tới sống chết của ta ở ngoài cung, ta cùng Mẫu phi chỉ là một trong những quân cờ của người, một quân cờ người có thể vì bảo vệ chính mình mà vứt bỏ."

"Lần này ta hồi cung, người có từng hỏi ta mấy năm nay sống như thế nào không?" Kỳ Diệp nhìn ông ta, cười lạnh: "Không hề, bởi vì người không dám hỏi, bởi vì người biết ta có thể trở về đó là cửu tử nhất sinh, cho nên người mới áy náy với mẫu tử chúng ta như vậy."

Kỳ Diệp nắm chặt tay lại sau lưng, nhìn người nằm trên long sàng mà mình gọi là phụ thân kia: "Ta nói có đúng không?"

Hoàng Đế nhìn hắn, miệng run rẩy, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Chỗ cao ắt lạnh(), nếu như ngươi ngồi lên vị trí này, ngươi sẽ biết ta có bao nhiêu bất đắc dĩ."

Kỳ Diệp trào phúng cong cong khoé miệng: "Vậy thì Phụ Hoàng mau viết di chiếu đi, để nhi thần có thể hiểu được cái bất đắc dĩ của người."

Hoàng Đế ngồi bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn: "Ngươi đang ép cung sao?" Giọng nói của ông ta rất khó nghe, vì cơ thể bệnh tật làm suy giảm đi khí thế.

"Ngươi cho rằng làm Hoàng Đế đơn giản lắm sao? Chỉ cần một tờ thánh chỉ là có thể quyết định tất cả sao? Ngày mà ngươi trở về, Trẫm đã biết ngươi có dã tâm, Trẫm cho rằng ngươi là người thông minh, có thể nhìn rõ thế cục, sao ngươi lại không biết tự lượng sức mình, thật là làm Trẫm thất vọng." Vì nói chuyện qua vội cho nên Hoàng Đế che miệng ho không ngừng.

Trong lòng ông ta cảm thấy áy náy với mẫu tử bọn họ cho nên mặc dù biết hắn không cam lòng, biết được dã tâm của hắn, nhưng lại giả bộ như không biết, ông ta thật sự muốn bồi thường cho mẫu tử bọn họ, bồi thường tất thảy những thua thiệt mấy năm nay ông ta không thể lo cho bọn họ.

Kỳ Diệp lẳng lặng nhìn ông ta, chờ khi hơi thở ông ta đều đặn trở lại mới chậm rãi nói: "Nếu nói bức vua thoái vị, Phụ Hoàng lại không tức giận, tại sao vậy?"

Hoàng Đế nhìn Kỳ Diệp, trong đôi mắt Kỳ Diệp không có một chút tình cảm nào: "Bởi vì người cho rằng ta sẽ không thể nào thành công, có đúng không?"

Kỳ Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cầm lấy chung trà bạch ngọc trên bàn, đùa nghịch với nó: "Người cảm thấy ta vô quyền vô thế, trong triều không có ai để dùng, cho dù có viết chiều thư, vì có Thái Tử ở đó, có Thái tướng ở đó, có những triều thần khác ở đó, nhi thần chỉ là không biết tự lượng sức mình mà thôi, phải không?"

Những gì Kỳ Diệp nói đều đúng cả, mỗi tâm tư của ông ta, hắn đều đoán không sai một cái nào, trong lòng Hoàng Đế dâng lên cảm xúc lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Kỳ Diệp, trong mắt là sự xa lạ.

Kỳ Diệp nói tiếp: "Thái tướng đã khống chế triều đình bao nhiêu năm nay, người đã sớm muốn diệt trừ ông ta, tuy rằng mấy năm nay người dần dần thu hồi được quyền thế, có chủ quyền, nhưng mà căn cơ của Thái tướng quá sâu, người không có cách nào nhỏ tận gốc ông ta, cho nên, người đặt hết mọi hy vọng vào Thái Tử."

"Hoàng Hậu nương nương là muội muội của Thái tướng, Thái tướng là cữu cữu của Thái Tử, theo lý mà nói Thái tướng là chỗ dựa của Thái Tử, nhưng mà Thái Tử cũng không phải là tên ngốc, Hoàng Thượng tại vị nhiều năm luôn phải chịu quả đắng từ ngoài tộc, Thái Tử tất không muốn nếm thử, vì thế Hoàng Thượng cùng Thái Tử hợp mưu muốn diệt trừ Thái gia, nhi thần nói có đúng không?"

Hoàng Đế ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỳ Diệp.

Kỳ Diệp vờ như vô ý, như nói với chính mình: "Nhưng mà, người vẫn coi nhẹ một thứ, đó là sự xuất hiện của ta."

Kỳ Diệp ngước mắt nhìn về phía ông ta: "Ngươi cảm thấy ta không hề có năng lực, nhưng Thái Tử cùng Thái tướng lại không thấy vậy, bọn họ coi ta như mãnh thú, muốn xử lý sạch sẽ cho thoải mái, cho nên ở giây phút cuối cùng Thái Tử đã cân nhắc thiệt lợi, hắn lựa chọn dựa vào Thái tướng, hai người họ muốn diệt đi chướng ngại là ta trước."

"Ngươi...ngươi...Nói bậy gì đó?" Tay Hoàng Đế run lên, há to miệng thở phì phò, Kỳ Diệp rót một chén trà đặt vào tay Hoàng Đế: "Đừng nóng vội, còn có một chuyện rất quan trọng nữa mà Phụ Hoàng còn chưa biết đâu."

Hoàng Đế run rẩy ném chén trà kia đi, hét to một tiếng: "Nghịch tử."

Kỳ Diệp cười lạnh: "Nghịch tử? Hai chữ này người nên tặng cho Thái Tử đi, người chẳng lẽ không có tí nghi ngờ nào sao, thân thể người rõ ràng rất tốt, sao lại đột nhiên chuyển biến bất ngờ thế, đến cả thái y cũng bó tay không có cách nào?"

Hoàng Đế nhìn về phía hắn, chỉ tay vào hắn: "Ngươi, nói, lời này, là có ý gì?"

Kỳ Diệp bâng khuâng nói: "Vốn dĩ người chỉ có một nhi tử, khi đó Thái Tử không phải sợ bất kỳ cái gì, ngôi vị Hoàng Đế sớm muộn gì cũng là của hắn, nhưng giờ lại nhiều thêm một Kỳ Vương, lại là người hắn luôn kiêng kỵ, người đoán xem Thái Tử sẽ làm như thế nào?"

Không đợi Hoàng Đế trả lời, Kỳ Diệp không chút lưu tình mà vạch trần đáp án: "Biện pháp tốt nhất đó là trước khi ta đứng vững gót chân trong triều, Hoàng Đế băng hà, Thái Tử kế vị."

Lời nói của Kỳ Diệp vừa dứt, trong điện lâm vào yên tĩnh, Hoàng Đế sững sờ thật lâu, 'phụt' phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt người như già đi mấy tuổi.

Trước mắt biến thành một màu đen, Hoàng Đế không thể tin được ngã liệt xuống long sàng, có một số việc dần dần sáng tỏ, ông ta lảo đảo đi xuống, rút thanh bảo kiếm treo bên kia, chỉ thẳng Kỳ Diệp, đôi mắt đỏ bừng: "Ngươi cho rằng Trẫm sẽ tin những lời ngươi nói sao, nói, có phải ngươi đã hạ độc Trẫm hay không?"

"Người đâu, người đâu, đem tên nghịch tử này ra ngoài nhốt vào đại lao cho Trẫm." Hoàng Đế kêu loạn, bước chân hoảng loạn, kiếm trong tay đâm thẳng về phía ngực Kỳ Diệp.

Kỳ Diệp đứng bất động, lẳng lặng nhìn ông ta, trong mắt chỉ toàn là châm chọc.

Li phi nương nương đột nhiên đứng dậy, đẩy ngã Hoàng Đế, Hoàng Đế suy yếu lảo đảo một cái rồi ngã ngồi dưới đất.

Mắt Li phi nương nương đỏ bừng nhìn hắn, gào lớn: "Hạ độc là Thái Tử của ngươi, là Hoàng Hậu của ngươi, là Thái tướng của ngươi, đây là báo ứng của ngươi, là nhân quả của ngươi, ta cùng Kỳ Diệp chưa làm một cái gì cả, nhưng cái gì cũng biết, chúng ta chính là muốn nhìn ngươi chết, nhìn ngươi nuốt xuống quả đắng mà chính mình gieo, ngươi cho rằng một câu xin lỗi, một câu áy náy, một chức vị Vương gia, là có thể đền bù cho ba người mẫu tử chúng ta bao nhiêu năm nay sao?"

"Ngươi sai rồi, ngươi sai rồi, ta hận không thể lột da ngươi, ăn thịt ngươi, uống máu ngươi." Li phi khóc đến tê tâm liệt phế.

Kỳ Diệp đỡ lấy bà, nhẹ nhàng trấn an: "Mẫu phi, chớ làm mình bị thương."

Hoàng Đế nằm liệt ở đó, ông ta gọi thị vệ nhưng không một ai tiến vào, trong điện chỉ có tiếng khóc của Li phi cùng tiếng thở dốc của ông ta.

Kỳ Diệp đỡ Li phi nương nương ngồi lên ghế, sau đó đi tới bên cạnh Hoàng Đế, chắp tay ra sau lưng, từ trên cao nhìn ông ta: "Phụ Hoàng, thế cờ này ta đã đi mười hai năm rồi, cũng đến lúc kết thúc rồi."

"Kết thúc?" Hoàng Đế tức giận bật cười: "Ngươi nghĩ như thế nào là kết thúc? Viết di chiếu sao? Nhưng Trẫm viết di chiếu thì sao? Ngươi có năng lực để đấu cùng Thái tướng sao, ta đã đấu cùng ông ta bao nhiêu năm nay, cuối cùng không phải vẫn rơi vào kết cục như bây giờ sao." Khoé mắt Hoàng Đế rơi ra chút nước mắt, bi phẫn đan xen, ông ta lại phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể hư nhược nằm trên mặt đất bất động.

Kỳ Diệp nhìn thấy vậy, chậm rãi xoay người, dạo bước đến bức tường, nhìn hành quân đồ trên đó, mặt mày vô cảm: "Phụ Hoàng, người chưa từng hỏi mấy năm nay ta trải qua như thế nào, hoặc là nói mấy năm nay ta làm sao mà sống được."

"Mười hai năm, ta dùng mười hai năm bố trí bàn cờ này, từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ sẽ quang minh chính đại mà ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế này, cũng chưa từng nghĩ sẽ bước chân vào triều đình sóng ngầm quần quật cùng các người tranh đấu, vừa lãng phí thời gian lại còn không có ý nghĩa gì."

"Ngươi...có ý gì?" Hoàng Đế đã sức cùng lực kiệt, quả nhiên, khi đứng ở vị trí quá cao, thì không thể có tình cảm, một bước sai, vạn bước sai, nếu không phải ông ta thương tiếc cho nhi tử cuối cùng của Li phi thì hôm nay kết cục sẽ không như thế này.

Kỳ Diệp giơ tay vỗ bức hoạ kia, ngữ khí lạnh lùng: "Đợi một ngày nào đó, ta cho vạn Trường Nhạc Quân nối gót sắt tiến vào trong hoàng cung, san bằng nơi này, hành thích đoạt quyền."

"Trường Nhạc Quân?" Hoàng Đế khó mà tin được nhìn về phía hắn, ông ta hoảng hốt gào lớn: "Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta là ai không quan trọng, Phụ Hoàng, Trường Nhạc Quân đã đóng quân cách đây năm mươi dặm rồi, chỉ cần ta nói một câu, bọn họ sẽ lập tức đạp vỡ cửa thành, xông vào hoàng cung, ta biết trong tay người còn mười vạn binh quyền Tế Châu, nhưng mà Trường Nhạc Quân quanh năm chinh chiến sa trường, ngươi cho rằng mười vạn kẻ hèn của Tề Châu quân sẽ là đối thủ của Trường Nhạc Quân?"

Hoàng Đế hoảng hốt, ông ta không biết tại sao, vì cái gì mà trời đất lại thay đổi, thay đổi đến ông ta không hề phát giác.

"Nhưng mà chuyện tới bước này ta lại không muốn máu chảy thành sông."

Đôi mắt Kỳ Diệp trở nên nhu hoà, tay chậm rãi vuốt ve tấm hành quân đồ kia, ngữ khí cũng nhẹ nhàng: "Nương tử ta có thai, mấy tháng nữa là sẽ lâm bồn, nàng thích cuộc sống an ổn, tâm địa lại lương thiện." Kỳ Diệp nhìn đôi tay của chính mình, trong mắt không che giấu được sự ghét bỏ: "Đôi tay này của ta đã dính quá nhiều máu tươi, vì nương tử ta, vì hài nhi chưa chào đời của ta, ta không muốn sát nghiệp nữa, cho nên, ta muốn ngươi viết di chiếu, có di chiếu, người bị gϊếŧ sẽ ít hơn rất nhiều."

Mặt Hoàng Thượng không còn một giọt máu, không tức giận, giọng nói suy yếu: "Trường Nhạc Quân trung quân ái quốc, mấy năm nay vì Đại Du mà lập không biết bao nhiêu công lao, ngươi cho rằng những tướng sĩ đó là để ngươi tùy ý sai bảo?" Hoàng Đế chưa nghĩ ra được Trường Nhạc Quân với Kỳ Diệp có liên quan gì, hấp hối giãy giụa.

"Hoàng Thương lo lắng nhiều thật." Một giọng nói rõ ràng vang lên, nam tử anh tuấn từ ngoài điện đi vào, cười cười: "Hoàng Thượng có còn nhớ mười năm trước, đại tướng quân khi đó có viết cho Hoàng Thượng một bức thư, nói rằng muốn thành lập một đại quân mới, đặt tên là Trường Nhạc Quân, Hoàng Thượng lúc ấy rất vui vẻ nói Trường Nhạc rất hay, Trường Nhạc, Trường Nhạc, là ý tốt, Hoàng Thượng có biết cái tên Trường Nhạc Quân này là do ai đặt không?"

Trầm Cẩm đi tới, nâng Hoàng Đế còn đang liều mạng tự mình đứng dậy kia lên, hắn nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt mang ý cười: "Mười hai năm, suốt mười hai năm, Hoàng Thượng cảm thấy các tướng sĩ của Trường Nhạc Quân sẽ vì một vị Hoàng Đế cắt xén lương thảo của quân sĩ mà dốc sức đối đầu với Thái tướng, hay là tin vào vị quân sư cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau, vô số lần đưa bọn họ từ cõi chết trở về?"

Trầm Cẩm đứng lên, nhướng mày: "Trường Nhạc Quân ta từ trước đến nay đều chỉ có một vị chủ tử, Đại Du mà chúng ta bảo vệ chưa bao giờ là Đại Du của ngươi, mà là hắn, là nơi hắn đang sống." Trầm Cẩm chỉ về phía nam tử đang quay lưng về phía bọn họ: "Hoàng Thượng, lập di chiếu đi, lập di chiếu thì có thể bỏ được một trận máu chảy thành sông, có thể bảo vệ được tánh mạng lớn bé của toàn bộ hậu cung này, bảo gồm cả Thái Hậu, còn có cả nhi tử thân ái đã hạ độc ngươi nữa, nếu như ngươi còn hắn muốn sống, có lẽ ngươi có thể cho hắn một mạng, à, đúng rồi, còn có tiểu Hoàng Tử vừa mới hạ sinh cách đây không lâu của Ngọc phi nữa."

Hoàng Đế nhìn Trầm Cẩm, tay run rẩy kịch liệt: "Người đâu...người đâu...người đâu..."

Trong điện vọng lại tiếng nói nghẹn ngào của Hoàng Đế, nhưng lại không được đáp lại.

Ông ta tính kế cả đời, cuối cùng lại tính cả bản thân mình vào đó.

Một lúc lâu sau, Kỳ Diệp nâng Li phi ra khỏi Sùng Hoa điện, Li phi có chút thất thần, Kỳ Diệp vẫy tay, Yến Côn xuất hiện, Kỳ Diệp ném cho Yến Côn một cái lệnh bài: "Cầm lệnh bài đưa Mẫu phi tới Kỳ Vương phủ, chăm sóc cẩn thận."

Yến Côn nhận lệnh, đỡ Li phi rời đi.

Trầm Cẩm nhìn bóng dáng Li phi nương nương, cảm thán: "Nhìn người mình đã từng hết mực yêu năm đó bị hạ độc, không sống được bao lâu nữa, trong lòng Li phi nương nương hẳn là cũng không chịu nổi."

"Trong lòng ngươi cũng không bình tĩnh được như bề ngoài nhỉ? Dù sao đó cũng là phụ thân ngươi." Trầm Cẩm đột nhiên quay người nhìn về phía Kỳ Diệp.

Hai tay sau lưng Kỳ Diệp nắm chặt lại, nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra đôi mắt đó không có chút cảm xúc nào, nhàn nhạt nói: "Hoàn Nhi đã ở lại Tướng phủ mấy ngày rồi, huynh cho người để ý cho kỹ, chớ để nó gặp nguy hiểm."

Trầm Cẩm hừ mạnh một tiếng: "Kẻ thù gϊếŧ cha gϊếŧ nương ở ngay trước mặt, lại không thể báo thù, ta còn hận không thể bổ ngay một đao gϊếŧ chết ông ta, huống chi là Hoàn Nhi."

Kỳ Diệp trầm mặc một lúc: "Nó muốn làm thì cứ làm đi, để nó kết thúc mọi thứ, cũng coi như là một loại an ủi."

Trầm Cẩm nhìn mây đen giăng đầy trời: "Sắp mưa rồi."

Kỳ Diệp cũng ngước mắt nhìn, chậm rãi nói: "Cũng nên mưa."

"Cũng đúng, sau cơn mưa mới có thể thấy được cầu vồng." Trầm Cẩm cười khẽ, vẫy vẫy tay áo, hô to: "A Đại, A Nhị, đi thôi, đi tới Tướng phủ uống vài ly rượu."

Hai người mặc thanh y không biết từ chỗ nào xuất hiện, hành lễ với Kỳ Diệp, sau đó nhanh chóng đuổi theo Trầm Cẩm, có một người trong đó lạnh lùng nói: "Nhị gia, nếu ngài còn gọi thuộc hạ là A Nhị, thuộc hạ sẽ không khách khí đâu."

Trầm Cẩm a nhẹ một tiếng, không thèm để ý: "Tiểu tử Hoa Diễm kia không phải cũng gọi các ngươi là A Đại A Nhị A Bát Thập Lục à, hắn giờ không phải vẫn sống nhăn răng đó sao? Còn muốn hù dọa bản tướng quân, tiểu tử thối, cả đám các ngươi đều cứng cánh hết rồi đúng không?"

__________

() Chỗ cao ắt lạnh: Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn (Bản giải nghĩa của Hoasinh_Anhca)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio