Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

chương 96: làm sao có thể không thương? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố ý để cho mình bận rộn một ngày ở công ty, tất cả mọi chuyện trên căn bản đều đã hoàn thành. Về phần mẹ con Lữ Bích Viện, Tiết Thiệu Trạch điện tới nói để cho ông xử lý, tất nhiên ba vợ đã điện tới nói tự mình đi xử lý, vậy anh cũng nên nể mặt một chút? Những chuyện vặt khác, anh ba cũng đã xử lý tốt, vì không muốn quấy rầy anh nữa nên bọn họ đều tự giác, cả buổi chiều nay không ai dám tìm anh.

Nhưng, anh vốn nên tan làm và về nhà, lúc này lại vẫn ngồi ở trong phòng làm việc, lẳng lặng nhìn chiếc di động trên bàn làm việc.

Không, đừng bảo là một cú điện thoại, ngay cả nửa tin nhắn cũng không có!

Mộ Dung Trần, anh là ngu ngốc đến thế nào, anh là đang hy vọng xa vời cái gì đây? Cô ghét anh như vậy, làm sao chủ động gọi điện thoại cho anh?

Cho dù là bị uất ức lớn như vậy, cô thà núp ở trong chăn khóc, cũng sẽ không nghĩ đến muốn danh chính ngôn thuận bàn bạc với chồng mình?

Dĩ nhiên anh ngu ngốc đợi điện thoại! Kết quả chẳng có cuộc gọi nào cả. Ở nhà cô gặp tình huống gì, cũng sẽ không kể cho anh nghe, nhưng anh lại không muốn phải nghe câu chuyện đó qua miệng của người khác, anh chỉ muốn tai mình nghe câu chuyện đó qua chính lời kể của cô mà thôi, chẳng lẽ như thế cũng là xa vời ư?

Mặc kệ là hình ảnh trên bìa tạp chí, còn có câu chuyện hoang đường mà đám nhà báo dựng nên, anh chẳng tin, bởi vì tính cách của cô ra sao, anh là người hiểu rõ!

Lúc này, anh ngược lại hi vọng, cô thật sự như những gì đám nhà báo nói, là một cô gái dụng tâm suy tính thâm độc, vì gả vào nhà Mộ Dung mà không từ thủ đoạn nào.

Đáng tiếc cô không phải thế. Không từ thủ đoạn nào là anh, đường đường là cậu tư của nhà Mộ Dung. Rất buồn cười phải hay không? Cái này sẽ có hiệu quả và lợi ích không, thật sự cũng có thể nói thành đen tối!

Anh chôn ở mình trong suy nghĩ tạp nhạp, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cho đến chỉ còn lại một gói thuốc không, thật là đáng ghét! Nhìn tay trống không, anh dùng sức xoa nhẹ mấy cái, sau đó mạnh mẽ đánh tay lên bao thuốc lá.

Cô gái đáng chết, tại sao không thể lệ thuộc vào anh?

Đập đến khi bao thuốc lá kia nát nhừ, giống như tâm tình càng thêm buồn bực, đưa tay đang muốn đem cái điện thoại di động đắt giá ném vào vách tường, mặt bàn truyền tới tiếng chuông điện thoại khô khan nó như chấn động lòng của anh, anh nhanh chóng cầm lên, chỉ liếc mắt nhìn tâm liền từ đám mây rớt xuống, không phải cô gọi tới, mà là một cái tên quen thuộc khiến cho tâm anh càng thêm buồn chán, ném mạnh điện thoại xuống rống to: "Không có chuyện gì thì đừng nên gọi điện thoại cho tôi"

"Tứ thiếu gia, nghe giọng điệu của anh có vẻ như tâm tình anh không tốt nhỉ" Âu Thánh Nguyên không nghĩ tới bạn tốt lại nhận điện thoại nhanh như vậy. Chậc chậc, chuyện ngày hôm nay anh cũng có nghe nói qua, anh cho là cậu tư nhà Mộ Dung sẽ chạy về nhanh chóng an ủi cô vợ của mình chứ, chỉ là, nghe giọng điệu này, cũng không giống như là đang ôm người đẹp vào lòng.

"Âu Thánh Nguyên, tôi cảnh cáo cậu. Hôm nay tâm tình của tôi không được tốt, không nên chọc tôi. Không có việc gì cúp máy!" Mộ Dung Trần cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm với anh.

"A Trần, cậu đang ở công ty sao?" Bên kia Âu Thánh Nguyên thử dò xét, sao đó hỏi! Gần đây nhà Mộ Dung đã có hai người đàn ông kết hôn cũng từ đó cuộc sống nhà họ liền sóng gió?

Đầu tiên là cái người luôn cao ngạo lại cùng em gái nhỏ rời nhà đi ra ngoài, hiện tại là cuộc hôn nhân của cậu tư cũng va phải đá ngầm. Xem ra, chuyện kết hôn này, thật sự chính là miễn cưỡng mà.

