"Tôi đã thấy, là Nhiễm tổng cùng với Thương tiểu thư đi làm đơn ly hôn, về phần đã nói gì, không được rõ lắm, hai người cũng cùng nhau ngồi chung xe trở về khách sạn Hàn Thành."
Cùng nhau trở về khách sạn? Cùng nhau đến viện bảo tàng, còn có cô đã mặc áo khoác Tây trang, Nhiễm Đông Khải, anh ta quả thật đúng là đủ nhiều chuyện !
Sở Ngự Tây chậm rãi quay trở về, thấy hai người La Hằng Viễn và Mạc Thanh Uyển đang nói chuyện, anh nhàn nhạt vươn tay nói: "La thư ký, xin chào, tôi là Sở Ngự Tây!"
Hai người vừa bắt tay, La Hằng Viễn nhìn chằm chằm xâu chìa khóa trong tay kia của anh, hơi ngạc nhiên một chút: "Xâu chìa khóa này..."
Sở Ngự Tây nhàn nhạt nắm con cá kia: "Thế nào?"
"Đây không phải là xâu chìa khóa của Sở tổng?"
Sở Ngự Tây cười cười: "La thư ký biết nó?"
Anh làm sao không nhận ra, đó là xâu chìa khóa của Đồng Đồng, móc cá nhỏ phía trên đã treo năm năm, anh cười cười, vừa rồi Thương Đồng chạy vội vàng, có lẽ là cô làm rơi: "Là chìa khóa
nhà tôi, Đồng Đồng luôn vứt bừa bãi, cảm ơn Sở tổng."
"A?" Sở Ngự Tây mỉm cười, mang xâu chìa khóa trong tay chậm rãi đưa cho La Hằng Viễn, như vô ý mở miệng: "Nếu là chìa khóa cửa nhà, nên giữ cẩn thận, tránh bị người ta thừa cơ đột nhập."
La Hằng Viễn sững sờ một chút, nhìn Sở Ngự Tây, anh đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, đi về phía bậc thang.
Thư ký Ủy thị, xe thị trưởng cũng tới tấp đến, trong chốc lát, cửa viện bảo tàng đã có rất nhiều xe, bầu không khí hết sức sôi động.
Thương Đồng chạy vào toilet, thay đồng phục làm việc, mái tóc cuộn lên, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, mang tai nghe thật nhỏ, trên người là chiếc áo sơ mi trắng khoác thêm áo khoác phối cùng một chiếc váy ngắn màu lam, phía dưới là tất chân không màu, đi cùng là đôi giày da màu đen, bên hông treo loa phát thanh loại nhỏ, so với thường ngày không có gì khác thường, cuối cùng là cài lên thẻ nhân viên.bg-ssp-{height:px}
cô hít sâu hai cái, xác định bản thân đã bình ổn, mới chậm rãi ra khỏi toilet. Phải đi qua hành lang dài, mới đến được đại sảnh viện bảo tàng, cô vừa đi mấy bước, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người.
Sở Ngự Tây, sao anh lại ở đây?
Thương Đồng cúi đầu, nhắm mắt, muốn nhanh chóng đi qua Sở Ngự Tây, đột nhiên anh đưa một tay, bắt lấy cổ tay cô, mang cô kéo vào toilet nam.
"Anh...anh buông tay..." Thương Đồng bị dọa sợ nên sắc mặt trắng xanh, cô không dám kêu to, anh chẳng lẽ điên rồi sao?
Ba...một tiếng, Sở Ngự Tây mở ra một cánh cửa, mang cô ném vào trong, khoá chốt cửa lại.
"Anh muốn làm gì? Anh điên rồi sao?" không đợi Thương Đồng hỏi xong, Sở Ngự Tây đã đẩy cô vào sát tường gạch men sứ màu đen, tay của cô bị anh vặn ra sau lưng, bộ ngực bị dán vào vách tường lạnh như băng, mà anh lại chặt chẽ kề sát vào cô.
"Qua lại với Nhiễm Đông Khải từ khi nào, nói..."một tay anh từ phía sau vòng qua, nắm lấy cằm cô, buộc cô xoay đầu sang nhìn anh.
Tóc cô rơi rớt, cổ áo bởi vì thân thể vặn vẹo cũng lộ ra một mãng nhỏ da thịt trước ngực, màu đèn của men sứ làm nổi bật thêm da thịt trắng như tuyết của cô, cô cắn chặt môi dưới, trong mắt nổi lên lửa giận: "không liên quan đến anh!"
"nói thật!" Sở Ngự Tây như muốn nổ tung, thân thể anh cũng dán lên phần lưng cô, cùng cô giống như dòng nước không thể phân ra.
"Tôi nói, không liên quan đến anh!" Thương Đồng vùng vẫy, lại bị anh ép chặt hơn, cô gần như không thở nổi, như bị bịt kín không gian chật hẹp, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng và nhục nhã.
"Em trêu chọc ai tôi đều không quan tâm, nhưng Nhiễm Đông Khải thì không được!" Ánh mắt Sở Ngự Tây u ám, con ngươi rơi vào cổ cô, chợt dâng lên ham muốn mãnh liệt, lửa nóng kéo đến.