Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

chương 110: không có quan tình (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiết Tình Tình, cô sợ chưa?" Mộ Dung Kỳ ngăn ở Tình Tình trước mặt của không để cho nàng đi.

"Tôi phải sợ cái gì?" Tình Tình xoay mặt qua, Mộ Dung Kỳ thật là quá lắm rồi! Về sau đụng phải cậu ta, cô nhất định phải tránh xa xa một chút.

"Trong lòng cô có chút xíu tình cảm nào dành cho anh Tư của tôi không?" Không nói yêu, vậy ít nhất có một chút tình cảm bên trong chứ? Bằng không anh tư quá đáng thương?

Khi anh hỏi những lời này, đương nhiên là có mục đích khác!

Tình cảm? Có sao? trong nháy mắt Tình Tình có cảm giác mình cả người mờ mịt! Mộ Dung Kỳ chất vấn cô có yêu anh hay cô, cô không biết trả lời thế nào, sau đó cậu ta lại hỏi cô, có chút xíu tình cảm nào với anh không, cô cũng chẳng có đáp án.

Trái tim đều làm bằng thịt, anh đối với cô như vậy, làm sao cô lại không cảm nhận được? Cho dù cô muốn cử tuyệt cũng không thể cử tuyệt được, những cử chị dịu dàng săn sóc giống như một dòng nước làm ấm áp trái tim cô, không thể nào ngăn nổi .

Nhưng đó là yêu sao? Thích làm sao có thể dễ dàng nói ra miệng như vậy? Nếu như không phải là yêu, vậy thì sẽ là cái gì? Cảm động sao? Đúng vậy, cảm động mà thôi!

Một không khí yên lặng bao trùm lấy hai người

Cho đến khi, "Anh muốn biết rốt cuộc có hay không?"

Anh thanh khàn khàn từ cử truyền đến. Tình Tình mới ngẩng đầu lên. Mộ Dung Trần không biết từ lúc nào đã đứng ở cạnh cửa. Một đôi mắt thăm thẳm và bình tĩnh khóa lấy gương mặt đang bối rối của cô.

Mới vừa rồi chứng kiến cảnh A Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô, anh lập tức chạy tới đây. A Kỳ không biết chạm dây thần kinh số mấy, gần đây rất không bình thường, anh luôn cố gắng không để cho Tình Tình không đến gần cậu ta.

Nhưng anh nghe đến cái gì? Cô và A Kỳ đang bàn chuyện ly hôn sao?

Chẳng lẽ lúc này, cô muốn ly hôn với anh sao? Tiết Tình Tình, anh thật sự muốn xé nát cõi lòng của em xem bên trọng tận cùng là chứa những điều gì

Tình Tình nhìn về phía phát ra giọng nói kia, lúc này, hẳn là nửa câu cũng nói không ra được!

Tiết Tình Tình, nói cho anh biết! thật ra thì em có cảm giác với anh không, nhưng tại sao cô lại không nói gì thế? Sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt.

Đúng vậy, cô không nói ra miệng. Vừa nghĩ tới mới vừa rồi anh cùng Đơn Tiểu Ngữ trò chuyện vui vẻ như vậy, lòng của cô chợt có những cảm xúc phức tạp chẳng thể nào giải thích được.

Cô không muốn để cho anh thản nhiên đi vào lòng mình như thế, ngộ nhỡ ngày nào đó, thật sự như lời của Mộ Dung Kỳ nói, cô cho anh được cái gì, nhất định sẽ giống như mẹ của mình, đời này chỉ ôm đau thương?

Không, cô sẽ không để đi tới ngày đó .

Cậu ta không chiếm được nửa câu trả lời của cô, Mộ Dung Trần từ cửa đi tới, đi ngang qua bên cạnh Mộ Dung Kỳ thì nghiêm mặt nói: "Mộ Dung Kỳ, anh cảnh cáo em, về sau chuyện của anh, không cho phép em nhúng tay vào. Hơn nữa, mặc kệ có việc gì cũng không được tìm cô ấy nói chuyện”.

"Anh tư, vừa rồi em không có nói gì cả?" Mộ Dung Kỳ ngưỡng mặt lên, không muốn thừa nhận mình làm sai.

"Không nói gì sao? A Kỳ, không nên chọc tức giận anh, em nên biết giới hạn của anh thấp nhất là ở đâu nhé, hiện tại, đi ra ngoài." Anh tạm thời không muốn nhìn thấy khuôn mặt của người em trai mà anh hết mực yêu thương.

Anh thật là không có muốn nghĩ đến, A Kỳ đối với chuyện tình cảm của anh là quan tâm ra sao.

"Anh tư, em không muốn anh bị thương tổn!" Mộ Dung Kỳ cầm quả đấm, nhìn Tình Tình một cái, cuối cùng không có nói gì nữa đi ra ngoài.

Tổn thương? Ngoại trừ chính anh, còn ai có thể gây tổn thương cho anh? Dù là có thương hại, cũng là anh tự chuốc phiền, không trách người khác được! "Thế nào? Không có lời gì muốn nói với anh sao?" Cho đến sau khi Mộ Dung Kỳ đi ra ngoài, anh mới đi tới bên cạnh Tình Tình, cũng không có kéo cô, ngược lại đi đến ngồi xuống ghế sofa.

"Không có." Không dám đối mặt với anh, Tình Tình cúi đầu nhìn đôi chân của mình, nửa ngày mới đáp một tiếng.

"Tiết Tình Tình, ở bên cạnh anh có phải khiến em rất khổ sợ hay không?" những ngày qua rõ ràng quan hệ của bọn họ trở nên khá hơn rất nhiều kia mà, nhưng hôm nay, tại sao cô lại biến thành như vậy đây?

Nói xong cũng không muốn nhiều lời với anh. Cô lại đem tim của mình giam lại rồi sao?

Khổ sở sao? Có lẽ lúc bắt đầu là có thật sự, nhưng bây giờ. . . . . .

Miễn cưỡng muốn có được cô gái mình yêu thích, thật sự là hạnh phúc như trong lời nói sao? Chỉ có thân thể quấn lấy nhau, anh thật sẽ thỏa mãn sao? Không, anh sẽ không.

"Tình Tình, đến bây giờ, em chẳng có chút tình cảm nào đối với anh sao? Chính miệng em hãy nói cho anh biết sự thật đi." Anh đứng lên đi tới trước mặt cô, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Cho dù đã hiểu, nhưng anh vẫn muốn mang cho mình một hy vọng nhỏ nhoi, có thể mấy ngày này chung đụng, cảm giác xung quanh là ấm áp, để cho cô giảm đi rất nhiều thù hận với anh?

Cô không biết, thật không biết, cảm xúc trong lòng đã nghiêng trời lệch đất rồi, nhưng toàn thân cô giống như là đau đớn, thế nào cũng chẳng phản ứng nên lời.

Thật khờ, anh thật khờ, tại sao trong thời khắc này, lại vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn ôm tồn một chút hi vọng, hi vọng cô có thể không tàn nhẫn như vậy, cho dù là đồng tình với anh, thương hại anh, miễn cưỡng gật đầu nhẹ, như vậy anh sẽ không kiên trì nữa, nhưng cô không có, chớp mắt cũng không có.

Cái quan điểm này đã bày tỏ rất rõ ràng, đủ hiểu chưa?

Tiết Tình Tình thật sự không có cảm giác gì với anh!

Đưa tay sờ sờ gương mặt thanh tú kia, đôi mắt cánh mũi tất cả đều khiến anh động lòng, tuy nhiên linh hồn của quật cường như vậy, không thương chính là không thương, làm sao cũng chẳng thể thay đổi được. Sớm nên nhận rõ, là anh không muốn nhận thua, mà bây giờ muốn không nhận thua xem ra cũng không thể rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio