Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

quyển 3 chương 99: thiếuâm mưu thay nhau nổi lên (6) lại bắt đầu không yên ổn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Tại sao cô phải canh cánh trong lòng.

Giết người thì đền mạng, đây không phải chuyện đương nhiên sao?

Theo mức độ nặng nhẹ của luật pháp tới phán định thời gian thi hành án của cô, có thể có câu oán hận gì?! Chủ nhân của thân thể này không có câu oán hận, cô có thể nói thêm cái gì?!

Cô âm thầm cười một tiếng.

Một khắc kia hình như phát hiện ra một chút bí mật cô không rõ ràng lắm từ trong miệng của Tề Tuệ Phân.

Cô thừa nhận, từ khi sống lại cho đến giờ, cô vẫn tồn tại rất nhiều chỗ không rõ ràng sáng tỏ lắm đối với thân thể này, giống như chủ nhân của thân thể này cố ý che giấu điều gì, khiến cho cô cho dù cố gắng đi nhớ lại, cũng mơ hồ không rõ. Một khắc kia khi cô sống lại, có lẽ bởi vì mới thích ứng với thân thể này, có vài trí nhớ không rõ ràng cũng là chuyện đương nhiên, sau đó sẽ từ từ tốt lên, nhưng thời gian đã sắp nửa năm, tất cả mọi thứ, không thể nhớ lại tất cả, cuối cùng không nhớ nổi.

Bản thân cô chính là một vật thể không cách nào dùng khoa học để giải thích, tự nhiên tất cả, cô nghĩ cô cũng không có cách nào dùng khoa học tới thuyết minh.

Cô nhìn Tề Tuệ Phân, nhìn ngoài mặt không có chút tâm cơ nào, rất đơn thuần nói, “Mẹ, nếu như con cam tâm tình nguyện ở tù, con liền sẽ không có câu oán hậ nào, cho dù là trước kia hay là hiện tại, hoặc là tương lai.”

Tề Tuệ Phân nhíu chặt mày.

Kiều Tịch Hoàn vô cùng thân thiết kéo tay của bà, “Mẹ, con không biết mẹ còn đang hoài nghi con cái gì, hiện giờ con giải thích quá nhiều có thể khiến cho mẹ cảm thấy con không có ý tốt. Nhưng thời gian có thể chứng minh, một ngày nào đó mẹ sẽ thấy, con làm tất cả, đều toàn tâm toàn ý bỏ ra vì nhà này.” dinendian.lơqid]on

Sắc mặt Tề Tuệ Phân chợt thay đổi, giờ phút này cũng cảm thấy bản thân mình đối đãi với Kiều Tịch Hoàn có vẻ quá đường đột, dưới tình huống không bắt được bất cứ chứng cứ nào, tới chất vấn con bé, chất vấn con bé.

Bà chỉ vì trong lòng hơi thấp thỏm, khi người phụ nữ này đột nhiên biến hóa giống như rực rỡ hẳn lên, làm cho người ta hơi hoảng hốt mà thôi.

Bà thả lỏng, thở dài, “Hoàn Hoàn, mẹ cũng vì tốt cho cái nhà này, nếu con nói như vậy, mẹ cứ tin là vậy. Chuyện ngày hôm nay con đừng để trong lòng, hiện giờ Ngôn Hân Đồng đã trở về nhà mẹ rồi, xảy ra chuyện như vậy, hôn nhân của nó và Tử Hàn nhất định sẽ cắt đứt rồi, hiện giờ mẹ chỉ có một mình con là con dâu, cũng muốn đối xử tốt với con, sợ mất đi con, cho nên hôm nay mẹ nói nặng một chút, nhưng đều vì tốt cho con.”

“Con biết rõ.” Nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn vẫn vô hại như cũ, cười đến thật biết điều.

“Không còn sớm, con trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng.”

Kiều Tịch Hoàn ngoan ngoãn cười một tiếng, xoay người đi về phía lầu hai.

Trong một khắc kia sắc mặt khẽ thay đổi một chút, có thể quản lý nhà họ Cố một gia đình lớn phức tạp như vậy đến ngay ngắn trật tự, Tề Tuệ Phân quả nhiên cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Mà kiểu người này, bắt đầu tràn đầy đề phòng mình.

Cô ở lại trong nhà này càng lâu, có lẽ càng khó đi về phía trước.

Cho nên.

Cô cắn môi, tròng mắt căng thẳng.

Cô phải bước chân nhanh thêm, lại bước chân nhanh thêm...

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hôm sau. Sáng sớm.

Sắc trời rất tốt.

Kiều Tịch Hoàn duỗi người, rời giường, sau đó rửa mặt.

Hôm nay phải đi làm.

Không thể cứ ở nhà mãi, không thôi.

Rửa mặt xong, cẩn thận thay một bộ quần áo, vết thương trên lưng dường như tốt hơn nhiều, thân thể động cũng không quá khó chịu.

Cô mím môi xuống lầu, đặc biệt báo trước mười phút, định thuê xe ngoài khu biệt thự, Vũ Đại cần phải nghỉ ngơi một tháng, thời gian một tháng này cô cần phải tự đón xe đi là.

Đang nghĩ như vậy.

Ở cửa dừng chiếc xe hơi màu đen dùng riêng cho cô.

Người trong xe hình như thấy cô ra ngoài, vội vàng mở cửa ghế lái, mặt lấy lòng đi về phía cô.

Kiều Tịch Hoàn cảm giác lúc đó mình hơi trố mắt.

Cô nhìn người đàn ông này, nhìn cậu ta đến gần như một hồi lâu chưa kịp phản ứng.

Diêu Bối Khôn người này, sao lại lái chiếc xe này, xuất hiện ở nơi này.

Hơn nữa trên người cậu ta còn đeo băng sao? Chân của cậu ta không phải nên khập khiễng sao? Hiện giờ hóa thân như rồng thần, quả nhiên là yêu nghiệt, tai họa vạn năm.

“Là bị tôi đây anh tuấn tiêu sái như vậy mê hoặc sao? Nữ thần của tôi.” Diêu Bối Khôn nháy mắt ra hiệu cười. diee ndda fnleeq uysd doon

Kiều Tịch Hoàn mím môi, thật lâu, hỏi, “Tại sao là cậu?”

“Chị không vui vẻ sao?” Diêu Bối Khôn hơi kinh ngạc.

“Vì sao tôi phải vui vẻ?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

“Một hoa mỹ nam kinh động trời đất khiếp sợ quỷ thần như vậy lái xe cho chị, chị không phải nên vui vẻ sao?” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ như chuyện đương nhiên.

Kiều Tịch Hoàn giữ vững cảm xúc bình tĩnh.

Cô nói, cô mà chấp cậu bé này, đó hoàn toàn kéo tài nghệ của cô xuống, cô chỉ hỏi cậu ta từng câu từng chữ, “Tôi hỏi cậu tại sao cậu lại tới lái chiếc xe này?”

“Tôi theo hướng dẫn của sư phụ tôi. Sư phụ tôi nói rồi, một tháng này bởi vì thân thể cô ấy khó chịu không thể lái xe cho chị, kêu tôi tới làm tài xế một tháng cho chị, chị cứ yên tâm đi, tài lái xe của tôi rất tốt, tuyệt đối không thua kém sư phụ tôi.” Diêu Bối Khôn giải thích.

“Vũ Đại là sư phụ của cậu?”

“Sư phụ tôi nói, nếu như tôi làm tốt giúp cô ấy một tháng, cô ấy chính là sư phụ của tôi rồi.” Diêu Bối Khôn nói, “Cho nên nữ thần à, chị nhất định phải cho tôi cơ hội, tôi đây tuyệt đối làm trâu làm ngựa phục vụ chị.”

Mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng.

Con đường của Diêu Bối Khôn, đi sao lệch như vậy?!

Chị cậu ta biết không? Mẹ cậu ta biết không? Cha cậu ta biết không?!

“Nữ thần, hiện giờ lên xe sao?” Diêu Bối Khôn nhìn qua có dáng vẻ cung kính, không khác tài xế chân chính lắm, nào giống như thiếu gia nhà giàu, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Thằng nhóc thúi này, thật sự muốn tức chết người nhà cậu ta sao?!

“Nữ thần?”

“Sau này gọi tôi là Kiều tiểu thư.” Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, đi vào trong xe con.

Diêu Bối Khôn đóng cửa xe lại cho Kiều Tịch Hoàn, quay đầu đi về ghế lái, nổ máy xe, mở miệng nói, “Kiều tiểu thư không phải quá lạnh nhạt đi? Hơn nữa tại sao có thể đủ để thể hiện chị có địa vị đặc biệt trong thế giới của tôi?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Tôi cảm thấy lạnh nhạt là tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng, vốn không muốn có một chút liên quan nào với thằng nhóc này.

“Tôi cảm thấy không tốt. Mọi người là động vật ở chung, mọi người quen thuộc cuộc sống mới càng thêm vui vẻ, mới có thể tăng chất lượng sinh hoạt của chúng ta lên, mới có thể…” Diêu Bối Khôn lẩm bẩm nhiều lời.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, “Lập tức dừng xe bên lề”

“Làm cái gì? Chị không phải đi làm sao? Các chị đi làm không chấm công sao? Chị không sợ bị trừ tiền lương? Các chị không có tiền thưởng chuyên cần đầy đủ gì đó…” Diêu Bối Khôn buồn bực.

“Để cậu xuống xe!” Kiều Tịch Hoàn giận dữ gầm lên.

Diêu Bối Khôn ngỡ ngàng ngơ ngác.

Một hồi lâu hình như mới phản ứng được mình bị người ta chê, sau đó đánh chết không nói nhiều, vẻ mặt phớt tỉnh lái xe.

Kiều Tịch Hoàn hơi nhức đầu.

Người đàn ông này lái xe cho mình một tháng, nhất định chính là hành hạ tinh thần.

Cô mím môi, lấy điện thoại di động, gọi.

Bên kia rất nhanh đã nhận, nói thẳng, “Tài xế tìm cho cô không hài lòng sao?”

“Cô cảm thấy như thế nào?”

“Tôi cảm thấy cậu ta chính là nói nhiều một chút, cần ăn đòn một chút, chuyện khác đều tốt.”

Kiều Tịch Hoàn cười cười.

Quả thật.

Chính là cần ăn đòn.

“Cô mau khỏe lại một chút.” Kiều Tịch Hoàn nhắc nhở.

“Ừ.”

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, suy nghĩ một chút vẫn bấm số khác, bên kia hơi lười biếng cúp máy, âm thanh hình như còn có vẻ lười biếng mang theo ngủ gật chưa tỉnh ngủ, “A lô, Kiều Tịch Hoàn.” di1enda4nle3qu21ydo0n

“Bây giờ bà càng ngày càng lười biếng, còn chưa rời giường?”

“Ừ, buổi tối quá nhiều chuyện, quá mệt mỏi.” Diêu Bối Địch bật thốt lên.

Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cười cười, “Tiêu Dạ hành hạ bà như thế nào, khiến cho bà mệt mỏi như vậy.”

“Chính là buổi tối không yên.” Diêu Bối Địch nói, còn đầy miệng bất đắc dĩ.

“Bây giờ bà nói mấy chuyện này đều có thể nói như chuyện đương nhiên vậy hả?!” Kiều Tịch Hoàn trêu ghẹo.

“Có chuyện gì?” Bên kia hình như hơi tỉnh táo, không giải thích được hỏi.

“Bà cứ nói đi?”

Bên kia khựng lại trong chốc lát, “Không có, bà nghĩ đi đâu, chính là buổi tối Tiêu Dạ ngủ không thành thật, không đúng, là thân thể không thành thật, không đúng không đúng, chính là tư thế ngủ không tốt, tướng ngủ không tốt, tôi bị anh ấy biến thành luôn không có chăn, hoặc thiếu chút nữa ngủ lăn xuống giường, hơn nữa buổi tối anh ấy còn muốn đi tiểu đêm, tôi đoán có phải thận của anh ấy không tốt không…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio