Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Sự phồn thịnh cuối cùng lại là công dã tràng, lại là một hồi mây khói.
Nếu như nói từ lúc ban đầu, vừa bắt đầu chính là do anh an bài, như vậy cô rốt cục cũng có thể hiểu, tại sao trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể đi Newyork huấn luyện, tại sao trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể thực sự được điểm tên điều đi đến tổng công ty. Nhưng chuyện gì xảy ra? Làm sao cô sẽ bắt đầu khổ sở, tâm tính thiện lương giống như thiếu mất thứ gì, tất cả kiêu ngạo, tất cả cố gắng, tất cả khổ cực, đến giờ phút này, lại buồn cười trở thành số .
"Không quấy rầy anh." Cô hướng về anh khẽ mỉm cười.
Tay anh cầm gậy golf cứng lại, đôi mắt hình chim ưng hơi nheo lại "Nếu đã tới cũng đừng vội đi."
"Không, em đi về." Úy Hải Lam nhàn nhạt nói.
"Trở về gấp như vậy làm gì?" Lôi Thiệu Hành thong dong mở miệng, lúc nói chuyện, lắc cổ tay kéo ra một độ cung, va chạm qua lại vừa loảng xoảng bang một tiếng, viên kia bị nhắm chính xác ngay quả cầu không có lầm lăn xuống cửa động.
"Em không muốn chơi, hơn nữa hơi mệt chút, làm tiêu tan sự hứng thú của các anh cũng không tốt." Úy Hải Lam trả lời vài ba câu, rời đi với thái độ kiên quyết như vậy, một cái xoay người làm bộ như muốn rời đi.
Thuận tiện là một âm thanh dọa người làm cho lòng người kinh ngạc.
"A ——" Các cô gái lên tiếng thét die,n;da.nSócLàTalze.qu;ydo/nn..chói tai, chỉ thấy gậy golf đã bị cắt thành hai khúc.
"Chuyện gì xảy ra?" Tất cả những người đàn ông quanh đó cũng hoài nghi không dứt.
Úy Hải Lam đang cước bộ dừng lại, sống lưng nhất thời toả ra lan tràn lạnh lẽo, cảm thấy một lực đạo giết người giống như ánh mắt bắn thẳng đến.
"Anh cho phép em đi?" Giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên.
Úy Hải Lam tính tình cố chấp, vẫn như cũ liều mạng, giống như cô căn bản cũng không nghe thấy, tiếp tục bước đi nín thở một đường chạy như điên.
Mà sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cách cô càng ngày càng gần, chẳng qua là chỉ mấy sãi bước, Lôi Thiệu Hành liền chạy vội tới phía sau cô. Tay Úy Hải Lam mới vừa đụng lấy chốt cửa, anh chợt giơ tay lên chống lại mép cửa, cửa lớn lúc đầu để lại một khe hở, cứ như vậy bị anh cứng rắn đẩy tới, hơi thở anh điên cuồng ép xuống "Đợi đó cho anh!"
Lôi Thiệu Hành dùng lực một cái đã nắm được cổ tay cô, lực đạo này lớn đến nỗi khiến cô cau mày.
Anh nắm cô đi tới chỗ ghế sa lon, lực lớn khiến cô té ngã, từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái.
Úy Hải Lam nhìn thấy dung nhan anh tuấn quét qua nụ cười nhưng ánh mắt của anh cũng lo lắng vậy "Anh không cho phép em đi thì em phải ở chỗ đó không được phép đi."
"Đừng chọc anh." Đáy mắt Lôi Thiệu Hành lạnh lẽo vô tình.
Một nhóm người này đều là người tinh mắt, nhìn tình hình có chút không ổn, từng người cũng nhao nhao đứng dậy tìm lý do rời đi.
"Nơi này để lại cho cậu." Tần Trăn luôn luôn ít nói, ôm bạn gái đi.
Đoàn người lần lượt rời khỏi, quanh mình chợt liền yên tĩnh đến thần kỳ.
Úy Hải Lam mím môi không nói thêm gì nữa, cô chỉ như vậy nhìn anh. Ánh mắt của cô xen lẫn đa tình khiến cho anh nhất thời thấy tim đập nhanh.
"Em sẽ từ chức." Hồi lâu, cô mới khạc ra bốn chữ này.
"Ha ha!" Lôi Thiệu Hành bật cười, nắm chặt cằm của cô nâng lên "Từ chức? Đừng dằn vặt lung tung! Đầu năm nay tìm một công việc an ổn cũng không dễ dàng, em như một đóa hoa thế này cũng đừng bôn ba chung quanh, ban ngày không có chuyện gì xem trang web một chút hoặc cùng người ta tâm sự, ngày qua ngày cũng không tốt sao?"
"Em đã quyết định từ chức rồi." Úy Hải Lam lạnh lùng phản bác, vung mở bàn tay to của anh ra.
"Này, thật đúng là muốn làm chuyện này?" Lôi Thiệu Hành mở miệng châm biếm, lời lẽ lạnh lùng cứng rắn như gai nhọn sắt bén, tất cả như đâm vào trái tim của cô "Khá lắm! Em từ bỏ! Bản thân anh cũng muốn nhìn một chút xem em có năng lực gì? Em thật cho là mình có thể làm tốt như vậy? Nếu không có anh bảo vệ, em có thể thuận buồm xuôi gió như vậy? Em có thể đi được Newyork? Em có thể nhanh như vậy có tên tuổi trong ngành thiết kế? Anh cho em biết, coi như là chưa tới năm năm mười năm, em vẫn còn là một phụ tá nhỏ nhoi, vĩnh viễn cũng không tiến lên được. Nhà thiết kế thời trang quốc tế sao? Em nằm mơ đi."
Úy Hải Lam bị đâm vào nỗi khổ, giống như là một con nhím phòng bị đang bắt đầu phản kích, cô tức giận quát lớn "Em cầu anh sao? Em khiến anh đảm bảo cho em sao? Coi như năm năm mười năm là một phụ tá nhỏ, vậy thì thế nào? Em cho anh biết, em không lạ gì, em căn bản cũng không thích.”
"Bày cho em con đường tốt, em còn không thích?" Lôi Thiệu Hành giận đến nỗi con ngươi chống đỡ.
"Không thích! Không thích! Dù cho cả đời này em đều là phụ tá nhỏ nhoi thì như vậy mắc mớ gì tới anh." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Hải Lam đỏ lên, cặp mắt to kia loang lổ ngũ sắc dưới ánh đèn vô cùng sáng lóng lánh.
Cô tức giận hô lớn chấn động vào lỗ tai của anh, nụ cười của Lôi Thiệu Hành mê người, cũng ôn tồn nói "Chuyện liên quan gì tới anh sao?"
"Hiện tại anh sẽ để cho em biết, rốt cuộc chuyện có liên quan đến anh hay không? Thì ra là do anh đối đãi với em thật tốt quá cho nên em ngay cả chính mình họ tên gì em cũng quên sạch." die,n;da.nSócLàTalze.qu;ydo/nn..Lôi Thiệu Hành nhanh chóng cởi ra mấy nút áo sơ mi, rồi sau đó hai ba lần giở trò xé y phục của cô, ngón tay thon dài dạo chơi chung quanh để cho cô vừa đau lại nhột.
Lôi Thiệu Hành cười lạnh vừa phát ra âm thanh, lại vừa vân vê cô vừa chất vấn "Rốt cuộc chuyện không liên quan đến anh mà. A? Em ngược lại nói cho anh nghe hiểu một chút đi.”
"Anh đừng như vậy!"
"Nói cho anh! Rốt cuộc chuyện có liên quan đến anh hay không?"
"Đừng như vậy..."
Úy Hải Lam không thể chống đỡ được lực đạo của anh, bị anh đè chặt căn bản cũng không có biện pháp đứng dậy. Hai bàn tay như có điện ở trên người cô dạo chơi, lúc đầu vốn là đè vai của cô, rồi sau đó từ từ dời xuống, như cuồng phong bão táp đem thân thể của cô nhào nặn mềm như sợi bông. Cô một bên nhưng lại bị anh chơi đùa mềm thành một vũng nước.
Lúc trước hoan ái bị thuốc khống chế, cô đã sớm quên mình chủ động như thế nào, chỉ biết là vẫn muốn vẫn muốn, cô bây giờ hoàn toàn thanh tĩnh, có một loại âm thầm sợ hãi, một loại giống như đã từng quen biết sợ hãi, tập kích vào đầu óc cô. Ánh mắt của cô dần dần hoảng hốt, giọng nói nghẹn ngào "Lôi Thiệu Hành, anh đừng như vậy..."
"Lôi Thiệu Hành..."
Hai mắt của cô thể hiện một mảnh ướt át, luôn miệng phát ra giọng nói mang theo sự quyến rũ khác thường phá lệ kêu tên anh uyển chuyển nghe thật cảm động. Lôi Thiệu Hành vốn đang đè ép một bụng tức giận, đột nhiên sự tức giận đó cũng tiêu hơn phân nửa, bàn tay theo làn váy liền dò xét đi vào, nâng mông cô lên liền đem quần lót cô tuột đến bắp chân, trầm giọng nói: "Đi Thân Thành cũng không nói với anh. Thời gian dài như vậy, em cũng không biết gọi điện thoại cho anh? Trở về liền trút giận lên anh, em làm sao cứ gây chuyện như vậy? Hửm?"
"Ách!" Úy Hải Lam cũng hít vào một ngụm khí lạnh, trong thân thể đột nhiên có dị vật khiến cô cả người co rút.
Bên trong cô chặt chẽ không thông, xúc cảm ấm áp tỉ mỉ bao lấy ngón tay anh tuy là khô khốc nhưng cũng có tư vị tuyệt diệu.
"Không muốn!" Úy Hải Lam kêu thành tiếng, bất an giãy dụa thân thể.
"Đừng giở trò! Đây cũng không phải lần đầu, còn kiểu cách như vậy làm gì."
Úy Hải Lam ngẩn ra, tất cả thanh âm nghẹn ngào kia đều tiêu tan.
Ngón tay của anh vẫn còn rong ruổi ở trong thân thể của cô, việc cô giãy dụa không thể nghi ngờ chính là chất xúc tác khiến cho anh càng thêm đâm sâu tới.
Cô rốt cục không nhịn được đau đớn, cầm bàn tay to của anh "Đau!"
Nhìn thấy cô bởi vì đau đớn mà nhăn đầu lông mày, Lôi Thiệu Hành chậm lại một chút vẫn là rút tay ra.
Ánh mắt đảo quanh mình, anh đi về phía quầy bar thuận tay lấy ra một chai rượu chưa từng được mở. Xoay trở lại nắp bình, anh tự mình ngửa đầu uống vài ngụm, rồi sau đó trở về trước mặt cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô đút cô uống "Uống một chút."
"Em không uống." Úy Hải Lam nghiêng đầu cưỡng lại.
"Uống rượu liền hết đau." Anh đang bên tai cô phà hơi nóng.
Úy Hải Lam phản ứng không kịp nữa, anh liền vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dám đem miệng chai hướng về phía cô ép cô uống. Cô cắn chặt hàm răng, đóng chặt đôi môi, quật cường phản kháng. Những thứ chất lỏng cay xè kia, tất cả đều phun mạnh ra, vẩy lên khuôn mặt cô, theo chiếc cằm thon chảy xuôi xuống, nhanh chóng làm ướt y phục cô.
Y phục ướt sũng dán lên thân thể của cô như thế, giống như là tầng thứ hai da thịt.
Bàn tay to của anh bắt đầu dời xuống, dao động ở trên lưng cô khiến cô một trận run rẩy, anh đem cô ngã trên ghế sa lon.
Úy Hải Lam bị thân thể nặng nề của anh áp chế, căn bản là không cách nào nhúc nhích.
"Lôi Thiệu Hành! Anh vô sỉ! Anh biến thái!" Vào thời gian cô mơ hồ không rõ mắng người, anh đã lột sạch cô.
"Cùng em ân ái chính là biến thái?" Anh tà tà cười một tiếng đã cầm bình rượu này uống gần nửa bình.
Úy Hải Lam đột nhiên cảm thấy trên người một mảng ướt át, anh lại đem rượu đổ tất cả trên người cô, cô không khỏi quát to một tiếng "A!"
"Kêu lên, gọi lớn tiếng một chút." Anh cúi đầu hôn cổ của cô, đôi môi nóng bỏng hấp thụ da thịt cô, đem tất cả chỗ rượu kia di chuyển hôn môi cô.
Cô giãy dụa thân thể tránh né, môi của anh lại không để cho cô tránh được, ngậm trước ngực cô hai đóa hoa nhẹ nhàng mút thỏa thích, anh một đường đi xuống hôn tới, thậm chí cho đến bắp đùi của cô, tay nhỏ bé của cô đỡ lên đầu vai anh thở dốc, hai đồi núi run lên, một thân thể mê người phơi bày trước mặt anh, nhìn thấy anh dục hỏa đốt người, cổ họng căng thẳng.
"Xấu hổ?" Anh lại đến bên tai cô cọ xát vào đó "Tiểu đông tây (vật nhỏ), có phải muốn hay không?"
"Không muốn! Không muốn! Không muốn!" Cô lắc đầu gầm nhẹ.
"Thật không?" Bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa chỗ kín của cô, giữa ngón tay lần nữa thăm dò vào, cô đã hơi ướt, anh thuận lợi chen vào, qua lại rút ra vài cái, cảm thụ cô dần dần bao dung mình.
"Như vậy cũng không muốn?" Anh dùng sức rút ra, Úy Hải Lam thật sự không nhịn được, phát sinh thanh âm nức nở. Anh lại thử thăm dò ngón tay thứ hai, dịch thể dinh dính dần dần đã làm ướt anh, cô lại khó chịu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại. Anh không tự chủ thả chậm động tác, chỉ dùng tay ngón tay khiêu khích cô, mà cô dần dần cảm thấy đau đớn hơn rồi lại có cảm giác tê dại khác thường.
Anh lại một lần một lần hỏi, cô một lần lại một lần thét.
Úy Hải Lam bị anh hành hạ gần như muốn sắp ngất đi, tiếng nói cũng dần khàn giọng.
Cuối cùng, anh thực sự cũng chịu không nổi, phe phẩy đầu vai của cô "Có muốn không?”
Trải qua nhiều lần bị anh lay động như thế, đầu của cô vô ý thức hạ xuống.
Lôi Thiệu Hành không nói hai lời, một tay cởi quần của mình, một tay kia nâng cô lên, lập tức thâm nhập hoa tâm, cô chịu không nổi kích thích này, thân thể bắt đầu run rẩy, cả người cong thành con tôm, rơi trên ghế sa lon. Anh ở trong thân thể cô tiến nhanh thần tốc, đùa bỡn vào nơi nhạy cảm mềm mại nhất của cô.
Anh thô lỗ cậy mạnh đụng phải mấy chục lần, lại tựa như không cảm thấy thỏa mãn, ôm lấy cả người cô.
Mà một chân trên của cô còn treo móc không kịp cởi quần lót nhỏ.
Anh xé một cái vứt bỏ trên mặt đất.
Úy Hải Lam bị anh đặt dọc theo bên cạnh bàn, cô chỉ ngồi được một nửa, cả người hầu như nằm ở tình trạng bay lên không trung. Toàn thân cô đã sớm xụi lơ không có khí lực, anh tách thân thể của cô, lần nữa đem chính mình chôn sâu trong đó, cô đã bị mất quyền lực, tùy ý cho anh nghiêm khắc ra vào, nhiều lần dằn vặt. Thân thể anh càng ngày càng nóng, cọ xát trên làn da mềm mại của cô, chỉ cảm thấy vừa nóng lại buồn bực, anh kéo qua hai tay của cô ôm lấy cổ của mình.
Chiếc bàn hình tròn bị đung đưa trái phải, hô hấp của cô tựa như không phải là của chính mình.
"Ưm" Cô khó nhịn rên rỉ khiến anh càng thêm dũng cảm, trước mắt càng là một mảnh trống không, vật cứng trong thân thể lặp đi lặp lại nhiều lần động tác, nghiêm khắc cướp đoạt cô.
Thời gian dài trôi qua, đột nhiên cảm giác một dòng nhiệt lưu tràn vào thân thể của mình, anh cúi đầu ngậm vành tai của cô, thẳng đứng như đang chịu cực hạn trong các giác quan. Hai loại die,n;da.nSócLàTalze.qu;ydo/nn..cảm giác đan xen vào nhau, dường như lại giao hòa, dường như lại mâu thuẫn, bỗng nhiên không biết là dịch thể của người nào, sau đó theo bắp đùi của cô tất cả như đang chảy xuôi xuống, sự hưng phấn như chạy thẳng một mạch vào đầu dây thần kinh.
Có loại cảm giác sắp chết đi, anh đang nắm thế chủ đạo bên dưới, không biết là địa ngục hay vẫn là thiên đường.
"Thoải mái không?” Anh ở bên tai cô thấp giọng hỏi, hơi thở nóng rực.
Úy Hải Lam đã nói không ra lời, chịu không nổi mà xụi lơ trong lòng anh, mảnh mai mà thở gấp.
Thế nhưng anh lại cũng không lập tức thối lui ra khỏi thân thể của cô, ôm cô bước đi thong thả vào phòng tắm. Cứ như vậy đứng ở đài sen tắm rửa, cô không có lực ngã xuống, anh quát lạnh một tiếng "Nếu em té xuống, buổi tối ngày hôm nay cũng đừng nghĩ đến ngủ."
Úy Hải Lam không nhịn được run một cái, anh gắng gượng đẩy vào trong thân thể của cô.
Ra khỏi phòng tắm, Lôi Thiệu Hành đem cô ôm đến phòng bên trong.
Úy Hải Lam vén chăn lên, bao lấy mình kín mít.
Anh đang lõa thể cầm khăn lông lau tóc.
Tóc lau tới khoảng bảy, tám lần anh hất khăn lông, ngồi lên giường.
Lôi Thiệu Hành cúi đầu nhìn về phía cô, cô nhu tĩnh giống như đứa trẻ khả ái để cho anh không nhịn được đưa tay day nhẹ, chạm nhẹ "Sau này đừng nói lời nào khiến anh phiền não, không chừng ngày nào đó anh giận, không cần em nữa thì làm sao bây giờ đây?"
"Anh hỏi em một lần nữa, rốt cuộc chuyện có liên quan đến anh hay không?"
Úy Hải Lam lặng lẽ trầm mặc, nhỏ nhẹ gật đầu.
Lôi Thiệu Hành hài lòng hôn lên khuôn mặt của cô.
Ánh mắt Úy Hải Lam trống rỗng, ánh mắt xuyên thấu nhìn anh, tự lẩm bẩm "Tại sao?"
"Em không cần biết."