Nhìn hai người kia, liên tục xảy ra vấn đề? Về sau nếu anh kết hôn, mặc kệ như thế nào, phải tìm người cam tâm tình nguyện lấy anh mới được. Nếu không thỉnh thoảng có chút rãnh rỗi anh sẽ đi qua nước Mĩ dụ dỗ một cô gái!

". . . . . ."

"Thôi, tâm tình không tốt thì thôi, ra ngoài uống một chén đi! Chỗ cũ, cậu biết mà!" Nghe được bên kia không có trả lời, giáo sư Âu đã biết đáp án nên đề nghị.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh còn có thể công ty, chứng minh anh cùng Tiết Tình Tình đã xảy ra cãi vã. Lần trước gặp cô gái nhỏ mệt mỏi đi trên đường lớn, không đầy mấy ngày sau, lại được tin cậu tư nhà Mộ Dung khổ sở vì tình!

Chuyện này, thật đúng là không tốt. Chuẩn bị xong tâm lý sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, đây thật sự là đòn trí mạng!

Trong một căn phòng nhỏ của club VIP, mấy người đàn ông đang ngồi.

Âu Thánh Nguyên biết Mộ Dung Trần nhất định sẽ tới, vì lo lắng cho mình có thể bị mất đi một cái đầu, anh liền gọi Trầm Ngôn, còn có một người luôn bận rộn như Kỳ Nam cũng bị triệu tập.

Khi hai người kia vẫn còn chưa tới, anh đã bồi Mộ Dung Trần uống không ít rượu, Trầm Ngôn và Kỳ Nam tới sau, anh cũng chỉ là nâng chén cười cười, sau đó vùi đầu tiếp tục uống!

Nhìn cái bộ dạng uống rượu này của anh, tuyệt không thích hợp, rõ ràng chính là mượn rượu giải sầu, chỉ có cố tình tỏ ra vui vẻ, hơn nữa tin tức và lời đồn đãi ngày hôm nay, đương nhiên làm cho cậu tư nhà Mộ Dung cực kỳ khó chịu?

"A Trần, có phải cậu là vợ cậu cãi nhau không?" Kỳ Nam luôn luôn trầm ổn ít khi nhiều lời ngồi xuống ở bên cạnh anh nhưng vẫn không nói gì, đẩy Âu Thánh Nguyên ra, ngồi xuống. Thử hỏi Mộ Dung Trần nhưng anh vẫn không chịu trả lời.

Mộ Dung Trần im lặng, tiếp tục uống rượu.

"Tôi nói này ngài Thị trưởng, vì sao ngài lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc kia? Không gây gổ mà anh ta có thể uống say như vậy sao?" Trầm Ngôn không thèm để ý nói, "A Trần, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, không cần nhớ nhiều như vậy. Nếu quả thật khó chịu, cùng lắm thì tôi sẽ tìm cho cậu một vài cô gái bảo đảm vóc dáng và gương mặt đẹp hơn vợ cậu gấp trăm lần tới đây hầu hạ cậu."

Quả nhiên là lời của hoa hoa công tử nói ra có khác. Ngoài mặt vô cùng anh tuấn, mấy ly rượu vào lập tức lộ ra bản chất thật? Âu Thánh Nguyên không khách khí đem anh bên cạnh Mộ Dung Trần kéo ra xa, mong bạn mình có thể tha cái mạng cho bạn tốt.

"Trầm Ngôn, bây giờ không phải là lúc nói giỡn, tâm tình của A Trần không tốt, không cần nói giỡn với cậu ta."

"Này, tôi nói là thật. Không phải trêu chọc cậu ta. Tình Tình lớn lên cũng không tệ lắm, tính tình cũng có thể yêu. Chỉ là, nhìn cô ấy cứ mãi giày vò cậu tư nhà Mộ Dung chúng ta! Tôi xem ra, chính là dục vọng của cậu ta chưa bao giờ thỏa!"

Trầm Ngôn vừa nói vừa nói đùa, căn bản cũng không nhìn Âu Thánh Nguyên và sắc mặt càng ngày càng khó coi của Kỳ Nam! Thấy Mộ Dung Trần vẫn còn ở vùi đầu uống rượu, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ thuốc không đủ mãnh liệt?

"A Trần, đề nghị của tôi không tệ chứ?" Tay của anh đang muốn chụp vào vai của anh ta, không ngờ, Mộ Dung Trần không cho tay anh có thể chạm vào, lập tức xoay người, nắm cổ áo của anh, mạnh mẽ ra tay.

"Trầm Ngôn, dáng dấp của vợ tôi mắc mớ gì đến cậu? Vóc người của cô thích hợp với tôi hay không làm sao cậu biết. Cậu chưa bị đánh, chưa biết sợ sao?!"

"A Trần, không nên như vậy. Có lời gì cứ nói ra! Tôi muốn nghe lời nói thật của anh!" trong mắt Trầm Ngôn có một tia cười tự mãn, giọng nói cũng không quên khiêu khích một phen, "Còn nếu thật sự không phải do cô ấy không thỏa mãn được cậu, mà là do cậu quá thô lỗ, cho nên cô ấy ra ngoài tìm người đàn ông khác, cho nên. . . . . ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio